Tối hôm đó, Đường Thu không đợi nghe câu trả lời của Tề Thịnh mà đã ngủ thiếp đi. Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu vô cùng hoảng sợ phát hiện Tề Thịnh đang ngồi xổm ở đầu giường nhìn cậu, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
“Buổi sáng tốt lành.” Đường Thu không thể khống chế được mà lăn về sau vài vòng, chủ yếu là do hiện giờ Tề Thịnh quá to lớn so với cậu.
“Chào.” Tề Thịnh điềm nhiên như không mà đứng lên, sửa sang lại chiếc cà-vạt đã được thắt rất hoàn hảo, cầm lấy chiếc cặp da đựng công văn đặt bên cạnh: “Tôi phải đi làm, đạo sĩ và hòa thượng, hôm nay tôi sẽ gọi điện thoại mời họ đến. Cậu ở nhà một mình được không? Hay là. . . . . . có muốn tôi đi báo tin cho người quen của cậu một chút không?”
“Không sao đâu không sao đâu, tôi ở đây một mình được mà.” Đường Thu vội vàng cam đoan với hắn. Chuyện mình biến thành một viên kẹo đường, một người biết cũng đã quá nhiều rồi. . . . . . Đường Thu cũng không muốn bị đưa đi sở nghiên cứu hoặc là cái căn cứ bí mật gì a.
Tề Thịnh gật gật đầu, đi đến trước bàn học lấy vài viên kẹo đường Bát Bảo, đặt từng viên từng viên xuống cạnh Đường Thu. Vị dứa, vị nho, vị chanh, vị đào. . . . . . Các viên kẹo màu đỏ, màu vàng, màu tím xếp thành một vòng tròn vây quanh Đường Thu, cậu lại bắt đầu không tự giác mà chảy nước miếng.
“Viên kẹo vải bị tôi vứt đi ngày hôm qua. . . . . . . là cậu ăn phải không? Nếu đói bụng thì ăn nhiều một chút.”
Hắn không chỉ là người tốt, mà còn rất thông minh. Đường Thu chảy nước miếng thầm nghĩ, bởi vì cảm động cho nên cậu còn cố gắng nhảy lộp cộp tiễn Tề Thịnh đến cửa phòng khách, giống như cô vợ nhỏ tiễn chồng đi làm mà nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.
“Tôi sẽ về sớm một chút.” Trước khi đóng cửa, Tề Thịnh ngồi xổm xuống, nói như đang trấn an cậu.
Ngày đầu tiên ở trong nhà một người bạn xa lạ, Đường Thu chẳng dám động vào cái gì cả. Ôm viên kẹo nho ngồi trên sô pha, liếm một cái, liếc mắt nhìn TV một cái, cứ như vậy trôi qua một ngày. Kênh giải trí vẫn còn chiếu tin tức của cậu, khiến cho Đường Thu lại thương cảm một trận.
Có lẽ Tề Thịnh cũng đã nhìn ra điểm này, cho nên sau khi về nhà, câu đầu tiên liền nói thẳng vào đề.
“Đạo sĩ ở núi Thanh Thành hai ngày nữa sẽ đi máy bay đến đây. Hòa thượng của chùa Pháp Hoa đã lớn tuổi, không đi máy bay được, cho nên. . . . . . sẽ đến trễ hai ngày.”
“Không vội mà, cảm ơn. Cảm ơn anh.” Đường Thu không ngờ rằng hiệu suất làm việc của hắn lại cao như thế, vậy nên trong sự cảm kích còn mang theo chút ý tứ không biết nên làm sao.
“Đừng khách khí.” Tề Thịnh cũng không khách sáo nhiều với cậu, nói một câu rồi liền mở chiếc cặp da đựng công văn ra, lấy máy tính và một xấp tư liệu, ngồi trên sô pha xử lý công việc tích tụ của ban ngày. Tư thế này hình như cũng không quá thoải mái, cách một chút hắn lại phải xoay xoay vặn vặn vai lưng cứng ngắc, có điều dù là vậy, hắn hình như cũng không có ý định về phòng mình.
Đường Thu vẫn lui ở góc sô pha, làm viên kẹo tàng hình, mãi đến khi thấy Tề Thịnh đóng máy tính lại, mới khôn khéo lăn đến lấy lòng, cùng hắn hàn huyên một câu: “Công viêc của các anh thực vất vả nha, ban ngày ở công ty làm cũng không xong sao?”
