Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 37

-“Phách ca ca, ngươi đã trở lại, Nhã nhi thật sự rất nhớ ngươi”. Người chưa thấy, giọng nói uyển chuyển như nước đưa đẩy truyền tới làm bủn rủn không biết bao nhiêu trái tim nam tử trẻ tuổi trong đại điện. Phượng Bắc Nhã vừa nghe ngóng tin tức biết được Ngân Phách trở lại liền thúc giục tỳ nữ thân cận Bối nhi nhanh chóng trang điểm thay y phục xong xuôi liền nhanh chóng tiến tới đại điện. Qua bao nhiêu năm xa cách, Phượng Bắc Nhã thật có chút khẩn trương, không biết liệu Ngân Phách có nhớ nàng như nàng nhớ hắn hay không? Cho nên vừa nhìn thấy đại môn đại điện liền không tự chủ mở miệng lên tiếng liền ngay lập tức hối hận bản thân thật sốt ruột quên mất lễ tiết. Sau đó liền nhìn thấy một nữ nhân dung mạo như hoa, xinh đẹp hàm súc đi đến, hồng y nữ tử nhẹ nhàng cử động môi hồng răng trắng cười một cái làm tâm hồn những thiếu niên lâng lâng xao động. Sở Tử Ngôn thầm đánh giá trong lòng, aizzz nữ nhân yêu tộc đều là mỹ nhân, bộ dáng trẻ con của nàng như thế nào sánh được, nhưng nàng lại không biết chỉ có nàng mới có sức quyến rũ hấp dẫn Ngân Phách, còn lại đều bằng không. Ngân Phách nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chú mục gắp thức ăn cho vào chén Sở Tử Ngôn, hắn vẫn cảm thấy nàng vẫn còn rất gầy. Phượng Bắc Nhã bước vào trung tâm đại điện liền đưa mắt si mê nhìn chằm chằm Ngân Phách sau khi nhìn thấy hành động ân cần của hắn đối với Sở Tử Ngôn liền nhíu chặt mày, âm thầm cắn răng. Phượng Kiêu thấy nữ nhi của mình dám thất lễ trước đông người liền hắng giọng một cái đem tâm trí của Phượng Bắc Nhã kéo về, nàng ta liền bực dọc tự trách mình nôn nóng lại thất lễ lần nữa. Sở Tử Ngôn cười cười, mặc kệ cảm xúc của đám người trước mắt, chú mục ăn thức ăn trong chén của mình.

-“Bắc Nhã thỉnh an Xà vương”. Phượng Bắc Nhã nhẹ nhàng cung kính khuỵu một gối thỉnh an Hoàng Kỳ, giọng nói muốn bấy nhiêu phong tình liền có bấy nhiêu.

-“Ừm tốt rồi, mau mau đến cho Phách nhi nhìn, cả hai cũng đã rất lâu không gặp”. Hoàng Kỳ cũng không quá để ý đến hành động của Phượng Bắc Nhã ngược lại rất hài lòng với tâm tư thiếu nữ của nàng đặt trên người Ngân Phách liền nhìn sang Phượng Kiêu gật gật đầu, Phượng Kiêu nhìn trong mắt cũng liền vui vẻ, nếu Nhã nhi có thể thu được lòng Ngân Phách việc giết hắn dễ như trở bàn tay, còn nha đầu bên cạnh hắn... Phượng Kiêu âm thầm tính toán đưa đôi mắt nóng bỏng dán chặt trên người Sở Tử Ngôn. Sở Tử Ngôn cực kỳ khó chịu chỉ có thể nhịn xuống trong lòng, Ngân Phách tự nhiên cũng có thể thấy, tử mâu chuyển lạnh bàn tay giấu dưới áo bào nhẹ nhàng điểm khí bắn một hạt đậu về phía Phượng Kiêu, lúc này Phượng Kiêu lập tức hốt hoảng nhưng không thể tránh né gây động tĩnh quá lớn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt nhận lấy lực đạo của hạt đậu va vào thân mình liền ăn đau nhưng tận lực kiềm chế. Sở Tử Ngôn đương nhiên thấy rõ hành động vừa rồi của Ngân Phách liền nhẹ nhàng vuốt vuốt cánh tay hắn ý bảo hắn bình tĩnh không cần tức giận. Hoàng Kỳ nhìn thấy, ánh mắt lão luyện thoáng tia không hài lòng cũng không có ý định lên tiếng, riêng về phần Phượng Bắc Nhã đã đi đến trước bàn Ngân Phách, ánh mắt nóng bỏng ướt át nhìn chằm chằm hắn.

-“Phách ca ca, ngươi có còn nhớ Nhã nhi không?”. Aaaa, Sở Tử Ngôn lông mày nhẹ giật, cư nhiên tình ý dạt dào ngang nhiên bày tỏ tâm ý, quả thật dũng cảm này nàng cam nguyện chịu thua. Ngân Phách lạnh lùng xa cách, một chút ánh mắt cũng không cho Phượng Bắc Nhã khiến tâm tình thiếu nữ tổn thương, mắt đã có chút lệ nóng doanh tròng. Những nam tử trẻ tuổi trong điện nhìn một màn này thương tiếc không thôi nhưng không dám ra mặt an ủi mỹ nhân chỉ có thể dùng ánh mắt lên án hành vi của Ngân Phách.

