Viên Xuân

Chương 30

Từ ngày ấy trở đi, tôi đã thử rời mắt khỏi anh Xuân, nhưng trong lòng tôi rất rõ, đó chẳng qua chỉ là cuộc tích trữ vô ích trước cơn bùng nổ sớm chiều, càng lâu, càng điên cuồng.

— Nhật kí An Viên

“Tiểu Viên nhi, dậy thôi.” Thẩm Hành Xuân cựa vai. “Mình sắp tới trạm rồi, phải xuống xe thôi.”

An Viên nghe Thẩm Hành Xuân gọi, từ từ mở mắt ra, nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo, cảnh tượng ghi khắc trong mơ dần trở nên mơ hồ, tan biến từng chút một.

Vai Thẩm Hành Xuân rung lắc theo xe, đầu An Viên chẳng may trượt khỏi vai cậu, em ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài.

Vậy mà đã tối rồi, bên đường bóng đen cây dương không ngừng nối tiếp nhau lùi về sau.

“Anh, em ngủ lâu như thế, vai anh có mỏi không?” An Viên hỏi Thẩm Hành Xuân, mắt vẫn nhìn ra ngoài.

Người trên xe đã xuống quá nửa, người phụ nữ và đứa bé ngồi cạnh họ cũng đã xuống xe từ lâu, khi nãy An Viên cứ ngủ, Thẩm Hành Xuân cứ bất động, đi gần hai tiếng, vai cậu thật sự hơi mỏi, cậu dịch sang chỗ ngồi bên cạnh, nhấc cánh tay lên vung hai cái.

“Cử động là hết mỏi thôi.” Thẩm Hành Xuân lại vung thêm mấy cái.

“Anh.” An Viên quay sang, nhớ tới cảnh mình nhìn thấy ngoài cửa hàng âm nhạc lúc chiều, hỏi: “Anh với Từ Hinh Đình đang yêu nhau à?”

“Đâu có, chẳng phải đã nói với em từ trước rồi sao? Cấp ba không yêu.” Thẩm Hành Xuân bỏ tay xuống, chốc chốc lại nhìn An Viên chằm chằm, nhớ tới sự khác thường hôm nay của An Viên, cậu quay người, đối diện với em. “Tiểu Viên nhi, chiều nay có phải em đến trường tìm anh không?”

An Viên hoảng hốt phủ nhận, lắp ba lắp bắp:

“Đâu, đâu có, không, không đi…”

“Không đi thật à?” Thẩm Hành Xuân hỏi lại lần nữa.

An Viên cúi đầu nhếch nhếch khóe môi, vẫn không đáp, tài xế dừng xe bên đường, gọi với một tiếng ra đằng sau:

“Đến sông Nặc Mẫn rồi, ai cần xuống thì xuống nhanh lên, không ai muốn xuống tôi lái đi luôn đây.”

Thẩm Hành Xuân đáp tài xế một tiếng:

“Bác tài đợi chút, có người muốn xuống ạ.”

“Ừ.” Tài xế mở cửa trước xe.

Thẩm Hành Xuân đứng lên đi đến lấy túi trên giá đồ.

“Tiểu Viên nhi, em xuống xe trước đi, anh lấy túi.”

“Em lấy giúp anh.” An Viên theo sau cậu.

“Em xuống đợi anh trước đi, lát nữa anh xách xuống thì em cầm giúp anh sau.”

An Viên gật đầu, ngoan ngoãn xuống xe trước.

Gió đêm hơi khô, tuy vẫn nóng đôi chút, nhưng không khí bên ngoài tràn ngập hương cỏ nhè nhẹ, không còn cái mùi nhức mũi hôi hám trên xe, An Viên đứng ở cửa, quay ra xa, hít một hơi thật sâu, chỗ em đang đứng còn thấy được ánh đèn mờ mờ từ cửa sổ nhà em ở xa xa.

Sau khi Thẩm Hành Xuân xuống xe, An Viên đón lấy một chiếc túi trong tay cậu, hai người sóng bước men theo đường thôn về nhà.

Hai hôm trước vừa mưa, đường đất vì hay có xe công nông chạy qua nên mấp ma mấp mô, có chỗ còn trũng bùn, hai người bước cao bước thấp, đi rất chậm.

