Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Hẹn chết ngày khác.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Hẹn chết ngày khác
***
Người đàn ông ngồi đối diện tôi châm một điếu thuốc.
"Chấm dứt đi." Hắn nói, mái tóc vàng trông vô cùng quyến rũ trong làn khói mờ. Nhưng tôi không nhớ nổi hắn là ai, tôi đã gặp hắn nhưng không nhớ hắn. Đầu óc tôi choáng váng, tôi vứt cái hotdog mới mua về từ cửa hàng tiện lợi lên giường, bơ văng tung tóe trên giường, nhưng tôi không quan tâm, bởi vì đây chỉ là nhà nghỉ giá rẻ.
Tôi móc súng ra, tôi cũng không biết vì sao nữa, đây chỉ là một loại bản năng, trực giác nói cho tôi biết tôi phải bảo vệ mình. Người đàn ông này rất nguy hiểm, một giọng nói vang lên và dần trở nên rõ ràng trong đầu tôi, tôi có thể cảm nhận gã đang tỉnh lại. Ban đêm là khoảng thời gian của sát thủ, tôi biết gã sẽ thức tỉnh, không ai có thể ngăn cản gã – một sát thủ có nguyên tắc.
"Nhớ cái mông của tôi không?" Tôi nghe mình nói vậy, giọng điệu ngả ngớn nhưng mang theo uy hiếp.
Người đàn ông hít một hơi thuốc, tôi nhớ ra tên hắn rồi, là Kevin Duff. Ký ức này đột nhiên xuất hiện, bởi vì tôi đã thức tỉnh. Cuộc sống của tôi được tạo nên từ những mảnh vụn, tôi có thể nhớ kỹ một số việc nhưng đồng thời cũng sẽ quên một số việc, tuy nhiên điều này không quan trọng, bởi vì một cái tôi khác sẽ chứa đựng những ký ức tôi đã quên.
Tôi không hề ngần ngại nói cho các người biết tôi bị rối loạn nhân cách đồng thời kèm theo đa nhân cách. Tôi có giấy chẩn đoán của bệnh viện, bác sĩ khuyên tôi nên chữa trị và tôi nổ súng bắn ông ta. Sau đó tôi nghênh ngang ăn mặc quần áo bệnh nhân vấy máu đi ra khỏi bệnh viện. Đúng thế, tôi trông ngầu như Chigurh trong bộ phim Không chốn dung thân* vậy, giết người, đi ra ngoài, tất cả cảnh sát đều chẳng làm được cái thá gì. Nếu như muốn dùng một từ để mô tả tôi, vậy từ đó chính là chuyên nghiệp. Tôi là một sát thủ cực kỳ chuyên nghiệp, tôi có thể vừa xách theo cái vali của mình và giết hết mọi người, vừa hành tẩu dọc bờ Tây nước Mỹ như một lữ khách. (*No Country for Old Men)
A, mẹ kiếp, trước khi gặp người đàn ông tóc vàng này tôi đúng là một lữ khách. Tôi không biết hắn tìm được tôi bằng cách nào, giống như tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên thế này. Tôi, hay nói cách khác là cậu ta, trước hai mươi tuổi cậu ta vẫn là một học sinh ngoan, cho đến một buổi sáng nọ, cậu ta tỉnh dậy và phát hiện trên quần áo đều là máu, đó là điểm khởi đầu của mọi thay đổi. Cậu ta hoảng sợ, nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện đó không phải là máu của cậu ta.
Quần áo dính đầy máu nhưng cậu ta không biết là máu của ai. Cậu ta cuống quýt xử lý bộ quần áo đẫm máu rồi lại kiểm tra giày và sàn nhà, nhưng kỳ lạ là giày rất sạch sẽ, sàn nhà cũng đã được lau dọn. Cậu ta ở một mình trong căn hộ cho thuê, chẳng có lấy một người bạn.
