Viên Xuân

Chương 42

Anh Xuân đến từ chối cũng dịu dàng như vậy, chúng tôi dường như chưa hề thay đổi, tất cả đều như trước, nhưng tôi biết, tất cả đã khác trước rồi…

— Nhật kí An Viên

Trong đầu An Viên chỉ còn một suy nghĩ, em hôn anh Xuân rồi, em tỏ tình với anh Xuân rồi, anh Xuân chưa ngủ, anh Xuân biết rồi, anh Xuân biết em thích anh rồi.

An Viên thấy sức lực trong người mình bị rút sạch trong khoảnh khắc, thành giường dưới tay nóng như lửa, sắp thiêu đốt em tới nơi.

Em bật thẳng người, ném khăn trong tay đi, lùi về sau hai bước, lại không chú ý đến đằng sau, chân xô đổ chiếc ghế đặt nước nóng.

Khi chiếc ghế đổ ra đất thì đập vào mắt cá An Viên, An Viên đau nên không né kịp, hai cốc nước nóng trên ghế đổ hết lên cẳng chân em, tuy có một lớp quần, nhưng An Viên vẫn đau đến mức run rẩy nửa bên người, trán túa mồ hôi lạnh, nhưng em vẫn cắn chặt răng môi, không kêu tiếng nào.

Thẩm Hành Xuân nghe tiếng ghế đổ, không cách nào nằm tiếp nữa, lật mình nhảy khỏi giường, vừa hay nhìn thấy nước nóng đổ lên cẳng chân An Viên, thấy An Viên cắn môi, mắt đã đỏ quạch nhưng vẫn mím chặt môi, đang nhìn mình trân trối.

Thẩm Hành Xuân đá chiếc ghế bên chân An Viên ra, ngồi xổm xuống vén ống quần em lên xem, mé ngoài cẳng chân An Viên đã bị nước làm đỏ hồng một mảng lớn, Thẩm Hành Xuân không nghĩ ngợi gì, bế ngửa An Viên lên, đạp cửa chạy ra bồn rửa trong vườn, đặt chân trái bị bỏng của An Viên vào trong, mở vòi xối lên chân em, rồi ngồi xổm xuống tháo giày cho An Viên, vén quần em lên.

“Đau không?”

“Sao bất cẩn thế.”

“Sao không để nước nóng trên bàn học, đi để trên ghế…”

“Bỏng cũng không kêu một tiếng…”

An Viên ngẩng lên, miễn cưỡng nén cơn nóng nơi vành mắt, không cho nước mắt trào ra, hít vào thật mạnh, rồi cúi đầu nhìn Thẩm Hành Xuân.

Thẩm Hành Xuân chân trần ngồi xổm trên đất, nước trong bồn trào ra làm ướt gấu quần cậu, trên mu bàn chân trần toàn là nước, ngón chân cong lên, quắp lấy mặt đất.

An Viên đẩy Thẩm Hành Xuân một cái.

“Anh, anh vào đi giày đi, em tự xối là được.”

Thẩm Hành Xuân bị An Viên đẩy, ngồi sõng soài ra đất.

An Viên quay người muốn đỡ Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân thấy An Viên rút chân ra khỏi bồn, bèn ngồi luôn dưới đất giữ chặt cổ chân An Viên, nhúng chân em trở lại dưới vòi nước.

“Đừng cử động lung tung, phải xối liên tục mới ổn, xối thêm một lúc, cũng may không phải nước sôi, bằng không để lại sẹo thì làm thế nào, để lại sẹo sẽ không đẹp nữa…”

“Anh, em không cử động nữa, anh đứng lên đi, vào thay quần đi giày, dưới đất lạnh.”

Thẩm Hành Xuân vẫn bất động, cái đầu sau khi uống rượu vẫn cứ mê mê man man, bây giờ càng thấy đất trời xoay mòng mòng, tiếng nước róc rách bên tai cũng kêu lớn hơn, lẫn vào trái tim đang loạn nhịp trong lồng ngực, không hề bình yên.

