Hai mắt của Hợp Khương chớp chớp, rồi nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cười thầm. Nhìn thế nào đi nữa, cũng thấy bọn họ không giống như là không có quan hệ gì với nhau cả.
Hàn Lộ sững sờ một lúc, lúc này bị Hợp Thụ thúc giục thì cô mới leo lên lưng con hổ. Không biết Hợp Khương đã ra mệnh lệnh gì, nhưng con hổ rất nhanh sau đó cũng đuổi kịp với đoàn người phía trước.
Dương Sí dẫn đầu đoàn người, trên người anh mang vác rất nhiều đồ đạc, nhìn đến không thở được.
“Sao vậy, lo lắng cho anh ấy sao?”
Hàn Lộ trầm mặc, im lặng.
Nói đến lo lắng cho anh ta, thì cũng không phải, nhưng trên người anh ta mang nhiều đồ như vậy, lại còn là người đi trước dẫn đầu đoàn người, nhìn xem, thấy người ta như vậy cũng cảm thấy rất đau lòng.
Trong lòng Hợp Khương đang cười thầm, nhưng vẻ mặt của cô lại tỏ ra nghiêm nghị, an ủi Hàn Lộ: “Đừng lo lắng cho anh ta, Dương Sí là người có sức khỏe tốt nhất nhì trong bộ tộc. Mang một ít đồ như vậy, cộng thêm cả người của cô thì đối với anh ta cũng không thành vấn đề gì.”
“Thật vậy sao?”
Hàn Lộ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên rồi, đàn ông trong bộ tộc Bạch Hổ của chúng tôi, vốn dĩ trời sinh ra đã có sức khỏe rất cường tráng, Dương Sí càng mạnh hơn bọn họ một chút nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải cô nói là hai người các ngươi không có quan hệ gì sao? Tại sao anh ta lại đau lòng cho cô như vậy?”
“A, a, a? Đau lòng tôi sao?”
Hàn Lộ ngơ ngác.
“Lẽ nào không phải sao? Anh ta vì không muốn để cho cô phải đi bộ, nên mới mang tất cả đồ đạc lên người mình đấy.”
“…”
Chẳng lẽ không phải là anh ta sợ làm chậm trễ hành trình của mọi người sao?? Hàn Lộ thực sự không nghĩ đến phương hướng mà Hợp Khương đang nói.
“Ôi chao… cô vẫn không tin tôi, tôi có con mắt nhìn rất lợi hại đó.”
Hợp Khương cười một cách bí ẩn, sau đó cũng không nói gì thêm, Hàn Lộ sau khi suy nghĩ về mọi thứ cũng trở nên im lặng. Nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn hướng về bóng người đàn ông đang dẫn đầu phía trước.
Khi cả đoàn thực sự lên đường thì Hàn Lộ cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề tại sao Hợp Khương lại nói rằng cô ấy thật ngây thơ.
Bởi vì đoàn người đi thực sự, rất, nhanh!
Lúc mới bắt đầu bọn họ chỉ là đi bộ nhanh mà thôi, đến sau thì dần dần chuyển thành chạy. Hàn Lộ ngồi trên lưng hổ âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình.
Thật sự nếu như cô tự mình bằng chân của mình có lẽ chỉ cố sức được cỡ mười phút là cùng, sau đó thì không theo kịp họ nữa.
Vì vậy, Dương Sí rốt cuộc là lo lắng cho chuyến đi bị chậm trễ, hay là như lời Hợp Khương từng nói, vì lo lắng cho cô nên mới thay cô mang những đồ đó trên người??
Hàn Lộ cũng không biết vì sao bản thân mình đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này.
Vấn đề này có quan trọng không, không quan trọng.
Dù sao thì sau này cô cũng sẽ tách khỏi đoàn người này, có lẽ sau này cô sẽ không có bất kỳ mối liên quan nào với bọn họ, vì vậy cũng không cần lo lắng quá đến những vấn đề đó.
Hàn Lộ cũng không còn nhìn về phía người đàn ông phía trước, cô bắt đầu quan sát kỹ môi trường xung quanh. Đoàn người cứ thế đi về phía trước, rõ ràng là không giống như đang đi xuống núi. Có lẽ sẽ còn đi trong rừng núi này rất lâu nữa.
“Hợp Khương, điểm đến của chuyến đi lần này của các người là ở đâu vậy?”
“Điểm đến sao?”
Hợp Khương chưa bao giờ nghe thấy từ này, cô cảm thấy rất khó hiểu.
Hàn Lộ thay đổi cách nói.
“Chính là, lần này các người muốn đi đến đâu?”
“Ồ! Cái này à. Dương Sí chưa nói với cô sao? Lần này chúng tôi muốn đến bộ tộc Man Ngưu, nói là cần đến đó để làm một cuộc giao dịch trao đổi đồ, nhưng tôi cảm thấy dường như không đơn giản như vậy.”
Hợp Khương đột nhiên hạ thấp giọng xuống.
“Những người đàn ông trong đoàn này, đều là những người đàn ông có sức mạnh cường tráng nhất trong bộ tộc. Từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau bao giờ. Trước đây bọn họ đều chia nhau dẫn đầu các đoàn người đi săn bắt, nhưng bây giờ bọn họ lại đi cùng nhau, thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy có gì đó khác thường.”
Dù âm thanh của cô phát ra nhỏ đến mức nào đi nữa, thì Hợp Thụ đi bên cạnh con hổ của cô ấy cũng nghe thấy hết những lời cô nói.
Mặt anh ta lúc này tối sầm lại.
“Khương Khương, ngậm miệng lại!”