Đó là những gì tôi biết về tôi trong quá khứ và cái tôi đang ngủ say ở hiện tại. Tôi biết tối hôm đó tôi đã làm gì, tôi đã giết người sau đó quét dọn hiện trường và chỗ ở của mình, bởi vì quá mệt nên tôi khóa cửa lại và ngủ thiếp đi. Nhưng Ian Boyd đáng thương không hề biết điều đó, chỉ đến khi ý thức của tôi rối loạn thì cậu ta mới biết. Thật lòng mà nói người nên cảm thấy mờ mịt là tôi mới đúng, tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi đã trải qua chuyện gì, tôi cũng không hề biết.
Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là tôi và cậu thanh niên tốt bụng Ian dùng chung một thân thể. Tôi hoạt động vào buổi tối, còn cậu ta là vào ban ngày. Nhưng tình trạng này đã thay đổi vào một tháng trước, vì trốn tránh Kevin Duff truy sát, tôi thường xuyên hoạt động vào ban ngày.
Trước khi trốn chạy, tôi nhận một đơn hàng lớn, e là chỉ có một mình tôi dám nhận đơn hàng đó. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công khiến Kevin – một người đẹp tóc vàng mắt xanh xuất hiện. Đúng vậy, tôi còn là một người đồng tính, thích đàn ông đẹp trai. Kevin không phải là một kẻ truy sát tài ba, cho nên tôi cố ý nhường hắn, để lộ một chút manh mối cho hắn bắt kịp tôi nhưng không đủ để hắn có thể giết chết tôi. Tôi cho hắn mật ngọt, và trò chơi đuổi bắt này tiếp tục cứ như thế.
Tôi đặt súng xuống, lấy bật lửa ra và cũng châm một điếu thuốc, tôi hít một hơi thật sâu, nhả khói vào mặt hắn. Cặp mắt xanh của hắn trông cực kì đẹp đẽ trong làn khói mờ, tôi đã cứng rồi. Nhưng tôi không thể biểu hiện rõ ràng quá được.
"Bé cưng, nói xem anh tìm tới đây bằng cách nào vậy?"
Kevin chỉ vào cái vali của tôi: "Tôi gắn định vị trong đó."
"Xem ra anh cũng không cao tay hơn lần trước bao nhiêu." Tôi nâng người dậy, ngồi ở mép giường, nhặt cái hotdog mới vứt lên giường lúc nãy lên, tôi rút cái hotdog giữa ổ bánh mì ra, dùng đầu lưỡi liếm dọc theo nó, lúc làm động tác này tôi vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm. Tôi dám đánh cược vết bơ dính quanh môi tôi trông rất quyến rũ.
"Tôi biết sự tồn tại của cái định vị đó." Tôi nuốt trọn cái hotdog sau đó lại nhả ra, môi tôi thậm chí còn dừng trên nó một chút: "Nhưng nếu như bỏ nó, trò chơi của chúng ta sẽ kết thúc ngay, đúng không? Tôi dám chắc anh không thể tìm được tôi."
"Đúng vậy." Kevin thoải mái thừa nhận: "Tôi không chuyên nghiệp như thế, Ian. Tôi phải thừa nhận cậu là một thiên tài ở phương diện này."
Tôi rất vui vẻ, bởi vì người đẹp mắt xanh của tôi khen tôi.
Thế là tôi buông cái hotdog, đi đến trước mặt hắn, dạng hai chân ngồi trên người hắn, tôi vòng tay quanh cổ hắn và vươn lưỡi liếm lỗ tai của hắn: "Chúng ta thật sự giống như một cặp tình nhân bỏ trốn vậy. Người yêu gặp nhau thì phải làm một số việc, anh có biết không, Kevin yêu dấu? Huống hồ lần này anh giấu định vị rất khá, tôi tìm một lúc lâu mới thấy. Phần thưởng cho anh là anh có thể muốn tôi."
