Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 27

Mấy tuần kế tiếp Diệp Kính Văn vẫn không có cơ hội gặp Lâm Vi.

Cuối học kì Hội học sinh mới tổ chức kế hoạch giải trí của Ban Văn Nghệ, cho nên có nhiều cuộc họp Lâm Vi không cho Diệp Kính Văn tham gia.

Lâm Vi ít khi chủ động nhắn tin, Diệp Kính Văn gửi tin một lúc lâu mới có hồi âm.

“Tối nay cùng ăn cơm nha?”

“Tối nay tôi phải làm thí nghiệm, hôm khác đi”

Cái hôm khác đó là không bao giờ có.

Diệp Kính Văn rất khó chịu, Lâm Vi làm Chủ tịch nên rất bận, nhưng chẳng lẽ ngay cả ăn uống cũng không có thời gian?

“Lâm Vi, tôi muốn gặp anh”

“Kính Văn, tôi đang vội lắm, lúc khác nói chuyện nhé?”

Điện thoại cứ vậy bị ngắt.

Diệp Kính Văn chỉ biết cười trừ, Chủ tịch nhà ta bận đến vậy sao? Có lẽ vậy, nghe nói Hội sinh viên và Đoàn khoa có chút mâu thuẫn, Lâm Vi cả ngày chạy qua chạy lại thật khiến người ta đau lòng mà.

Diệp Kính Văn đành phải mua thật nhiều đồ ăn gửi cho Lâm Vi.

Hai người gần như không có cơ hội gặp mặt.

Khi làm thí nghiệm, lão sư cũng đôi khi nhắc đến Lâm Vi, lấy Lâm Vi so sánh với Diệp Kính Văn, mỗi lần như vậy Diệp Kính Văn lại thấy tâm tình tốt hẳn.

Cái cảm giác chỉ hai người chúng ta mới thật xứng đôi, thậm chí cảm thấy tự hào vì Lâm Vi.

“Đúng rồi, Chủ tịch Lâm Vi thật sự rất lợi hại, lần này còn thay mặt cho trường tham gia diễn giải tranh tài” Hàn Dương nhìn Diệp Kính Văn nói.

Động tác Diệp Kính Văn dừng lại một chút, sau đó đưa nhíp cho Hàn Dương.

“Giúp tôi gắp miếng da này một chút”

“Ừ, tiếp theo làm gì?” Hàn Dương thôi không buôn chuyện nữa, tiếp tục chú tâm vào việc.

Lần này Diệp Kính Văn mổ chính, Hàn Dương làm trợ thủ

“Tách xương quai xanh dưới tĩnh mạch” Động tác Diệp Kính vẫn sạch sẽ lưu loát tỉ mỉ “Kẹp hai bên lại, ok”

Vẫn như hằng ngày như Hàn Dương cảm thấy Diệp Kính Văn rất lạ, động tác vẫn liên tục nhưng mặt thì lạnh như băng rất dọa người

Chuông tan học vang lên, Diệp Kính Văn là người rời khỏi lớp đầu tiên.

Gọi điện cho Lâm vi, máy bận.

Diệp Kính Văn nhíu mày, tiếp tục gọi qua, gọi đến gần mười cuộc mới có người bắt máy.

“Kính Văn, sao vậy?” Giọng nói vẫn như trước mang theo ý cười.

Chỉ Diệp Kính Văn cảm thấy, giọng nói cậu xa thật xa, gần như xa lạ.

“Trưa nay cùng ăn cơm đi, phòng ăn ngoài cổng trưởng”

“Trưa nay….”

“Không gặp không về”

Dứt lời Diệp Kính Văn liền ngắt điện thoại.

Đứng trước cửa phòng ăn chờ thật lâu mới thấy Lâm Vi chạy đến

“Sao vậy? Tâm tình không tốt sao?” Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn cười dịu dàng, Diệp Kính Văn cứ thế bước vào.

Lâm Vi hơi xấu hổ, đành phải nối đuôi Diệp Kính Văn.

Một chút cơm rớt xuống, Lâm Vi bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, trong lòng thấp thỏm không yên.

Lại làm gì chọc đến hắn rồi? Lâm Vi nghĩ mãi không ra.

“Gần đây anh bận việc gì?” Diệp Kính Văn đột ngột hỏi.

“Gần đây lịch học dày đặc, còn chuẩn bị đi thực tế toàn khoa, còn có công việc Hội sinh viên…”

“Khi nào thì đi?” Diệp Kính Văn lạnh lùng cắt ngang.

