Viên Xuân

Chương 27

Lòng tôi vốn đã không trong sạch, lại bị Thẩm Hành Xuân anh tôi hoàn toàn khuấy đục, đục một cách run rẩy.

— Nhật kí An Viên

An Viên mang theo cảm xúc bí mật cần che giấu, không thể nói ra vào kì nghỉ hè.

Thẩm Hành Xuân thi cuối kì muộn hơn em một tuần, sau khi được nghỉ, ban ngày An Viên ở nhà làm bài tập, trưa nấu tạm ít mì gói ăn, không đến nhà ăn trường cấp ba nữa.

Nhưng cũng chỉ có thể nhịn đến tối, mỗi ngày tính giờ Thẩm Hành Xuân tan tiết tự học buổi tối, đứng ngoài lớp cậu đợi cậu, cứ đứng bên cửa sau, nhìn cậu qua lớp kính.

Thẩm Hành Xuân vẫn ngồi hàng sau, đang cúi đầu làm đề, phát hiện ra ánh mắt ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn An Viên, cười cười với em, chỉ lên đồng hồ trên tường lớp, ra hiệu đợi một lát với em, sau đó lại cúi đầu tập trung giải đề.

Vu Dương ngồi tại chỗ mình, cầm tờ giấy mới viết xong, vo tròn trong tay, giơ tay vứt lên chỗ một bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa ngồi hàng ba sát cửa sổ.

Viên giấy đập vào lưng cô gái, cô quay đầu, thấy Vu Dương chỉ chỉ viên giấy dưới đất với mình, cô gái chẳng buồn nhìn, lườm Vu Dương vẫn đang cười tít mắt với mình một cái, mặc kệ cậu, cũng không nhặt viên giấy lên.

Vu Dương lại viết một tờ, lần này lúc ném chân không cẩn thận đá phải chân bàn, bàn lắc một cái mạnh, bút mực trong tay Thẩm Hành Xuân xoẹt một đường dài trên đề thi, đề thi đã bị rạch rách.

Cậu đưa tay đập một cái lên lưng Vu Dương.

“Đệch, Vu Dương, mày thiếu nợ phải không, còn mười phút nữa là tan học rồi, có lời gì không thể đợi tan học hẵng nói sao hả.”

Vu Dương giơ tay lên, khẽ nói:

“Được được được, không viết nữa không viết nữa.”

An Viên đứng ngoài cửa trộm cười, chưa bao lâu sau, em đã thấy một viên giấy bay qua từ hàng trước, sau khi vẽ một đường parabol thì rơi xuống bàn Vu Dương.

Vu Dương nhìn viên giấy trên bàn, mừng thầm, tưởng rằng là Cao Doanh trả lời mình, vội mở ra xem, đến khi cậu xem rõ nội dung trên tờ giấy liền thất vọng thở dài, đưa tờ giấy cho Thẩm Hành Xuân.

“Không phải Cao Doanh viết cho tao, là Từ Hinh Đình viết cho mày đấy.” Nói xong cậu lại thở dài một hơi:

“Haiz…”

Thẩm Hành Xuân mở tờ giấy ra xem, liếc xuống phần tên người gửi trước, đúng là Từ Hinh Đình thật.

Trên giấy viết: “Thẩm Hành Xuân, tối nay sau khi tan học có thời gian không? Cạnh trường mới mở một cửa hàng âm nhạc, có thể đi lựa mấy băng với tớ không? Trương Học Hữu vừa ra album mới.”

Thẩm Hành Xuân nhìn nội dung trên giấy, chau mày, rồi ngẩng đầu liếc chỗ ngồi của Từ Hinh Đình một cái, ánh mắt Từ Hinh Đình vốn đã luôn ở trên người Thẩm Hành Xuân, phát hiện ra cái nhìn của cậu, nhanh chóng quay đi ngồi ngay ngắn.

Thẩm Hành Xuân chỉ vo tờ giấy lại, đặt trên góc bàn không trả lời cô, cúi đầu làm đề tiếp.

An Viên đứng thẳng tắp ngoài cửa, ngón tay bỏ bên người không ngừng vò quần, vừa rồi em đứng ngoài cửa đã thấy rõ ràng.

