“. . . . . . Cái gì?” Trên mặt Tề Thịnh lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt biểu lộ tâm tình của hắn.
“Chính là, hình như tôi đã hút một chút tinh khí của anh đó.” Đường Thu mang dáng vẻ ngượng ngùng vì đã làm chuyện xấu: “Ban nãy khi anh đi ra ngoài, tôi đột nhiên phát hiện bản thân có chỗ kì lạ. . . . . .”
Cậu không nói tiếp, mà trực tiếp nhảy lên không trung. Tiếp theo, từ nơi viên kẹo đang bay bay ấy, chậm rãi hiện ra gương mặt có thể nói là Tề Thịnh đã cực kỳ quen thuộc, mong nhớ ngày đêm. Dung mạo tuấn tú, cái mũi cong cong xinh đẹp, đôi môi trơn bóng, tiếp theo là cái cổ thon dài, ***g ngực và bụng gầy gò nhưng rắn chắc. . . . . . cùng nửa người dưới không bị che mờ*.
Đường Thu liếm liếm nơi là miệng cậu khi còn là viên kẹo vị ô mai, có chút khẩn trương, cười cười nhìn về hướng Tề Thịnh, sau đó dang hai tay ra, làm tư thế “Anh xem, chính là như vậy”.
Tề Thịnh ngơ ngác quỳ gối bên giường —- thật sự ngây người.
“Chờ một chút!”
Khi Đường Thu giơ chân, muốn “bay” về phía Tề Thịnh, Tề Thịnh lại đột nhiên che mặt, bảo cậu chờ rồi liền xoay người, bước nhanh về hướng phòng tắm. Có điều, cho dù hắn bước càng lúc càng nhanh càng lúc càng vội, cuối cùng nơi cửa phòng tắm. . . . . . vẫn để lại một giọt máu rất đáng nghi.
Tiếng nước đứt quãng truyền đến, Đường Thu cúi đầu, nhìn thấy hai cánh tay gần như trong suốt của mình, thử đưa tay đặt lên cửa phòng tắm.
—- quả nhiên không bị cản lại. Hai tay cậu giống như không khí, im hơi lặng tiếng mà xuyên qua cửa, ngay cả ngón tay của Đường Thu cũng chẳng cảm thấy gì.
“Xoạt” một tiếng, cửa bỗng nhiên mở ra. Gương mặt Tề Thịnh vừa vặn dừng lại trước đầu ngón tay của Đường Thu, nhìn qua, y hệt như Đường Thu cố ý vươn tay chờ để sờ vào mặt Tề Thịnh —- Đường Thu vội rụt tay lại, còn gương mặt ướt sũng mới vừa khôi phục bình tĩnh của Tề Thịnh lại ngẩn ra lần nữa.
“Là vô ý, vô ý thôi.” Đường Thu vừa ngượng ngùng cười, vừa nhẹ nhàng lùi bước.
“Ừm.” Tề Thịnh dán chặt mắt vào gương mặt Đường Thu, những nơi không nên nhìn thì kiên quyết không nhìn: “Sao lại thế này? Có thể biến thành người?”
Đường Thu lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: “Không phải người, hình như có chút giống. . . . . . giống quỷ. . . . . .”
Không thể không khen năng lực thừa nhận của Tề Thịnh vô cùng mạnh mẽ, vào giờ phút quan trọng này, hắn còn có thể mặt không đổi sắc mà bước đến trước mặt Đường Thu, lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai má Đường Thu, sau đó khẽ nhíu mày đưa ra kết luận: “Có thể chạm vào.”
“A?” Đường Thu cũng vươn tay sờ vào khóe miệng Tề Thịnh, quả nhiên, không chỉ có thể chạm vào mấy cọng râu ngắn ngắn cứng cứng, còn có thể cảm nhận được loại xúc cảm hơi thô ráp nhưng ấm áp. Có điều, khi cậu bay đến bên giường, cậu vẫn như không tồn tại mà xuyên qua ván giường, xuyên qua bàn làm việc, thậm chí còn xuyên vào trong tường.
“Là bởi vì tôi hút dương khí của anh nên chỉ có thể chạm vào anh sao. . . . . .” Đường Thu nhô đầu ra khỏi tường, suy tư.
“Khụ.” Hai chữ rất dễ khiến người ta tưởng tượng xa vời lại làm cho thân thể Tề Thịnh hơi cứng lại: “Cậu nói dương khí là. . . . . .?”