Dáng lưng của Tề Thịnh âm thầm cứng lại một chút, sau đó, từ sau gáy đến mang tai đều hơi hơi đỏ lên. Nhưng mà hắn rất nhanh thay đổi thái độ, tỏ vẻ tùy ý trả lời: “Ừm, trong công ty rất ồn ào.”
Đường Thu dùng ánh mắt đồng tình đáp lại, ngay sau đó Tề Thịnh lại hỏi: “Ở nhà một mình rất nhàm chán phải không? Vừa rồi thấy cậu cứ ngẩn người mãi. Nếu muốn cái gì, có thể nói cho tôi biết.”
Đường Thu vừa thiệt tình bái phục hắn lúc bận rộn làm việc còn có thể quan tâm đến chuyện khác, vừa vội vàng lắc đầu: “Không có gì không có gì.” Đầu vừa lắc qua lắc lại xong hiển nhiên lại hối hận, một mình cậu chôn ở trong góc sô pha xoắn xuýt thật lâu mới vừa cẩn thận dè chừng, vừa do dự không thôi hỏi: “Có điều. . . . . . Lúc anh không ở nhà, tôi có thể, ừm, thỉnh thoảng mượn chút đồ này nọ của anh được không?”
“Cứ tùy tiện dùng.” Tề Thịnh sảng khoái nói, dường như không hề xem việc này là vấn đề cần phải hỏi.
Vì thế, ngày hôm sau khi Tề Thịnh tan ca trở về nhà, rất ngạc nhiên nghe thấy một trận tiếng đánh nhau kịch liệt truyền ra từ thư phòng.
Tề Thịnh tỉnh bơ đổi dép đi trong nhà, dọc theo đường đi từ phòng khách đến thư phòng, hắn lần lượt nghe thấy tiếng đao kiếm chạm nhau leng keng, tiếng đánh nhau bộp bộp chát chát, còn có tiếng Đường Thu thấp giọng kinh hô “Trời ơi oa a”. . . . . . Thật sự náo nhiệt vô cùng.
Sau đó, hắn yên lặng dừng bước nơi cánh cửa thư phòng khép hờ.
Thành thật mà nói, nhìn thấy một viên kẹo đường tròn vo đang cố gắng nhảy tới nhảy lui trên bàn phím, thỉnh thoảng còn dùng đầu liều mạng nhảy vào con chuột, điều khiển kiếm khách trong màn hình đi từng bước chậm chạp, lại vụng về tiến đến mấy chỗ đang đánh nhau với quái vật, thật đúng là. . . . . . quá chuyên tâm.
Đấu pháp vừa tốn thời gian vừa tốn sức như vậy hiển nhiên sẽ không thuận lợi mấy, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, kiếm khách trên màn hình đã bị quái vật độc ác đánh chết vài lần, trong đôi mắt tròn xoe của Đường Thu cũng có chút uể oải. Nhưng mà, cậu vẫn kiên nhẫn miệt mài phấn đấu.
Nhìn thấy vụn đường trên thân thể Đường Thu bị va tới va lui đang không ngừng rơi xuống, Tề Thịnh rốt cuộc nhẹ nhàng ho khẽ một tiếng.
Đường Thu quay đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt lại “đinh” một tiếng mà sáng lên: “A, anh đã về rồi.”
Cậu vừa nói vừa nhảy xuống bàn phím, không để ý đến vị kiếm khách vừa mới ngã xuống lần nữa mà chỉ nhẹ nhàng nhảy về phía Tề Thịnh: “Hôm nay anh về thật sớm nha, còn chưa ăn cơm phải không?”
“Ừ. . . . . .” Tề Thịnh mơ màng nhìn cậu nhảy lướt qua mình, sau đó tỏ ý muốn hắn đi theo trở lại phòng khách, nhảy qua sô pha, đến gần phòng bếp hơi mở ra. Cuối cùng, hắn kinh ngạc nhìn thấy một đống thịt bò, khoai tây và cà rốt đã được thái sẵn đặt gọn trên cái bàn bằng đá cẩm thạch đang lóe sáng trong phòng bếp —— nếu hắn nhớ không lầm, đây đều là những thứ mà tối hôm đó hắn nhất thời nóng đầu đi siêu thị mua về cùng với bịch kẹo chứa Đường Thu.
“Trong tủ lạnh có thiệt nhiều thức ăn, cho nên tôi thái sẵn một chút.” Đường Thu giống như muốn tranh công nói với hắn xong, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Vốn là muốn nấu sẵn chờ anh trở về, nhưng mà, cái chai dầu hạch đào* kia nặng muốn chết, nghiêng nó qua khó quá.”