Từ Hinh Đình viết một tờ giấy, nhờ bạn cùng bàn cô ném xuống hàng sau, lúc đầu em nghĩ là ném cho Vu Dương, ai ngờ là Thẩm Hành Xuân, nghĩ cũng phải, phải là Thẩm Hành Xuân mới đúng.

Bây giờ em đã hết ngây ngô, nhớ lại dáng vẻ Từ Hinh Đình nhờ Thẩm Hành Xuân giảng bài hôm nọ, người sáng mắt chắc đều có thể nhìn ra.

Vậy nên Thẩm Hành Xuân chắc cũng biết chứ nhỉ?

Trường cấp hai bọn em đã có không ít nam nữ bắt đầu hẹn hò, họ sẽ viết thư cho nhau, vẽ hình mũi tên xuyên tim trên thư, dùng bút nước tô đỏ trái tim, chuyện ném giấy càng khỏi nói, sau khi tan học họ sẽ cùng về nhà, cùng đi tiệm tạp hóa, hoặc cùng ăn một cây kem, cuối tuần còn sẽ hẹn nhau đi chơi, leo núi, hoặc gì đó khác.

Những chuyện này em và Thẩm Hành Xuân ngày nào cũng làm, nhưng em cũng biết, cái đó khác.

Thẩm Hành Xuân là anh em, Thẩm Hành Xuân là nam, những người khác đều là con trai với con gái.

Những đôi nam nữ viết thư, hẹn hò đó đều không bị giáo viên phát hiện, hoặc là giáo viên phát hiện cũng sẽ không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở một câu khi sinh hoạt lớp, nhà trường nghiêm cấm học sinh yêu sớm.

Tim An Viên bắt đầu đập loạn mất kiểm soát, như bị ai dúi cho một đống dây gai, em không gỡ được, bởi vì không tìm thấy đầu nút.

Nhưng bây giờ em lại vô cùng hi vọng giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Hành Xuân phát hiện ra, hi vọng giáo viên chủ nhiệm của cậu là một giáo viên thật nghiêm khắc, phản đối thật rõ ràng vấn đề này.

Nhưng đáng tiếc thay, trước đây lúc đến tìm Thẩm Hành Xuân An Viên đã gặp thầy chủ nhiệm của cậu, là giáo viên ngữ văn lớp họ, một người đàn ông trung niên hiền lành, ngày nào cũng hớn hở, mấy lần trông thấy em đợi ngoài cửa còn cho em vào lớp, chọn một chỗ trống để em ngồi tự học.

Em nhìn phát là biết không phải một người thầy sẽ trách phạt học sinh vì yêu sớm.

Tiếng chuông tan học inh tai cắt ngang mạch suy nghĩ của An Viên, khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông, đại đa số học sinh trong lớp hoan hô một tiếng, co giò muốn chạy ra ngoài, nửa phút sau phòng học đã trống quá nửa.

Vu Dương ra trước, khi thấy An Viên liền đưa tay xoa đầu em một cái.

“Tiểu Viên nhi vào đợi anh em đi.”

An Viên cứng nhắc gật đầu, bước vào phòng học từ cửa sau.

Khi về Thẩm Hành Xuân sẽ mang theo cặp sách, cho dù không có bài tập, tối nào về nhà xong cậu cũng sẽ làm thêm hai tờ đề, đây là thói quen của cậu.

Cậu thấy An Viên đi qua, chỉ vào bàn với em.

“Tiểu Viên nhi dọn đồ trên bàn hộ anh với.”

An Viên giúp cậu sắp xếp bàn, nhân lúc Thẩm Hành Xuân không để ý, lén cầm viên giấy trên bàn lên mở ra xem, rồi nhét viên giấy vào túi áo mình, ánh mắt chốc chốc liếc sang Từ Hinh Đình.

Từ Hinh Đình vẫn chưa đi, cô tưởng sau khi tan học Thẩm Hành Xuân sẽ trả lời mình, nhưng cô đợi hết nửa ngày vẫn chưa nhận được câu trả lời, âm thầm lắng nghe cuộc đối thoại giữa Thẩm Hành Xuân và An Viên.

Cô ngập ngừng ở chỗ ngồi một lúc rồi lấy dũng khí đứng lên, đi qua.

An Viên tiến lên hai bước, chắn cạnh bàn Thẩm Hành Xuân.

Từ Hinh Đình chào hỏi An Viên trước.

“Em tên Tiểu Viên nhi đúng không?”