Lâm Vi im lặng.

“Không phải muốn tham gia diễn giải tranh tài sao?”

Lâm Vi vẫn trầm mặc.

Diệp Kính Văn tự cười giễu “Hình như toàn khoa ai cũng biết, chỉ có tôi đến cuối vẫn chẳng biết gì”

“Kính Văn….” Lâm Vi mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

Gần đây tâm tình buồn bực, mọi kế hoạch trong Hội sinh viên đều phải xem xét, lịch học dày đặc, bây giờ còn thêm cuộc thi diễn giải tranh tài, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Diệp Kính Văn ngày nào cũng nhắn tin gọi điện, cảm giác bị kiểm soát thật không vui, nhưng không biết phải giải quyết thế nào.

Đôi khi cố dành thời gian để nói chuyện với hắn mà chẳng biết phải nói những gì. Cảm giác hai thằng con trai mà lại quan tâm ân cần hỏi han nhau thật phiền phức, một mình mình phiền lòng đủ rồi, chẳng muốn hắn bị cuốn vào chung.

Lâm Vi khẽ thở dài, nắm tay Diệp Kính Văn Dịu dàng nói “Đừng giận, tôi không nói vì có lí do, có lẽ từ nhỏ đã quen sống tự lập, tự mình giải quyết mọi chuyện, không muốn người khác quan tâm”

“Người khác?” Diệp Kính Văn lạnh lùng liếc cậu một cái “Anh vẫn xem tôi là người ngoài sao?”

“Tôi không phải ý này”

“Chuyện này Chu Phóng và Ôn Đình cũng biết phải không?” Diệp Kính Văn nhún vai “Tôi tin chắc họ biết”

Nhìn thấy Diệp Kính Văn sầm mặt, tâm tình Lâm Vi cũng trùng xuống.

“Chu Phóng giúp tôi trau chuốt bài diễn thuyết, dù sao anh ta cũng tốt nghiệp hệ tiếng Trung”

“Có vậy thôi?” Diệp Kính Văn cúi đầu, ngón tay cầm chén rung rung.

Lâm Vi cúi đầu không biết phải nói gì trong cái bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này.

“Lâm Vi, anh thích tôi không?” Diệp Kính Văn đột nhiên hỏi.

“Thích”

“Vậy là được rồi” Diệp Kính Văn mỉm cười gật đầu “Đi đường thuận lợi, cố mang giải thưởng về, bữa cơm này coi như tôi tiễn anh đi”

Lâm Vi mỉm cười, muốn lại gần hôn bộ mặt khó coi của Diệp Kính Văn lại bị đối phương né đi chỗ khác.

Rốt cuộc là tại sao, Lâm Vi nghĩ mãi không ra.

Chẳng lẽ hai người yêu nhau nhất định phải bám lấy nhau cả ngày? Nhất định phải chúc nhau ngủ ngon, tỉnh giấc thì bảo mặc thêm quần áo ấm.

Xung quanh cũng có nhiều cặp yêu nhau như vậy.

Nhưng Lâm Vi không làm vậy được.

Từ nhỏ đến lớn cậu có tính tự lập rất cao, người yêu hiện tại cũng là một người có tính cách như vậy, hơn nữa còn là đàn ông.

Những lúc hai người làm vậy lại thấy buồn nôn, không gặp hắn thì thiến thốn, gặp rồi lại chẳng biết nói gì.

Chẳng hạn như Trần Dược và bạn gái, suốt ngày tíu tít chồng ăn chưa vợ ăn chưa, tối hôm qua ngủ có ngon không…

Sự ngọt ngào đó Lâm Vi cảm thấy không thích hợp với mình và Diệp Kính Văn.

Lâm vi nhẹ thở dài, có lẽ đối với chuyện tình cảm mình qáu lãnh đạm khiến Diệp Kính Văn cảm thấy bị bỏ rơi.

Có lẽ qua khoảng thời gian bận rộn này, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Tin tức Lâm Vi đại diện cho đại học T tham gia diễn giải tranh tài làn đi khắp nơi.

Hàn Dương mỗi ngày đều lượn lờ nơi diễn đàn trường thành ra nắm rõ mọi tin tức, Diệp Kính Văn cũng từ đó biết thêm tin tức cảu Lâm Vi, tâm tình vẫn còn ch1ut hậm hực.

Chắc là mình nghĩ nhiều, Lâm Vi vì quá bận rộn nên mới không để ý tới mình.

Lại một buổi thí nghiệm trôi qua, Diệp Kính Văn về kí túc xá cùng Hàn Dương.