Tay của Kevin đã sớm luồn vào trong áo sơ mi của tôi, ngón tay với những vết chai do cầm súng trong thời gian dài lướt qua lồng ngực khiến tôi lập tức hưng phấn. Tôi không nhịn được mà ưỡn eo về phía trước, vùi mặt vào mái tóc vàng của hắn. Tóc của hắn rất mềm, hơn nữa còn mang theo mùi dầu hội hoa hồng rất dễ chịu, cho dù đang truy đuổi tôi không ngừng nghỉ, Kevin vẫn là một bé ngoan thích sạch sẽ.
Có thứ gì nóng rực cộm thân dưới của tôi. Tôi biết đó là gì, thế là tôi khẽ cười một tiếng, nhón chân lên để cơ thể của mình rời khỏi chân Kevin một chút, tôi nhanh nhẹn giật quần hắn xuống và sau đó cởi quần mình, tôi nhắm ngay dương v*t đã cứng rắn từ lâu của hắn và ngồi xuống, bởi vì không có bôi trơn, tôi có thể cảm nhận hắn khó khăn di chuyển trong cơ thể mình, tôi thử đi thử lại mấy lần nhưng vẫn không thể thuận lợi. Tôi tức tối đứng dậy định ngồi xuống lần nữa, Kevin liền kéo tôi lại, sau đó lấy một ống dầu bôi trơn nhỏ từ trong túi ra, bôi một chút lên tay và đưa ngón tay vào bên trong tôi.
Cơ thể tôi thình lình giật thót một cái, Kevin dùng một tay đè tôi lên tường, ngón tay vẫn ra vào trong cơ thể tôi. Ba ngón tay nhanh chóng di chuyển thông thuận, tuy nhà nghỉ giá rẻ hơi ồn, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng lép nhép truyền tới từ phần thân dưới. Tôi mở chân rộng hơn nữa, toàn bộ cơ thể gần như dán chặt lấy tường, tôi bắt lấy tay Kevin ra hiệu đủ rồi.
"Vào đi." Tôi vặn vẹo uốn éo eo: "Tôi sắp không chờ được nữa rồi."
Kevin vuốt tóc của tôi, hắn cử động cơ thể một cái liền vào bên trong tôi. Cảm giác nóng bỏng xuyên thấu người tôi, tiếng kêu sắp vụt khỏi miệng tôi cứ thế bị chặn lại. Tiếp theo hắn chậm rãi ra vào, phần đầu dương v*t còn chưa hoàn toàn rời đi lại đâm vào, tôi phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng, hoàn toàn không để ý phía sau bức tường có người hay không.
Sau mấy lần đâm sâu, Kevin bắt đầu ra vào tôi một cách quy luật, tôi nâng eo theo từng cử động của hắn, đồng thời tôi cũng dùng một tay để thủ dâm.
Tưởng tượng gương mặt của Kevin ở sau lưng, tôi nhanh chóng bắn ra. Lúc hắn lên đỉnh trông cực kỳ gợi cảm, mồ hôi sẽ thấm ướt những sợi tóc rối trên trán hắn và chảy dọc theo hàng mi vàng, tiếp tục chảy xuống làn da màu lúa mạch của hắn, xuống dưới nữa sẽ là thứ đang chôn vùi trong cơ thể tôi.
Cái thứ đó trông rất đẹp.
"A... Ư..." Tinh dịch bắn ra khỏi tay tôi, tôi thở hổn hển, Kevin phía sau lại di chuyển nhanh hơn, tôi đang cảm thấy mệt mỏi sau khi lên đỉnh, đột nhiên hắn lại tăng mạnh lực khiến tôi suýt kêu thành tiếng.
Khốn nạn hơn nữa là hắn còn va chạm vào điểm nhạy cảm bên trong tôi.
"Kevin... Anh... Ha... Chậm một chút..." Tôi dựa trên tường, hắn siết chặt eo tôi, kéo tôi dán chặt vào người hắn và dùng một cái tay khác cạy miệng tôi ra.
"Cậu bắn quá nhanh... Đây là một chút trừng phạt cho cậu." Kevin cúi người nói nhỏ bên tai tôi, động tác của hắn cũng không hề dừng lại, liên tục ma sát điểm mẫn cảm của tôi, hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa đã trượt xuống dọc theo tường.