Thẩm Hành Xuân đi hai bước, muốn đưa tay cầm túi trên tay An Viên.

“Tiểu Viên nhi đưa cả túi ở tay em cho anh đi, anh xách cho.”

“Không cần đâu, em xách được mà, đồ trong túi cũng không nhiều, vả lại em cũng đâu phải trẻ con nữa.” An Viên đổi túi sang tay khác, không đưa cho Thẩm Hành Xuân.

“Đúng là hết trẻ con rồi, dạo gần đây không như hồi trước nữa, hồi trước chuyện gì cũng kể với anh, bây giờ hết kể rồi.”

“Đâu, đâu có không kể với anh.” An Viên nhìn đường đi dưới chân.

Thẩm Hành Xuân lại tiếp tục chuyện nói dở trên xe:

“Buổi chiều em đi đón anh đúng không, còn thấy anh trong cửa hàng âm nhạc, nên mới hỏi anh có phải đang hẹn hò với Từ Hinh Đình không, đúng chứ?”

Bốn bề đều đen kịt, ánh trắng mờ mờ, chốc chốc trốn vào làn mây dày, mất đi ánh sáng trong một khoảng thời gian rất dài.

Đêm đen tặng cho An Viên một lớp lưới bảo hộ, em thoải mái hơn không ít, trực tiếp thừa nhận.

“Em có đi, vốn muốn đứng ở cổng trường anh đợi anh, nhưng lúc em đi ngang qua cửa hàng âm nhạc đã trông thấy anh rồi, anh đang chọn băng với Từ Hinh Đình.”

“Là anh đang chọn băng, không phải hai bọn anh, anh không đi cùng Từ Hinh Đình, đầu tiên anh đến cùng Vu Dương, sau đó Từ Hinh Đình mới tới, Vu Dương đi vệ sinh giữa chừng, lúc em nhìn thấy chắc chính là lúc Vu Dương không có mặt.” Thẩm Hành Xuân kiên nhẫn giải thích.

An Viên quay sang nhìn ruộng đồng đen kịt bên đường, nghe thấy lời giải thích của Thẩm Hành Xuân, tuy rất vui, nhưng còn thấy giống đoạn đường phía trước bị đêm đen bao trùm hơn, mờ mịt.

Thẩm Hành Xuân thấy An Viên không nói nữa, lại hỏi:

“Em bắt gặp thì sao không vào thẳng, anh cảm giác có người đang nhìn anh, khi anh quay đầu lại chẳng có đến một bóng người.”

“Em chỉ là…” An Viên cố gắng lựa lời. “Em sợ quấy rầy hai người, ngộ nhỡ hai người đúng là đang yêu nhau, em đột nhiên xuất hiện, có phải sẽ không hay không?”

“Không yêu mà, vả lại cũng đâu có gì không hay, em là em anh, em làm gì cũng được.” Thẩm Hành Xuân nói.

Trong lòng An Viên có câu nói vừa rồi của Thẩm Hành Xuân, bước chân cũng nhẹ đi không ít.

Khi hai người về đến nhà, ông bà đang ăn cơm, bà nghe Đại Hoàng sủa gâu gâu hai tiếng trong sân, tưởng là hàng xóm, lúc đi ra trông thấy là hai đứa cháu trai về thì tươi cười đón.

Bà đỡ lấy túi trong tay An Viên.

“Bà tưởng các con mấy hôm nữa mới về cơ, sao về muộn thế?”

Khi bà muốn lấy thêm túi trong tay Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân không đưa.

“Bà à, con tự xách được mà, nặng phết đấy ạ.”

Bà kéo An Viên vào nhà.

“Mới nấu cơm xong, vào nhà ăn đi.”

An Viên khoác cánh tay bà.

“Hai đứa con nhớ ông bà quá nên đành về ngay trong tối thôi.”

Thẩm Hành Xuân nhìn An Viên cười cười, không bóc mẽ em.

Bà nội vừa đi vừa nói:

“Cũng may hai hôm đầu lúc trời đẹp đã lấy đệm chăn của hai đứa ra phơi rồi, màn cũng giặt rồi, bằng không tối nay về chẳng có cái đắp, hai hôm nọ trời mưa suốt, hôm qua mới thấy nắng, chỗ các con có mưa không?”

“Không mưa ạ.”