“Kính Văn, tớ thấy chị Ôn Đình không thực sự ghét tớ, hôm nay gặp tớ tặng chị ấy một cái chén”

Diệp Kính Văn chẳng có chút hứng thú gì, chỉ thuận miệng đáp “Tặng chén làm cái gì?”

“Lần trước tặng chị ấy một hộp trà hoa cúc, nhân tiện tặng thêm một chén trà, chén trà là ý tứ cả đời” Hàn Dương cười ngọt ngào “Tớ nghĩ lần sau tới cá tháng tư tặng chị ấy một cái nhẫn biết đâu chị ấy sẽ chịu tớ…”

Diệp Kính Văn ừ một tiếng.

“Đúng rồi, nghe chị ấy nói chiều nay đám Lâm Vi có thể trở về, hình như bưng giải nhì nha…”

Diệp Kính Văn dừng một chút, sau đó nhìn Hàn Dương cười “Cậu cầm túi xách về kí túc xá giúp tớ, tối nay tớ không về đâu”

Hàn Dương nhìn bóng lưng Diệp Kính Văn biến mất dưới bóng hoàng hôn chỉ còn biết nhún vai.

Tên đó suy nghĩ cao siêu không ai theo kịp.

Diệp Kính Văn trở về nhà trọ của mình, đi ngang một cửa hàng thuận tiện mua một cái bánh thật to.

Nếu hôm nay Lâm Vi trở về, mình sẽ làm một bữa tối dưới ánh nến lung linh, từ lúc hẹn hò vẫn chưa tặng gì cho anh ấy, phải tặng mới được.

Tặng cái gì để anh ấy vui.

Tặng cái gì mới tốt…

Tặng cái chén? Nhất định Lâm Vi sẽ bảo mình con nít. Tặng hoa cũng không được, Diệp Kính Văn này chưa thê thảm đến mức phải đi tặng mấy bông hoa thế này.

À…

Vậy nên tặng quần áo đi.

Nghe nói tặng quần áo cho người yêu sẽ có ngày tự mình cởi ra.

Diệp Kính Văn cười xấu xa, nghĩ đến phản ứng của Lâm Vi lúc nhận được món quà này, tâm tình cũng đột ngột tốt lên.

Đi ngang qua tiệm quần áo, tỉ mỉ chọn một bộ quần áo trọn vẹn, thuận tiện mua cả quần lót, tất và cà vạt.

Sau đó bảo nhân viên gói lại.

Nhân viên cửa hàng gấp quần áo bỏ vào hộp giấy, mặt bình thản đặt quần lót và tất lên trên rồi đóng hộp, đưa mấy tờ giấy gói sặc sỡ lên thì bị Diệp Kính Văn cản lại.

“Cậu ấy không thích mấy thứ sặc sỡ, không cần giấy gói”

Nhân viên gật đầu, đưa cho hắn mấy cái thiệp nhỏ.

“Cái này cũng không cần, cứ để hộp vậy đi”

Cô nhân viên khó hiểu, chàng trai này tặng quà mà cũng không đóng gói kĩ lưỡng một chút.

Diệp Kính Văn cầm hộp quà và bánh ngọt về nhà, Diệp Kính Huy vẫn đang say ngủ.

Diệp Kính Văn cất đồ đi, sau đó vào phòng ngủ đá chân anh trai.

“Dậy đi”

Diệp Kính Huy dụi dụi mắt ngáp thật dài “Em trai trở về rồi hả?”

“Tối nay anh ra ngoài ngủ, tôi có chuyện quan trọng phải làm”

Diệp Kính Huy tiếp tục nhắn tin “Làm việc quan trọng trên giường sao? Anh chỉ nằm một chỗ không nói tiếng nào, sẽ không ảnh hưởng việc lớn của em đâu”

“Không được”

“Ô, em trai lớn rồi thật phiền toái”

Diệp Kính Huy trượt từ trên giường xuống, mặc quần áo rồi sủng nịnh vỗ vai em trai.

“Làm cho tốt a, tốt nhất là cho anh một đứa cháu, anh nghĩ ra một cái tên rồi, gọi là Diệp Tiểu Văn”

Nói xong nhân lúc Diệp Kính Văn giơ nắm đấm thì chuồn ra ngoài.

Diệp Kính Văn ngồi trong phòng khách xem tivi, nghĩ rằng Lâm Vi sắp về nên gọi điện thoại qua.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”

Diệp Kính Văn kiên trì gọi qua, vẫn một giọng nói vang lên

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”

Trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.