An Viên nhét sách đã sắp xong trong tay vào ngăn bàn Thẩm Hành Xuân, nói:

“Em tên An Viên.”

Từ Hinh Đình lấy từ trong túi ra một quả táo, đưa cho An Viên.

“Tiểu Viên nhi ăn táo không?”

“Cảm ơn, không ăn.” An Viên đứng dậy, lặp lại lần nữa. “Em tên An Viên.”

Từ Hinh Đình hơi ngượng, thu quả táo trong tay về, hỏi tiếp:

“Hai người không phải anh em ruột à?”

“Không phải.” An Viên đáp.

Từ Hinh Đình gật đầu, cảm giác được thái độ An Viên dành cho mình tràn ngập thù địch, không tìm chủ đề hỏi An Viên nữa, quay sang Thẩm Hành Xuân:

“Thẩm Hành Xuân, cậu đã xem tờ giấy tớ viết cho cậu chưa? Tối nay rảnh không?”

Thẩm Hành Xuân khoác cặp lên, từ cấp hai trở đi cậu đã nhận được rất nhiều tờ giấy như vậy, nhưng cậu vẫn không giỏi xử lí trực tiếp chuyện như này, ấp a ấp úng nửa ngày, chợt hơi hối hận lúc tự học không đáp thẳng cô bằng giấy.

Hơn nữa bây giờ An Viên đứng cạnh cậu đang nhìn cậu bằng một ánh mắt cậu chưa từng thấy.

Tựa như săm soi, lại mang theo một chút mờ mịt.

Cậu đang nghĩ nói ra sao để từ chối Từ Hinh Đình, An Viên đã lên tiếng trước:

“Anh em phải về nhà với em, bởi vì em vẫn chưa ăn tối, anh ấy phải về nhà nấu cơm cho em.”

Từ Hinh Đình dùng ngón tay chải tóc, nhìn An Viên một cái sâu xa, trầm ngâm giây lát rồi nói:

“Được, vậy thì Thẩm Hành Xuân tớ đi trước đây, mai gặp.”

Trên đường về, Thẩm Hành Xuân đưa An Viên đến tiệm tạp hóa mua một cái bánh mì trước.

“Buổi tối chưa ăn đã sang đợi anh rồi à?”

“Chưa ăn.”

Thẩm Hành Xuân mở bánh mì ra đưa cho An Viên.

“Lấp bụng cái đã, lát về anh nấu cơm cho em, muốn ăn gì nào?”

“Em không đói.” Giọng An Viên cứng nhắc mà u tối.

Thẩm Hành Xuân nắm tay An Viên đi bên đường. 

“Ban nãy trong lớp không phải nói bảo anh về nấu cơm cho em à?”

An Viên dừng bước, lá dương bên đường kêu xào xạc trong gió, tối nay trời nhiều mây, không có trăng, chỉ có chữ trên tấm biển hàng thịt dê bên đường là đang tỏa ánh sáng màu đỏ.

Biển hỏng rồi, nhấp nha nhấp nháy, ánh sáng đỏ chuyển động trên gương mặt góc cạnh của Thẩm Hành Xuân, ánh đỏ bật rồi tắt, tắt rồi lại bật.

Đi lên trước mấy bước là đến cửa hàng âm nhạc mới mở, dàn loa ở cửa tiệm đang phát bài mới của Trương Học Hữu.

An Viên nói:

“Em cố tình nói thế trước mặt Từ Hinh Đình đấy, nếu em không nói vậy, anh sẽ nhận lời chị ấy sao? Anh sẽ hẹn hò với chị ấy sao? Liệu tối nay anh có đi cửa hàng âm nhạc chọn băng với chị ấy không, chẳng phải anh cũng rất thích Trương Học Hữu sao? Liệu anh có để em về nhà một mình trước không, về sau buổi trưa sẽ không sang trường đón em qua nhà ăn bọn anh ăn trưa nữa, buổi tối cũng sẽ không để em đến đợi anh nữa, cuối tuần anh sẽ ăn cơm cùng Từ Hinh Đình, hai người sẽ viết thư cho nhau, có lẽ còn cùng ăn một cây kem, sau đó sẽ không quan tâm Tiểu Viên nhi nữa đúng không?”