-“Phách ca ca, ngươi thật sự không nhớ Nhã nhi sao, chúng ta lúc nhỏ....”. Phượng Bắc Nhã uất ức lên tiếng, giọt lệ nóng liền theo đó rơi xuống.

-“Đủ rồi”. Phượng Bắc Nhã chưa kịp nói hết câu liền bị một câu không lạnh không nóng của Ngân Phách ngắt quãng liền đau lòng không thôi, cái gì cũng không nói được chỉ lặng lẽ đứng đó khóc nức nở. Sở Tử Ngôn suy nghĩ, hai người này là thanh mai trúc mã aa, liên tưởng này bỗng dưng khiến nàng có chút khó chịu tâm tình buồn bực không ít. Ẩn Huyền nãy giờ không lộ diện nhất thời đưa mắt đánh giá Sở Tử Ngôn, ánh mắt này không có lộ liễu như Phượng Kiêu nàng liền lười để ý đến, dù sao hắn cũng đã hồi phục nguyên vẹn nàng cũng không cần áy náy nữa. Ẩn Huyền lạnh nhạt nhìn biểu cảm mất hứng của Sở Tử Ngôn vì Ngân Phách lòng chua chát khó hiểu sau đó liền thu ánh mắt.

-“Được rồi, Nhã nhi đừng hồ nháo”. Phượng Kiêu nhìn không nổi nữa, mặt mũi của hắn đều bị nha đầu này quẳng mất. Phượng Bắc Nhã nghe ra ý tứ trách cứ của phụ thân liền nhu thuận đi đến bên cạnh Phương Kiêu ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn cứ dán trên người Ngân Phách. 

-“Nhị công chúa cùng Tam công chúa Hồ tộc đến”. Một lúc sau, ngoài đại môn liền truyền đến âm thanh thuộc hạ thông báo. Ngay sau đó, liền nhìn thấy bóng dáng một trái một phải, một bạch một lam lần lượt bước vào.

-“Lục Nhiễm, Lục Nhan thỉnh an Xà vương”. Lục Nhiễm cùng Lục Nhan cung kính chắp tay, vẻ ngoài cùng phong tư đều như cũ, Lục Nhiễm cao quy thoát trần, Lục Nhan yểu điệu phong tình, một lạnh một nóng hấp dẫn vô số ánh nhìn. 

-“Không cần khách khí, mời ngồi”. Lục Nhiễm cùng Lục Nhan gật đầu đi đến chỗ ngồi xuống, ngay lập tức Phượng Kiêu đứng lên hướng bàn hai người nâng ly rượu.

-“Lần trước tại hạ thất kinh, làm ảnh hưởng đến Hồ tộc, cũng may Hồ tộc không tính toán, tại hạ vô cùng cảm kích”. Lục Nhiễm cười lạnh trong lòng nhưng mặt ngoài không biểu hiện gì, đứng dậy nâng ly cạn sạch.

-“Sảng khoái”. Phượng Kiêu sang sảng lên tiếng. 

-“Là ngươi”. Lục Nhan ngồi không tự nhiên liền muốn nhìn ngó xung quanh liền bắt gặp Ngân Phách cùng Sở Tử Ngôn liền không tự chủ thốt lên. Tiếng nói này nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của Hoàng Kỳ, Phượng Bắc Nhã cũng nghiêm túc nghe ngóng.

-“Sao thế, các người quen nhau?”. Hoàng Kỳ nghi vấn hỏi

-“Là các ngươi mấy hôm trước hạ độc ta”. Lục Nhan nóng nảy lên tiếng đổi lại ánh mắt trách cứ của Lục Nhiễm, nhưng nàng ta nào nuốt nổi cục tức liền đứng dậy khuỵu một gối trước Hoàng Kỳ.

-“Xin Xà vương chủ trì công đạo cho ta”. Lục Nhan thành khẩn chắp tay.

-“Nhất định rồi”. Hoàng Kỳ ra vẻ do dự nhưng trong lòng lại thích đến mở cờ trong bụng đưa ánh mắt  nhìn sang Ngân Phách. Sở Tử Ngôn trong lòng lạnh ngắt, người phụ thân này một chút cũng không niệm tình cốt nhục, nàng thật sự không thể yêu thích hắn ta. 

-“Không bằng không chứng ngươi dựa vào đâu nói chúng ta hại ngươi”. Sở Tử Ngôn một mực im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, nàng không thể nhẫn nhịn được rồi, chuyện của Phượng Bắc Nhã đã khiến nàng không vui, rất tốt liền xả giận thỏa thích nha.

-“Chính các ngươi gần ta nhất, không phải các ngươi thì là ai”.