Bà nội vào phòng đặt đồ xuống rồi thêm cơm cho hai cháu, ông nội hỏi han tình hình ở trường của cả hai.

Từ sau khi về An Viên rõ ràng đã vui lên không ít, Thẩm Hành Xuân thấy em không khác gì trước, cũng dần buông bỏ cảm giác nghi hoặc trong lòng.

Ăn cơm xong, Thẩm Hành Xuân và An Viên lấy hai chậu nước từ giếng để tắm, xả sạch mồ hôi trên người, đương nhiên hai người không tắm cùng nhau, An Viên tắm trước.

Thẩm Hành Xuân quên lấy khăn, gọi An Viên mấy tiếng:

“Tiểu Viên nhi, mang khăn sang cho anh với.”

“Vâng.” An Viên ở trong nhà nghe thấy liền đáp một tiếng, tìm khăn của Thẩm Hành Xuân, mang ra tìm Thẩm Hành Xuân.

Thẩm Hành Xuân chẳng mặc gì sất, từ đầu xuống chân trần như nhộng, quay lưng vào An Viên, đang múc nước bằng thau nhỏ, dội nước lên đầu.

An Viên nhìn đường nét cơ thịt trên lưng Thẩm Hành Xuân, bên dưới là đôi chân vừa thẳng vừa dài, nước chảy dọc theo lưng xuống, mãi đến phần xương rõ ràng trên mắt cá.

Ánh mắt em chạy theo dòng nước, cuối cùng không biết nên nhìn đâu, cúi đầu nhìn mũi chân mình, vội vàng đi tới, vắt khăn lên vai Thẩm Hành Xuân rồi quay đầu chạy.

Thẩm Hành Xuân ngoái lại nhìn, An Viên đã chạy vào nhà, miệng lẩm bẩm một câu.

“Nhóc thối chạy nhanh thế.”

Khi Thẩm Hành Xuân cởi trần vào phòng, An Viên đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường xem vô tuyến, mắt chớp chớp, tóc em dài, còn ướt, khi ngồi lưng rất thẳng.

An Viên đã trải xong giường, mắc xong màn, giường rất rộng, em trải đệm hai người cách xa nhau, ở giữa ít nhất nhét được hai người nữa.

Thẩm Hành Xuân liếc một cái, không để tâm, cậu cho rằng An Viên chê hai người ngủ sát nhau nóng quá.

TV chỉ bắt được hai kênh địa phương và mấy kênh trung ương, đĩa ăng ten bên ngoài bắt tín hiệu cũng không tốt lắm, hình ảnh trên TV không hề nét, chốc chốc xuất hiện vài đường thẳng đen và bông tuyết nhấp nháy.

An Viên xem quảng cáo phân hóa học trên TV đến mất hồn.

Thẩm Hành Xuân bê thêm một cái ghế, đặt cạnh An Viên rồi ngồi xuống, liếc quảng cáo trên TV mấy cái, sau đó cầm điều khiển từ xa chuyển kênh.

“Có gì hay không?” Thẩm Hành Xuân vừa chuyển kênh vừa hỏi.

“Chả có gì hay cả.” An Viên nhìn TV, đáp. “Nãy em đã chuyển tận mấy lần rồi.”

“Có muốn xem phim không?” Thẩm Hành Xuân bỏ điều khiển từ xa xuống, hỏi.

“Phim á? Nhà mình không bắt được CCTV6 mà.” An Viên quay sang nhìn cậu.

“Anh thuê đĩa rồi.” Thẩm Hành Xuân đứng dậy khỏi ghế tìm cặp mình. “Tiểu Viên nhi, cái cặp màu đen chiều nay anh khoác đâu? Hai hôm trước anh đã thuê hai mươi mấy cái đĩa, đều là phim hay cả, lúc trước cứ để mãi ở trường, quên mang về, chiều nay mới để vào cặp.”

An Viên mới để cặp Thẩm Hành Xuân xuống lúc trải giường, em nhấc cặp Thẩm Hành Xuân từ chiếc ghế bên cạnh lên để trên bàn học.

“Chẳng trách vừa rồi lúc em xách lên thấy nặng thế, hóa ra để cả đĩa à.”