Tề Thịnh nhìn nhìn thân thể tròn tròn nhỏ nhỏ của cậu, lại nhìn nhìn mấy con dao quả thực rất lớn so với cậu, sau một lúc lâu mới nói nên lời: “Cảm ơn. . . . . . Thật ra không cần phải phiền toái như vậy, thế này rất nguy hiểm.”
“Không phiền toái chút nào hết á, không tin thì anh xem này!” Đường Thu tràn trề hứng thú nói xong, liền bay nhanh làm mẫu cho Tề Thịnh xem. Chỉ thấy cậu đầu tiên là lộp cộp chạy đến cửa phòng bếp, chạy xuất phát rồi lập tức giống như viên đạn nhanh như chớp đập vào tường, sau đó bắn ngược lại, đập vào bản điều khiển trên cửa tủ lạnh. Đụng tới đụng lui vài thứ, cửa cái tủ lạnh nhỏ liền mở ra. Thế là, Đường Thu lại hổn hển lăn vào tủ lạnh, khẽ run một cái, từ trong góc tủ lạnh đẩy đẩy ủn ủn một củ khoai tây nhỏ nhỏ ra, ủn một đường lên cái thớt gỗ.
Còn chưa làm xong, khi Tề Thịnh đã suýt chút nữa nhịn không được mà xông lên ngăn cản, Đường Thu đã nhanh chóng hoàn thành hành động cuối cùng có tính nguy hiểm cực kỳ cao của cậu —— dùng đầu đẩy đẩy ủn ủn mấy con dao đặt ngang thớt dựng thẳng lên, sau đó cậu nhảy thẳng lên, nhảy nhảy vài cái trên cán dao, lưỡi dao rơi xuống cái thớt gỗ, tiếp theo cậu lại nhảy đến mũi dao nhọn hoắt kia, giống như chơi bập bênh, từng chút từng chút mà dùng sức nặng của mông cậu đem củ khoai tây nho nhỏ kia. . . . . . cắt xong.
Chờ đến khi Đường Thu hoàn thành một loạt động tác yêu cầu độ khó cao, Tề Thịnh vội hít sâu một hơi dài. Cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy mình sẽ sớm bị bệnh tim mất.
“Chỉ có thể cắt được những thứ nhỏ nhỏ như vậy thôi, lớn hơn một chút thì tôi đành bó tay.” Đường Thu chớp chớp đôi mắt, dường như còn có chút xấu hổ nói.
“Đã đủ rồi.” Tề Thịnh bước đến, động tác kiên quyết mà ôm lấy cậu trong lòng bàn tay của mình, sau đó nhanh chóng đem tất cả những thứ có tính nguy hiểm như dao kéo cất vào ngăn tủ cao nhất, “việc này về sau cứ để tôi làm là được rồi.”
Sau đó, Tề Thịnh quả nhiên đuổi Đường Thu cách xa phòng bếp. Có điều, chờ lúc Tề Thịnh nấu thức ăn xong, bưng lên bàn một mình chậm rãi ăn, Đường Thu vẫn thỏa mãn ngồi bên cạnh nhìn.
Tề Thịnh nghiêm túc ăn hết tất cả thức ăn, mặc dù thức ăn tự hắn làm cũng chẳng ngon lành gì. Lúc ăn xong miếng cuối cùng, hắn đột nhiên nói một câu: “Thức ăn, ừm. . . . . . đều được xắt rất tốt.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt của Đường Thu càng thêm thỏa mãn.
Tuy rằng fan club trên mạng giới thiệu ba việc Đường Thu thích làm nhất chính là: chơi bóng rổ, nghe nhạc và đi du lịch một mình.
Nhưng mà, có lẽ chỉ có người đại diện của Đường Thu mới biết rõ, ba việc Đường Thu thích làm nhất rõ ràng là: chơi game, ngủ, nấu ăn cho người khác. . . . . . sau đó thì được khen mà thôi.
_________________________________________________________________
*dầu hạch đào: dầu làm từ hạch đào, hay còn gọi là quả óc chó, quen thuộc với hủ nữ chúng ta vì đó là loại quả mà Tang Mạch trong Diễm Quỷ ăn suốt XD~ Theo như ta được biết thì bên Tung Của xài rất nhiều loại dầu khác nhau để nấu ăn chứ không chỉ mỗi dầu thực vật hay dầu ô liu như bên mình ^^~