-“Chính mình tự đi gây họa chuốc lấy nhiều kẻ thù lại hồ ngôn loạn ngữ vu oan người khác, chỉ bằng tính khí này ngươi bị như thế chỉ một chữ thôi”. Sở Tử Ngôn thong dong đáp trả.

-“Đáng”. Ngân Phách liền tiếp lời Sở Tử Ngôn, hai người nhìn nhau trong mắt đều là ý cười. Đúng, chính là đáng đời nàng ta, khi không lại trêu chọc nàng. 

-“Ngươi...”. Lục Nhan tức giận tím mặt.

-“Còn nữa, tự các ngươi đến tìm chúng ta muốn cùng bàn, lý nào giúp người người lại trách ta”. Sở Tử Ngôn lúc bắt đầu cũng không có đứng dậy, chỉ là nhàn nhạt ngồi đó lên tiếng lại khiến mọi người ai cũng không thể bỏ quên, tự tin, cao lãnh cùng bình tĩnh đối chất, với độ tuổi này của nàng đã làm nhiều người phải than thở. Ngân Mặc nhấp ly rượu nhìn nữ nhân của Thánh quân ra tay liền dâng lên hài lòng cực độ càng cảm thấy hai người vô cùng thích hợp.

-“Hừ, chắc chắn là ngươi làm, còn dám chối”. Lục Nhan nổi giận lôi đình, quả quyết hành vi hạ độc nàng ta chình là do Sở Tử Ngôn động tay động chân.

-“Ý của ngươi là... đường đường là Tam công chúa Hồ tộc lại thua thiệt trước một nhân loại như ta”. Sở Tử Ngôn nhướng mày, khiêu khích nói.

-“Không phải ngươi thì chính là hắn”. Lục Nhan tâm cao khí ngạo làm sao chịu thừa nhận bản thân bị ăn đau bởi một nhân loại yếu ớt, chỉ có thể đem mũi dùi chuyển đến trên người nam nhân bên cạnh Sở Tử Ngôn liền hung hăng chỉ mặt gọi tên Ngân Phách.

-“Chuyện này liên quan đến giao hảo của hai tộc, tiểu nữ không dám càn quấy, kính mong Xà vương chủ trì công đạo”. Sở Tử Ngôn cười lạnh, dẫu sao huyết mạch của Ngân Phách vẫn là của Xà tộc, hắn chính là đại diện của Xà tộc, lời Lục Nhan thốt ra không đơn giản là ân oán cá nhân nữa mà là chuyện liên quan đến sự hữu hảo của hai tộc, nàng muốn xem xem Hoàng Kỳ còn có thể ngồi không xem kịch vui như thế nào. Hoàng Kỳ nheo mắt sắc lạnh bắn về phía Sở Tử Ngôn, cực kỳ không vui, nha đầu chết tiệc kia dám cả gan khiêu khích quyền uy của hắn, nếu như hắn một mực bảo vệ Ngân Phách thì sẽ đắc tội với Hồ tộc, nhưng nếu nhượng bộ Lục Nhan thì mặt mũi của hắn để ở đâu, danh dự của Xà tộc liền mất sạch. Ánh mắt Hoàng Kỳ cực kỳ tàn độc như chuỗi thiết băng xuyên qua người Sở Tử Ngôn liền khiến nàng một trận áp lực nhưng đột nhiên cảm thấy bàn tay của mình được bao phủ rất chặt, tâm liền bình tĩnh, nàng liền hướng Ngân Phách cười nhẹ.

-“Đủ rồi”. Lục Nhiễm không chịu nỗi nữa liền lên tiếng quát Lục Nhan sau đó chắp tay hướng Hoàng Kỳ cùng Ngân Phách và Sở Tử Ngôn tạ lỗi. Hoàng Kỳ thở hắt một hơi, cảm thấy may mắn vì Lục Nhiễm đã hạ cho hắn một bậc thang, trong lòng lại đem Sở Tử Ngôn thiên đao vạn quả.

-“Là Nhan nhi đường đột, kính mong các vị tha thứ”. Lục Nhan bất bình nhưng e ngại quyền uy Nhị tỷ lại không ngờ chuyện này lại nháo đến mức liên hệ đến hai tộc, nên chỉ có thể uất ức im lặng nhưng tròng mắt quét qua Sở Tử Ngôn lại  âm ngoan lãnh lệ, đợi có cơ hội nàng liền cho nàng ta đẹp mặt. Hoàng Kỳ liền mất hứng, phất phất tay ý bảo cho qua. Sở Tử Ngôn cười cười nhìn thái độ Hoàng Kỳ, lương tâm người này triệt để không còn. Sau đó, một đoàn ca cơ bước ra thực hiện những điệu múa điêu luyện cũng không có gì kích thích nữa. Ẩn Huyền xuyên qua những làn váy của ca cơ trước mắt ngắm nhìn bóng dáng nhỏ bé đạm mạc kia, lòng đột nhiên thổn thức, nếu như người ngồi bên cạnh nàng là hắn, nàng có tình nguyện đứng ngay đầu sóng ngọn gió ủng hộ hắn.
Bình Luận (0)
Comment