Thẩm Hành Xuân không đợi An Viên nói xong, mở khóa cặp sách, đổ hết đồ trong cặp ra bàn, mấy chục cái đĩa tung tóe hết lên bàn, còn có hai quyển sách rơi xuống đất.

An Viên khom lưng nhặt.

“Anh không thể lấy từng cái một à?”

Thẩm Hành Xuân vô tư cười cười, trải đĩa và băng ra trên bàn học, lấy từng chiếc lên xem.

An Viên bỏ lại sách vừa nhặt vào ba lô cho cậu, khom người nhìn đĩa trên bàn, còn trông thấy hai miếng băng từ.

Em nhìn phát biết ngay, chiếc băng kia là Thẩm Hành Xuân mua cho em, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên.

Điều này chứng tỏ trong tim Thẩm Hành Xuân có em, nhận thức này khiến trong lòng An Viên nảy ra sự thỏa mãn và vui sướng không tài nào kiểm soát.

Thẩm Hành Xuân dang tay ra ra dấu trên đống đĩa tán loạn.

“Thuê cho em cả đấy, chỉ sợ em buồn chán, phim gì cũng có, phim Hong Kong, phim võ thuật, còn có phim kinh dị em thích xem, em muốn xem phim gì?”

Hai cánh tay của An Viên chống trên bàn, xem từng đĩa một, có phim em xem rồi, nhưng đại đa số đều chưa xem, em chọn đại một bộ phim võ thuật.

“Anh, xem cái này đi, cái này em chưa xem.”

Thẩm Hành Xuân cầm lấy phim võ thuật An Viên chọn, bỏ vào đầu VCD, cố tình tắt đèn.

Hai người ngồi sóng vai trên ghế, đĩa hơi xước, mới hai giây đầu quay phong cảnh đã kẹt, hai người tập trung tinh thần nhìn màn hình đợi, cũng may không xước quá, cảnh quay tiếp tục rất nhanh.

Nhưng ống kính rung vô cùng, phong cảnh tức khắc đã chuyển vào trong phòng.

Không đợi hai người kịp phản ứng, từng tiếng rên rỉ ngắt quãng đã vang lên.

Thẩm Hành Xuân và An Viên đều đơ ra, khi Thẩm Hành Xuân nhận ra đó là phim gì liền vội cầm điều khiển gần đó điên cuồng nhấn nút nguồn, nhưng điều khiển lại dở hơi vào đúng lúc này, cảnh trên TV lại chạy thêm một đoạn.

Thẩm Hành Xuân liếc An Viên một cái, An Viên rũ hờ mắt, không biết em đang nhìn TV hay đang nhìn ra chỗ khác.

Cậu vội quăng điều khiển, chạy đến TV ấn nút tắt, lấy đĩa phim trong đầu đĩa ra, sau khi bật đèn liền ngồi khoanh chân trên mặt đất, cầm đĩa xem đi xem lại mấy lần.

Miệng chửi:

“Hỏng rồi, trên hộp rõ ràng là phim võ thuật mà, chắc chắn là chủ tiệm bị lẫn phim, để nhầm hộp rồi.”

Thẩm Hành Xuân đặt đĩa lại về hộp, vung tay một cái, ném lên ngăn kéo một bên.

Nếu người ngồi cạnh cậu là Vu Dương hay Lâm Hạo, cậu sẽ không khốn đốn như bây giờ, có khi còn có thể thảo luận với chúng nó một phen, nhưng bây giờ người đang ngồi đằng sau cậu là An Viên, cậu thấy khó xử, một mặt là thấy An Viên còn nhỏ, một mặt là vừa nãy nhìn An Viên, đáy mắt em hơi lạnh lùng, không giống phản ứng của con trai đang dậy thì khi bất cẩn xem phải phim đen lần đầu.

Không lẽ trước đây An Viên đã xem rồi? Thẩm Hành Xuân nhủ thầm.

“À thì.” Thẩm Hành Xuân không ngẫm nghĩ nữa, quay sang nhìn An Viên vẫn đang ngồi trên ghế. “Tiểu Viên nhi, em có muốn chọn phim khác không?”

An Viên đứng dậy khỏi ghế, quay người vén màn lên giường, quay lưng vào cậu, nói:

“Không xem nữa đâu anh, hơi buồn ngủ rồi, để hôm khác xem nhé.”
Bình Luận (0)
Comment