Câu hỏi của An Viên dồn dập hết câu này đến câu khác, giọng điệu cực hùng hổ, trong mắt còn có sự tủi thân và tức giận Thẩm Hành Xuân không hiểu.

Thẩm Hành Xuân nhìn em hơi nghi hoặc.

“Tiểu Viên nhi, em xem giấy của anh à?”

Bóng đèn ở cửa quán thịt dê được bật lên, chiếu rọi lề đường, An Viên thấy nơi đáy mắt đen thẳm của Thẩm Hành Xuân tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, tim hẫng một nhịp, nhanh chóng quay đi, từ từ thở ra một hơi, em cũng không biết mình đang bị cái gì nữa, bây giờ em hơi mất kiểm soát.

“Em, em vô tình nhìn thấy thôi.” An Viên sờ viên giấy cách lớp quần, co chân chạy lên trước theo lề đường.

Thẩm Hành Xuân ngơ ngẩn đứng tại chỗ một lúc, đến khi bóng lưng An Viên sắp biến mất khỏi tầm mắt mình mới nhấc chân đuổi theo. 

“Tiểu Viên nhi…”

An Viên nghe tiếng bước chân vội vã của Thẩm Hành Xuân, dần bước chậm lại.

Thẩm Hành Xuân đã đuổi kịp em.

“Hôm nay em sao thế? Có phải ở nhà chán quá không?”

“Không chán.” Tiếng An Viên rất xa xôi. “Anh, em không phải cố tình đâu, em chỉ là, chỉ là…”

An Viên không nói nên lời chỉ là cái gì, chỉ có nhịp thở hỗn loạn trong đêm đen.

Thẩm Hành Xuân xoa đầu em một cái.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều thế nữa, còn mấy ngày nữa thôi là thi rồi, thi xong là mình về nhà, anh đưa em lên núi chơi, đưa em đi đào thuốc.”

Cảm xúc của An Viên đến nhanh đi cũng nhanh, bị một câu nói của Thẩm Hành Xuân dỗ ngọt dễ dàng, quay đầu cười với cậu, chủ động nắm tay cậu.

Thẩm Hành Xuân dắt em đi về phía trước.

“Nhóc con đúng là trưởng thành rồi, bây giờ càng lúc càng nhiều tâm trạng.”

Cảm xúc bị áp xuống của An Viên lại ập lên vào ngày thi cuối cùng trong kì thi cuối kì của Thẩm Hành Xuân.

Thẩm Hành Xuân thi môn cuối vào buổi chiều, An Viên tính thời gian Thẩm Hành Xuân thi xong, đi tìm cậu, mặt trời ban chiều vẫn rất gay gắt, An Viên cảm giác huyệt Thái dương đã bị nướng căng phồng, giật thình thịch.

Nhưng em còn chưa đến cổng trường cấp ba, khi đi ngang qua cửa hàng âm nhạc đã nhìn thấy người em muốn tìm.

An Viên mới đầu không hề chú ý tới cửa hàng âm nhạc, nhưng khi em đi ngang qua đã nghe thấy một cái tên quen thuộc từ xa.

“Thẩm Hành Xuân, băng này được không?”

Giọng nói gọi tên Thẩm Hành Xuân là một giọng nữ dịu dàng, An Viên nghe ra, là Từ Hinh Đình.

An Viên vốn đang đi rất nhanh, khi nghe thấy tiếng bèn dừng phắt lại trước cửa hàng âm nhạc, em thở hồng hộc nhìn vào trong cửa hàng âm nhạc.

Thẩm Hành Xuân đang đứng cùng Từ Hinh Đình trước mấy hàng băng từ đã xếp ngay ngắn, họ quay lưng vào cửa, ông chủ còn đang ở một bên giới thiệu cho họ.

“Băng này thu toàn những bài kinh điển của Trương Học Hữu đấy, có muốn mở nghe thử chất lượng không?”

“Thử nhé.” Từ Hinh Đình nói.

“Được, ông chủ, chú mở thử cái này giúp cháu với.” Thẩm Hành Xuân đưa băng từ trong tay cho ông chủ.

Cậu cảm giác đằng sau hình như có người đang nhìn mình, nhưng khi cậu quay đầu lại trước cửa vắng tanh, không một bóng người.

Thẩm Hành Xuân đi đến cửa nhìn ngó xung quanh, vẫn không thấy gì cả.
Bình Luận (0)
Comment