Đường Thu có chút buồn rầu trả lời hắn: “Thật ra ta cũng không biết là cái gì. Đêm qua, ừm, chính là sau khi anh ăn tôi rồi, tôi liền ngất đi.” Hai tai Đường Thu hồng hồng, may mắn là cậu gần như trong suốt nên cũng khó thấy rõ, chuyện mơ thấy mộng xuân liền bị cậu tự nhiên ném ra sau đầu, “Chờ khi tôi sắp tan ra, hình như. . . . . . có cái gì ở chỗ nào đó của anh đi vào trong cơ thể tôi, bị đâm đến đau cả người, nhưng lại rất thoải mái, vừa nóng vừa sưng. Sau đó tôi cũng nóng lên, rồi ngủ thiếp đi. . . . . . Đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện chẳng những không tan ra mà còn biến thành như bây giờ.”
“. . . . . . . . . . . .”
Nghe Đường Thu ngây thơ vô tư nói hết những lời này, Tề Thịnh thiệt tình cảm thấy bản thân có chút, có chút không đỡ nổi = =
“Từ từ.” Tề Thịnh vuốt cái mũi lại bắt đầu có chút nóng lên, cố gắng hết sức tỏ ra tự nhiên mà chuyển đề tài: “Chúng ta đừng vội vàng kết luận. Hoặc có thể là, liên quan đến việc cậu vừa mới ăn rất nhiều đường?”
“Không phải đâu. . . . . . Anh xem nè,” vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “bộp” một tiếng, ban đầu Đường Thu cách Tề Thịnh rất xa nay lại nháy mắt dán sát vào người Tề Thịnh. Tề Thịnh cứng người, cúi đầu, tay vô thức ôm lấy, liền đặt trên mông Đường Thu. Đường Thu đành bất đắc dĩ ngửa đầu nói: “Khi tôi vừa biến thành người thì đã thế này, anh giống như nam châm vậy. . . . . . Tôi phải cố sức lắm mới có thể khống chế bản thân, nếu không chú ý thì liền sẽ giống như bây giờ, thân thể cũng chẳng hỏi ý tôi mà đã dán vào.”
“Vậy sao?” Tề Thịnh lơ đãng trả lời.
“Nhưng mà anh đừng lo lắng, tôi sẽ chú ý không để chuyện này xảy ra.” Đường Thu đưa tay chống vào ngực hắn, muốn mượn lực để đẩy ra. Tuy rằng rất luyến tiếc nhiệt độ cơ thể ấm áp và xúc cảm dễ chịu ấy, nhưng loại tư thế này thật sự là rất xấu hổ.
“Không sao cả.” Tề Thịnh bình tĩnh buông lỏng hai tay, “Tôi không ngại.”
Nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn là nội tâm đã sớm sòng trào mãnh liệt sắp đánh vỡ đê —- hắn X, thật sự quá kích thích mà!
Đường Thu không thể mặc quần áo được, vì thế, dưới bầu không khí nóng bỏng khiến cho huyết mạch sôi sục liên tục này, Tề Thịnh đặc biệt xin nghỉ một ngày, “tinh” cùng sức kiệt mà cùng Đường thu thảo luận cả nửa ngày, cuối cùng mới phân tích rõ tình huống trước mắt.
Bởi vì tiếp xúc với nước bọt hoặc dịch thể của Tề Thịnh, Đường Thu tạm thời có thể biến thành hình người. Nhưng mà chỉ có hình người chứ không có thật thể. Hiện giờ thứ duy nhất mà cậu có thể chạm vào chính là thân thể Tề Thịnh, Tề Thịnh cũng có thể chạm vào Đường Thu, nhưng loại xúc cảm này giống như là chạm vào một tấm sa mỏng mềm mại trơn láng, hơn nữa còn không có nhiệt độ cơ thể.
Đường Thu nhớ lại lần đầu tiên sau khi bị Tề Thịnh ăn liền đột nhiên cảm thấy sức lực của mình mạnh hơn nhiều, có lẽ cũng có liên quan đến “dương khí” của Tề Thịnh.
Sau khi nói chuyện xong, Đường Thu lưu luyến nhìn nhìn tay dài chân dài của mình, lại chậm rãi biến về viên kẹo tròn vo như cũ.
