Đại vu nghe được nhưng lại chẳng hiểu gì hết.
Nói đến nước nóng thì bà ta hiểu, đại khái có thể hiểu được đó là nước mà dùng lửa nấu sôi lên. Nhưng mà cái gì gọi là lá lách, cái gì gọi là dạ dày, còn cái gì gọi là thức ăn nấu chín nữa.
Khuôn mặt đại vu lập tức mờ mịt, vẻ mặt bàng hoàng thấy rõ những suy nghĩ phong phú đang diễn ra trong đầu bà ta.
Hàn Lộ lập tức phản ứng lại, vị đại vu này từ trước đến nay chưa từng được ăn qua thức ăn nấu chín thì làm sao có thể biết cách nấu như thế nào.
“Nước nóng mà tôi nói chính là nước mà chúng ta dùng lửa để đun sôi lên, còn thức ăn nấu chín tức là thức ăn nấu cùng với lửa. Hiện tại thân thể Ngưu Nguyệt rất yếu, không thể ăn được thịt sống và uống nước chưa đun sôi. Nếu không thì bệnh tình cô ấy sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn nữa.”
Vẻ mặt đại vu lộ ra vẻ khó khăn, nhưng không hoàn toàn cự tuyệt giống như những người còn lại của tộc Man Ngưu, có vẻ như bà ta đang suy nghĩ làm thế nào để nhóm lửa.
Xem ra địa vị của Ngưu Nguyệt ở trong lòng bà ta còn cao hơn một chút so với cô tưởng tượng.
Đại vu cũng không cần suy nghĩ lâu lắm, rốt cuộc thì trong lòng bà ta sự an nguy của con gái mình vẫn là chiếm ưu thế hơn. Bà ta cẩn thận hỏi Hàn Lộ về phương pháp nhóm lửa cùng với cách nấu canh cá. Hàn Lộ cũng chỉ dạy cặn kẽ cho bà ta từng chút một.
Sau khi canh cá nấu xong, đại vu liền vội vã bưng bát canh cá trở về sơn động để đút cho con gái mình ăn. Hàn Lộ thì đưa bè quay trở lại đảo nhỏ.
Vừa nãy trong lúc Hàn Lộ cùng với đại vu nấu canh cá, chú Đại Đầu đã vận chuyển hai chuyến bè chở phân trâu phơi khô về hòn đảo nhỏ làm việc, lúc này đã chuyển xong xuôi hết.
Bây giờ trên hai hòn đảo đều sử dụng phân trâu phơi khô để đốt, tiết kiệm rất nhiều thời gian công sức để đi kiếm củi. Hàn Lộ phơi bày tất cả mọi thứ ở đó trước mắt mọi người, cũng không sợ người khác biết được. Kỳ thật cho dù họ có biết cũng không thể làm được gì, bởi vì hiện nay tộc Man Ngưu cũng đang phải phụ thuộc vào nguồn cá ở trong tay cô.
Thời tiết gần đây đang trở nên nóng hơn. Cho dù là bộ tộc nào, con mồi sau khi bắt được đem trở về đều nhanh chóng bốc mùi trước khi có thời gian phơi khô, bọn họ căn bản không có cách nào để có thể bảo quản lâu được.
Có thể hình dung được tầm quan trọng của mấy con cá trong tay cô đối với bọn họ như thế nào.
Hiện tại tạm thời chỉ có bộ tộc Bạch Hổ và bộ tộc Man Ngưu là có giao dịch trao đổi hàng hoá với cô, còn bộ tộc Phi Ưng kia thì trái lại, vẫn chưa có động tĩnh gì hết. Nhưng nhìn vào cách họ ăn hải sản và bị ngộ độc thức ăn trước đó thì xem ra tộc Phi Ưng cũng không khá hơn là bao.
Hiện nay cả ba bộ tộc đang sống ở gần biển đều đang xuất hiện nguy cơ về nguồn thức ăn, chính là lúc bọn họ cần tới sự giúp đỡ của cô. Lúc này cô ra tay hỗ trợ, sau này nếu cô muốn làm gì đó chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hàn Lộ thảnh thơi nhàn nhã nắm một nắm ngao biển phơi khô làm thành đồ ăn vặt, cũng không ở trên đảo lâu mà mang theo con hổ nhỏ trở về hòn đảo mà cô sinh sống.
Mấy ngày nay con hổ nhỏ ăn ngon, ngủ tốt nên lớn rất nhanh, ngoại hình nó bây giờ khoảng bằng một con chó to bình thường, hơn nữa lại còn thông minh cơ trí vô cùng.
Mấy con hổ ở trong tộc Bạch Hổ có thể giao lưu cùng với chủ nhân của mình, nhưng đối với người ngoài thì bọn chúng chỉ có thể nghe hiểu được một vài từ ngữ bình thường, nhưng Tiểu Tuyết thì không giống như vậy.
Tiểu Tuyết thì bất kể ai nói cái gì cũng có thể nghe hiểu, hơn nữa nó còn có cảm xúc của chính bản thân mình. Lần trước Hợp Khương ăn trộm của nó hai miếng cá khô, kết quả là tiểu gia hoả này đã phớt lờ cô ấy trọn vẹn cả ba ngày.
Nhìn thế nào thì Tiểu Tuyết cũng không giống một con hổ bình thường.
Hàn Lộ đã từng thăm dò ý của đại vu, kết cả là đại vu chỉ nhìn cô một cách ẩn ý và bảo cô phải cố gắng đối xử cho thật tốt với Tiểu Tuyết. Điều này càng khiến cho Hàn Lộ phải cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Gầm…”
Một tiếng gầm nhẹ mang theo cảnh giác làm thức tỉnh Hàn Lộ.
Tiểu gia hoả này bây giờ đang phụ trách tuần tra trên đảo, tiếng gầm nhẹ này, tức là có người muốn lên đảo!
Hàn Lộ vội vàng bỏ lại mấy thứ quần áo cô đang đan ở trên tay xuống, chạy ra bờ biển nhìn về hướng biển xa để xem xét, lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là A Chân cùng với A Mạn đang chèo bè trúc đến đây.
“A Mạn, A Chân? Không phải là hai người đang luyện tập cách tung lưới à?”