Trở về rồi còn nói chuyện với ai lâu như vậy?

Đáng lẽ tôi phải là người anh nên nhớ đến trước tiên.

Có phải là đang nói chuyện với Ôn Đình, Chu Phóng

Còn Diệp Kính Văn này mỗi khi muốn gọi điện cho anh đều phải xếp hàng chờ đợi.

Lâm Vi, trở về rồi khoan nói phải gọi cho tôi, anh thậm chí còn không muốn báo cho tôi biết phải không?

Uổng công tôi ngu ngốc làm cơm chờ đợi vị khách quý trở về, còn mua quà lấy lòng.

Là anh quá bận rộn hay cơ bản là không để tôi vào lòng.

Một lúc sau di động rung rung, chỉ nhận được một tin nhắn.

“Tối nay tôi phải đi KTV với mọi người, cậu gọi có gì không? ^_^”

Diệp Kính Văn nhắn lại “Không có gì, chơi vui vẻ”

“Ừm”

Nhìn cậu ấy đánh được khuôn mặt tươi cười, Diệp Kính Văn chỉ thấy lòng chua xót.

Hôm sau là cuối tuần, Diệp Kính Văn vẫn chưa trở về trường.

Lúc Diệp Kính Huy về nhà đã thấy trên bàn có cái hộp thật to, mở ra nhìn chỉ thấy cả bộ quần áo, quần lót và tất toàn màu trắng.

Chẳng lẽ là muốn tặng cho thằng nhóc trần truồng trong tấm hình kia. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Diệp Kính Huy cười thâm thúy bỏ quần áo vào rồi vào phòng ngủ.

Diệp Kính Văn cuộn tròn trên giường, đôi mày nhíu chặt, miệng cũng mím chặt nhìn rất đáng thương.

Diệp Kính Huy ngồi bên giường nhìn thật lâu, lần này mới nhìn kĩ Diệp Kính Văn, thằng bé này lớn lên thật đẹp trai, ngủ quan như điêu khắc, đặc biệt là đôi môi mỏng nhợt nhạt, lúc hôn môi chắc sẽ tuyệt lắm a…

Diệp Kính Huy tấm tắc tán thưởng, vừa tính đưa tay sờ môi Diệp Kính Văn thì bị giữ chặt.

“Lâm Vi?”

Diệp Kính Văn mơ mơ màng màng cảm thấy phái trước có người, cố gắng mở mắt ra thì thấy Diệp Kính Huy đang cười thâm thúy thì tối sầm mặt.

“Là anh hả”

Diệp Kính Huy mỉm cười “Xem ra đêm qua làm việc vẫn chưa thỏa mãn nga?”

Có niềm vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Đúng vậy, anh cũng thấy đó, em trai anh bị người ta bỏ rơi”

Diệp Kính Huy tươi cười vỗ vai em trai, dịu dàng nói “Muốn anh trai giúp em không?”

Diệp Kính Văn chán ghét nhìn hắn “Anh còn chưa về Mỹ đi? Để bạn bè tình nhân chờ đợi không tốt đâu”

“Không sao hết, tiểu biệt thắng tân hôn”

“Chừng nào anh về?”

“Tổ quốc non song còn vô số mỹ cảnh, anh vẫn chưa biết hết đâu”

“Đúng rồi, cả ngày chỉ biết chui đầu vào bar trau dồi kiến thức mà” Diệp Kính Văn cười lạnh một tiếng rồi cầm quần áo đứng dậy.

Diệp Kính Huy cười cười “Kính Văn, mai anh lên máy bay về Mỹ”

“Ừ”

“Anh đi mà không thấy em vui chút nào nhỉ?” Diệp Kính Huy tiếp tục chọc ghẹo.

“Tôi rất vui, nhìn không thấy sao?” Diệp Kính Văn nhìn hắn nhếch miệng cười, tiếp tục làm mặt lạnh mặc quần áo.

“Thằng nhóc này, lúc nào cũng cung kính với anh hai, chỉ tỏ thái độ chán ghét với mình anh thôi” Diệp Kính Huy cười trừ, suy tư nhìn em trai hắn.

“Tôi đã bảo chúng ta không thể hòa thuận được, tôi là sao Hỏa còn anh là sao Diêm Vương”

“Tốt lắm, mai anh đi. Anh trai này thật tội nghiệp” Diệp Kính Huy lắc lắc đầu xoay người dọn hành lí.