Tề Thịnh trầm lặng đứng cạnh, không chút sợ hãi hỏi: “Thế nào? Biến thành người rất mệt sao?”
“Cũng không phải.” Đường Thu không quen lắm mà lăn lăn thân thể béo tròn của mình, vẫn là làm người thì quen hơn nhiều, có điều. . . . . . “Tôi không mặc quần áo, anh cũng sẽ không được tự nhiên phải không? Nếu có thể mặc quần áo thì tốt rồi.”
“Tôi nói rồi, tôi không ngại đâu. Đừng miễn cưỡng chính mình, cậu thấy thế nào thoải mái thì cứ làm thế ấy.” Tề Thịnh dừng một lát, lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu cậu cảm thấy xấu hổ, tôi có thể giống như cậu.”
Tề Thịnh tuyệt đối là một người nói được thì làm được. Vì thế, chạng vạng hôm ấy, sau khi Tề Thịnh tắm xong, Đường Thu nhìn thấy một chàng trai cao lớn quấn khăn tắm ngang hông bước ra khỏi phòng tắm. . . . . . cậu liền trợn tròn mắt.
Tề Thịnh trái lại tỏ vẻ chẳng có gì, bình tĩnh tự nhiên *** ngồi xuống sô pha, xử lý số tài liệu ứ đọng.
Đường Thu trốn trong góc sô pha trộm ngắm cơ lưng to lớn của đối phương, cánh tay rắn chắc, cùng với cơ bụng tám múi, cuối cùng vẫn yên lặng biến thành viên kẹo tròn vo, lăn về phòng ngủ. Nói như thế nào đây. . . . . . đều là nam giới, cậu tự ti nha = =
Nhưng đến lúc chuẩn bị đi ngủ, cậu vẫn không nhịn được mà tò mò biến thành người, cảm thụ được sức lực trong viên kẹo dần lan rộng, dạo chơi khắp thân thể và tứ chi của Đường Thu. Tuy rằng không biết có thể duy trì được bao lâu, nhưng loại cảm giác này thật sự quá tốt.
“Nếu thích, vậy cứ thế này đi, ngủ ngon.” Sau khi vào phòng, Tề Thịnh liền nằm xuống ngủ thẳng trên phần giường của hắn, cũng không có liếc mắt nhìn cậu một cái.
Hành động hàm chứa ý săn sóc và tôn trọng này khiến cho Đường Thu cực kỳ dễ chịu, vì thế, cậu cũng thả lỏng bản thân, thuận theo tự nhiên mà để cho bản thân ‘bay’ trên giường. Cậu mang tâm tình thư sướng mà nhanh chóng ngủ say, cậu cảm thấy, cậu dường như đã mò được một chút then chốt để biến về Đường Thu.
Trước khi say ngủ, Đường Thu đã nghĩ, cô bé lọ lem chỉ có thể biến thành công chúa trong thời gian giới hạn, vậy buổi sáng tỉnh dậy, cậu hẳn là sẽ biến lại thành một viên kẹo tròn vo.
Bởi vì trước khi ngủ, cả ngày nay Tề Thịnh đã cố tự chủ kiềm chế bản thân, tiêu hao nhiều sức lực, cuối cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi nên cũng không suy nghĩ cẩn thận như bình thường.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, không ai dự đoán được tình cảnh xấu hổ lại xuất hiện.
Đường Thu trần như nhộng, mềm mại trơn bóng dán chặt vào người Tề Thịnh, cái khăn tắm bên hông Tề Thịnh không biết từ khi nào thì đã rơi ra. Mà không may, Tề Thịnh dẫu có đứng đắn lịch sự thì cũng chỉ là một chàng thanh niên bình thường, sáng sớm thức dậy rất dễ phát sinh chuyện kia, mà nơi đang chỉa thẳng lên trời của hắn lại rất chuẩn xác mà cắm vào người Đường Thu. . . . . . Bởi vì cậu chỉ là hồn phách trong suốt không có thật thể nên chẳng có gì trở ngại, chuyện này thật sự rất dễ làm.
Khi Đường Thu và Tề Thịnh đồng thời chậm rãi mở mắt ra. . . . . .
Một người trực tiếp bị dọa biến thành viên kẹo, một người suýt chút nữa ở ngay tình huống không có gì phụ trợ mà trực tiếp bắn ra.
*không che: ừm, là kiểu không che mờ trong AV mà nói nôm na là … “bản đẹp không che” ấy =)