Quá trình này ở trong lòng cô đã nhẩm đi nhẩm lại rất nhiều lần, tự nhận rằng bắt được một con cua nho nhỏ là vô cùng dễ dàng.
Mắt thấy con cua xanh kia bị cô chọc đến mức không kiên nhẫn chậm rãi bò ra ngoài, trong tay cô lúc này cũng nắm đầy một nắm cát, kết quả là lúc ném cát lên con cua kia thì con cua đó lại bò ngang nên cô ném trượt. Phía sau nó thế mà còn có thêm một con nữa bò ra theo.
Nếu lúc này Hàn Lộ có thể nhìn thấy được thì có thể nhận ra đây chính là một con cua đực một con cua cái. Cua xanh bình thường đều chỉ sống đơn độc, hai con cua một đực một cái đang làm gì trong đó thì không cần nói cũng biết.
Hai con cua xanh đang làm chuyện tốt bị người khác quấy rầy, cũng không biết chúng lấy lá gan từ đâu mà thấy người ở đó đã không chạy trốn mà còn hướng về phía Hàn Sương vung càng định kẹp cô.
Hàn Sương vừa bước lui vừa ném cát lên hai con cua xanh đó, kết quả là chỉ có một ít cát rơi vào trên lưng con cua xanh, theo bản năng cô cũng đưa tay đến sát người nó.
“Á!”
Bàn tay của cô nhanh chóng bị cái càng lớn kia kẹp phải, ngay lập tức máu liền chảy ra.
“Chị ơi! Chị không sao chứ? Có phải là bị cua kẹp không?”
Hàn Lộ mò mẫm đi về phía chị mình, trong lòng ảo não không thôi. Vốn là cô muốn để cho chị gái mình được nếm thử đồ ăn ngon mới mang chị ấy tới đây, lại không ngờ đúng là để chị ấy bị thương, sớm biết như vậy thì cô ăn cá là được rồi.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng nên bước đi cũng nhanh hơn, không nhìn thấy tảng đá ở ngay dưới chân mình nên bị vấp té ngã nhào về phía trước, hai chị em ngay lập tức bị ngã xuống cùng một chỗ.
Lúc này vết thương trên bàn tay của Hàn Sương cũng đã khép lại, vội vàng nói không sao cả rồi đỡ em gái mình đứng dậy rồi lui về phía sau.
Hai con cua xanh lớn kia vẫn tiếp tục đuổi theo cô, cô dứt khoát cầm lấy tảng đá đập chết nó là được rồi. Một tảng đá lớn vừa mới cầm trên tay, con cua lớn kia lại bất động.
Hàn Sương kinh ngạc nhìn theo móng vuốt đặt ở trên lưng hai con cua xanh nhìn lên, chính là Đại Bạch.
Mỗi chân giẫm một con cua, lại thêm ánh mắt kiêu ngạo kia nữa, không hiểu sao lại có cảm giác nó chính là vua ở chỗ này.
“Đại Bạch…Mày thật là lợi hại!”
Hàn Sương cảm thán một tiếng, cô cầm lấy sợi cỏ khô bước về phía nó, theo thói quen xoa đầu nó hai cái rồi mới đem hai con cua xanh kia trói lại.
Đại Bạch vốn đang tràn đầy tức giận bị cô xoa đầu hai cái như vậy, đột nhiên cảm xúc tức giận bị tiêu tan hơn phân nửa, rất tự nhiên đi theo đến bên chân của Hàn Sương, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của mình là đến đây cười nhạo cô ấy.
Có một khúc nhạc dạo nho nhỏ như vậy xen vào, Đại Bạch liền thuận thế gia nhập vào đội ngũ đi bắt hải sản của hai chị em. Hàn Lộ phụ trách việc phổ cập kiến thức về hải sản, Hàn Sương phụ trách đi trước để dò tìm, Đại Bạch phụ trách việc đi lên đè con cua lại.
Hai người một hồ ly phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Đến lúc thủy triều bắt đầu dâng lên lại, không riêng gì cái giỏ đầy ắp mà trên tay hai người còn cầm một chuỗi cua thật dài. Hàn Lộ không phải không nghĩ đến việc đi tìm thêm một vài loại hải sản khác, nhưng chủ tớ hai người bên kia giống như là được chơi trò bắt cua đến nghiện, căn bản không nguyện ý di chuyển trận địa sang chỗ khác.
Quên đi, tối nay cứ ăn cua là được rồi.
Cua hấp, cua luộc, cua nướng, cua chiên, rất nhiều món có thể nấu cùng với cua.
Hàn Sương đem em gái mình trở về căn nhà gỗ, nghĩ đến Đại Bạch hồi nãy đã rất ngoan ngoãn liền đi thêm một chuyến ra biển, lại bắt thêm mấy con cá nữa trở về.
Cô vẫn không tin là con cua có thể ngon được đến thế, cứ bắt thêm mấy con cá nữa, đợi lát nữa nếu như đói bụng thì còn có thể ăn thêm cá lót bụng.
Ý nghĩ này mãi cho đến khi cô đem mấy con cua đặt tới bên cạnh đống lửa vẫn còn rất kiên định.
Cho tới khoảng chừng mười phút sau…
Hả???
Mùi thơm quá, đó là mùi gì vậy?
Đại Bạch cũng tiến lại gần, vây quanh đống cua kia không ngừng đi vòng vòng.
Anh ta lúc trước cũng không hề có hy vọng gì về việc mấy con cua đó có thể ăn được, cả buổi bỏ công ra bắt cua cũng chỉ để chứng minh mình rất có năng lực mà thôi.