Tôi muốn cầu xin hắn nhanh lên, nhưng ngón tay của hắn đang cầm tù lưỡi của tôi khiến tôi nói không thành lời, miệng mở rộng nước bọt liền chảy xuống.
"Tôi thích cơ thể nhạy cảm khác hẳn tính cách này của cậu." Kevin lại va chạm mấy lần, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, một sự tê dại khó miêu tả lan ra khắp người từ điểm kia, tôi sung sướng tới nỗi không thể nói nên lời. Chỉ có thể há to mồm, mặc cho nước bọt chảy xuống tới ngực.
Tôi hoàn toàn mềm nhũn, Kevin nâng tôi lên và ném tôi lên giường. Trong phòng không bật đèn, nhờ ánh trăng tôi có thể trông thấy thứ đó của hắn còn đang nảy lên nảy xuống. Tôi vươn tay vuốt tóc mình ra sau, dạng hai chân nằm trên cái giường nhỏ chật chội, bày ra một tư thế cực kỳ quyến rũ trước mặt người đẹp tóc vàng.
"Một lần nữa." Tôi gọi mời.
Kevin đương nhiên sẽ không từ chối. Tôi thích nhất là sự trung thực trước sau không đổi của hắn.
Hắn bò lên giường, đỡ hai chân tôi vòng quanh eo hắn, tôi lập tức quấn lấy như loài nhuyễn thể, vội vàng phơi bày phía sau còn đang mấp máy cho hắn xem, bên trong chỉ chảy ra một ít chất lỏng trong suốt. Vừa rồi Kevin vẫn chưa bắn.
Sức bền của người đàn ông này thật sự là đáng sợ.
Tôi nhìn lướt qua thằng nhỏ còn đang sung sức của Kevin. Giống là cố ý trêu chọc hắn, tôi dùng sức nhổm lưng dậy làm cơ thể dán sát hắn hơn. Kevin lập tức giữ chặt eo tôi, kéo tôi về phía hắn, sau đó dương v*t của hắn lại đi vào bên trong tôi lần nữa.
Tôi kêu lên một tiếng gợi tình, định vươn tay tự mình giải quyết phía trước. Nhưng Kevin lấy ra hai cái còng tay từ mép giường, khóa hai tay tôi vào đầu giường. Cũng may giường nhà nghỉ rất nhỏ, bằng không tôi cũng không chắc tay mình đủ dài.
Kevin không phải là cảnh sát, hắn mang theo còng tay cũng không phải là để bắt tôi, mà chỉ để tăng thêm tình thú mà thôi. Tôi thả lỏng cơ thể, bẹn đùi cọ lấy eo Kevin. Tôi nheo mắt lại, ung dung nhìn hắn.
"Kevin yêu dấu, anh định giải quyết giúp tôi sao?"
"Tôi không tốt bụng vậy đâu bé cưng." Kevin cầm lấy cái cà vạt tôi ném trên giường và buộc dương v*t dựng thẳng của tôi lại và nói: "Lần này cậu không thể tự sung sướng trước rồi."
"Kevin, anh là đồ ma lanh..." Tôi giật mạnh còng tay, giường lắc lư một cái kịch liệt, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
"Phương diện này thì tôi chuyên nghiệp lắm, Ian." Kevin nhếch miệng cười, nhìn tôi từ phía trên, một sợi tóc vàng rũ xuống. Hắn quỳ gối giữa hai chân tôi, nắm lấy eo tôi và bắt đầu chậm rãi chuyển động. Kevin luôn chuyên nghiệp hơn tôi, hắn biết nóng vội sẽ không mang lại khoái cảm cho cả hai, sự tra tấn chậm chạp này mới sung sướng tột đỉnh.