Diệp Kính Văn thở dài nhìn theo bóng lưng hắn.

Anh à, nếu anh bớt nói vài câu thì tôi có thể thay đổi 180 độ vì anh.

Tiếc là anh chỉ biết đắm mình trong trụy lạc.

Diệp Kính Huy dọn đồ xong thì nằm dài bên cạnh Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn mở laptop vào diễn đàn của Chu Phóng.

“Chuyện tỏ tình đã được đích thân Bảo Đinh ra mặt giải thích, xin đừng nhắc lại nữa, ngoài ra Bảo Đinh cũng đã giải thích vấn đề tranh chấp giữa hai bên, đó không phải là sao chép, có nét miêu tả giống trường Nhân Xuyên cũng chỉ là vô tình, hai chúng tôi cùng học một trường, trường học có hai gốc cây cổ thụ. Nếu bảo là sao chép thì chẳng đáng phải phải cãi vả, tôi cũng không quan tâm. Tôi và Bảo Đinh đã chấp nhận làm bạn hữu, ngừng đấu đá nhau đi, mọi người làm tôi mệt óc lắm”

“Bạn đọc nữ cũng đừng hao tâm tổn trí tìm hiểu chuyện xưa của tôi và Bảo Đinh nữa, trên mạng lưu trữ rất nhiều hình ảnh của Chu Phóng, có cả hình lúc mới 5 tuổi, cũng đừng bàn luận chuyện ai công ai thụ trên diễn đàn của tôi, vấn đề này chẳng đáng để thăm dò đâu. Vâng, sách mới đã được xuất bản, mong mọi người ủng hộ”

“Đó là ai vậy?” Diệp Kính Huy tò mò, em trai từ trước đến giờ đâu thích mấy thứ này, làm sao lại có hứng thú với mấy cái diễn đàn này vậy.

“Tình địch của em, ai….” Diệp Kính Văn nhún vai “Trước đây còn xem anh ta là bạn bè, không ngờ làm thù địch còn đáng sợ hơn”

“Nga? Muốn anh xử hắn không” Diệp Kính Huy cười rất rạng rỡ.

Diệp Kính Văn liếc hắn một cái “Nhắc lại lần nữa, chuyện của em anh bớt chúi mũi vào”

Diệp Kính Huy ngoan ngoãn gật đầu rồi xoa đầu em trai “Dù sao cũng không quản được, mai anh phải về Mỹ rồi”

Dĩ nhiên sẽ quay lại sớm thôi, những lời này Diệp Kính Huy không nói ra.

Ngày hôm sau, Diệp Kính Văn tiễn anh trai ra sân bay sau đó về nhà.

Trên đường nhìn các cặp tình nhân thân thân mật mật cũng có chút khó chịu.

Thật muốn trói Lâm Vi bên mình, mỗi khắc không rời xa.

Nhưng tính cách cậu ấy mạnh mẽ như vậy, càng làm tới càng hỏng bét, đến thời gian ăn cơm cũng không có, yêu một người như vậy đúng là tự làm tự chịu.

Đang suy nghĩ miên man thì nhận được điện thoại của Ôn Đình.

“Kính Văn, cậu có biết hôm nay là sinh nhật Lâm Vi không?” Ôn Đình nói ngay vào vấn đề.

Diệp Kính Văn im lặng một lúc “Cảm ơn chị đã nói, tôi quả thật không biết”

Ôn Đình sửng sốt “Cậu ấy không nói?”

“Ừ”

“Xin lỗi, tôi còn nói ra, tối nay tôi không đi sinh nhật, dành cho hai người khoảng không gian riêng tư nha”

Diệp Kính Văn cười cười “Mọi người cứ đi đi, tôi sợ đi cùng thì mọi người không vui”

“Còn nữa, tối qua Lâm Vi say rượu nên Chu Phóng chở về, cậu ấy không mang theo điện thoại, tôi nói một tiếng để cậu không lo lắng”

Quả nhiên tối qua không về là đi gặp Chu Phóng, còn nói đi KTV với bạn, buồn cười thật.

“Tôi biết rồi, cảm ơn chị” Diệp Kính Văn cúp điện thoại.

Gọi điện cho Lâm Vi quả nhiên vẫn không kết nối được.

Lâm Vi, tôi luôn nhẫn nhịn anh, đáng tiếc anh lại chọc tôi điên nữa.

Xem ra không thể mềm mỏng với anh rồi. Không phải tôi nên chứng mình Diệp Kính Văn tôi không dễ chọc vào đâu
Bình Luận (0)
Comment