Tôi hơi nâng eo lên phối hợp với động tác của hắn để hắn có thể tiến vào sâu hơn, đồng thời tôi còn cố ý dẫn dắt hắn đến điểm mẫn cảm của tôi. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra tác hại của việc này, tay của tôi đã bị trói, chẳng thể nào thủ dâm được mà hắn cứ cọ nhẹ bên trong tôi, khiến phía trước của tôi dần có cảm giác lại. Tôi cúi đầu nhìn, cái cà vạt vẫn buộc lấy dương v*t của tôi không chặt không lỏng, với tôi mà nói nó là một sự trừng phạt to lớn.
Tôi không vặn vẹo eo của mình nữa, nằm yên trên giường y như tượng gỗ, hai chân vốn vòng lấy eo Kevin cũng dần thả lỏng. Kevin phát hiện sự thay đổi của tôi, hắn bắt lấy bắp chân của tôi và tiếp tục.
Tôi bị hắn hành hạ đến cắn môi, chỉ mong bây giờ có thể thoát khỏi còng tay. Nhưng tôi vùng vẫy mấy lần khiến giường lắc lư dữ dội hơn, nhưng chỉ làm sự tra tấn này khó chịu hơn mà thôi.
Tôi há miệng thở phì phò, ngẩng đầu nhìn người đẹp tóc vàng. Bên dưới tôi đã đứng thẳng hoàn toàn, nhưng tất cả máu trong người tôi như bị chặn lại, điều này suýt làm tôi ngạt thở. Tôi ngóc đầu lên, vặn vẹo cơ thể mấy lần, nói với Kevin: "Kevin... Cho tôi..." Giọng nói của tôi run rẩy, tôi căm hận sự hèn hạ của mình. Mỗi lần làm tình với Kevin đều là tôi bắt đầu, cuối cùng người chật vật khóc lóc xin tha vẫn là tôi.
"Bé Ian yêu dấu, cậu trông như sắp khóc rồi này." Kevin nhéo mông tôi, giọng tràn đầy ý cười: "Hài lòng với lần phục vụ này chứ?"
"Ha... Không hài lòng... Đương nhiên là không..." Những lời tôi nói bị cú va chạm đột ngột của hắn ngắt ngang: "Cho tôi bắn..."
"Nhưng tôi còn chưa bắn mà? Em yêu... Ưm..." Hắn bỗng nhiên rên nhẹ một tiếng, dương v*t chôn trong cơ thể tôi run lên vài lần, tiếp theo một dòng chất lỏng ấm áp lướt qua bên trong tôi và chậm rãi chảy ra ngoài, hắn hài lòng lui ra. Sau đó hắn mới cởi cà vạt cho tôi, tôi bắn mạnh ra ngoài như bài tiết mất kiểm soát, tinh dịch màu ngà sữa bắn tung toé trên ngực Kevin.
Tôi thở hổn hển ngã xuống giường, cảm giác như sức lực cả người đều mất ráo. Đầu tôi vô lực rũ bên đầu giường, tôi cũng không còn quan tâm đến việc mở còng tay nữa.
Kevin nằm xuống bên cạnh tôi. Giường của nhà nghỉ giá rẻ thật sự quá nhỏ với hai thằng đàn ông, nó cũng không chịu nổi sức nặng của hai người, ngay từ đầu nó đã kêu kẽo kẹt rồi.
"Bây giờ tôi có thể giết cậu." Kevin thì thầm bên tai tôi.
"Anh không giết được tôi." Tôi mệt mỏi nói, xoay đầu sang nhìn hắn, liếm môi một cái: "Vào lần sau gặp lại, tôi vẫn sẽ hỏi anh có nhớ cái mông của tôi hay không thôi."
"Cậu nói đúng, tôi sẽ nhớ nó. Nhưng mà..." Kevin đột nhiên thò tay xuống dưới, đưa vào bên trong vừa trơn vừa ướt của tôi: "Tôi thật sự rất muốn đặt máy định vị trong này."
"Vậy tôi sẽ không lấy ra." Tôi nháy mắt mấy cái với hắn.
Kevin cười, đồng thời đến gần tôi hơn.
"Hôn tôi đi." Tôi nói.
Kevin không trả lời tôi, cặp mắt xanh nhìn tôi chăm chú.