Gió sau nửa đêm đã lớn hơn, hai cây dương trong vườn bị gió thổi kêu xào xạc, mấy phiến lá rụng xuống, ánh sáng yếu ớt trong phòng xuyên qua lớp kính cửa sổ chiếu lên bồn rửa trong sân, phủ lên tấm lưng cong của Thẩm Hành Xuân.

Thẩm Hành Xuân chà mặt thật mạnh, chống tay loạng choạng hai bước đứng lên, không về phòng, vẫn đứng cạnh An Viên trông em xối chân.

Xối dưới dòng nước mát lạnh một lúc, An Viên cảm thấy cảm giác đau đớn nóng rát trên chân đã không rõ ràng như trước nữa, chỉ thấy nước rất lạnh, xối lâu liền thấy hơi ê khớp.

Mười mấy phút trở nên dài dằng dặc, hai người không ai lên tiếng.

An Viên xối chân xong Thẩm Hành Xuân lại tìm thuốc trị bỏng bôi cho em, đợi mãi đến khi An Viên nằm xuống cậu mới ra ngoài đánh răng rửa mặt, đánh răng rửa mặt xong lại giặt quần áo, đánh giày cho An Viên, rất lâu sau mới vào nhà.

Thẩm Hành Xuân tưởng An Viên đã ngủ, nhưng cậu vừa vào phòng đã thấy An Viên đang ngồi ôm đầu gối cuộn tròn trong góc tường, dưới ống tay áo ngủ mỏng mà rộng, cổ tay em trở nên mảnh mai vô cùng.

Nghe tiếng mở cửa, ngón tay đang ôm đầu gối của An Viên động đậy, ngẩng lên nhìn Thẩm Hành Xuân.

“Sao vẫn chưa ngủ?” Thẩm Hành Xuân hỏi.

“Không ngủ được.” An Viên đáp.

Thẩm Hành Xuân lên giường nằm ngay ngắn, kéo đèn rồi vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh.

“Tiểu Viên nhi qua đây, qua đây ngủ nào, gần ba giờ rồi, sáng mai nghỉ ngơi, chiều hai đứa mình về nhà.”

Trước mắt An Viên đang sáng bỗng chuyển tối, em không qua ngủ, khi lên tiếng giọng rất nhỏ, mang theo sự run rẩy rõ ràng:

“Anh, vừa rồi anh, có phải đã nghe thấy rồi không? Vừa rồi có phải anh chưa ngủ không?”

Thẩm Hành Xuân mở mắt ra, trở mình quay sang hướng An Viên, một lúc sau mới đáp:

“Nghe thấy rồi.”

Vành mắt An Viên lại nóng rực, nước mắt không theo kiểm soát mà lăn xuống dưới, lăn qua má và cằm, rơi trên mu bàn tay, trên đầu gối.

“Vậy vì sao anh lại giả vờ ngủ? Anh biết rồi đúng không, anh cố ý đúng không? Cố ý thăm dò em đúng không?”

An Viên không muốn khóc, nhưng em không nhịn nổi, càng khóc càng to, mảng quần nơi đầu gối ướt sạch.

Ngoại trừ năm An Quốc Khánh gặp chuyện ấy, Thẩm Hành Xuân chưa từng thấy An Viên khóc nữa, bây giờ nghe tiếng em khóc, tim thắt lại, nhổm dậy dịch đến bên An Viên, đưa tay lau nước mắt cho An Viên.

“Đừng khóc, anh không có giả vờ ngủ, tối uống rượu nên đau đầu, trên đường thật sự đã thiếp đi rồi, sau khi về thì tỉnh, nhưng không mở mắt ra nổi, không muốn giả vờ ngủ, cũng không muốn thăm dò em.”

“Anh, liệu anh có thấy em là biến thái, liệu có thấy em là thằng điên, liệu anh có thấy em rất đáng ghê tởm không.”

Ngón tay Thẩm Hành Xuân nhéo một cái nhè nhẹ trên gáy An Viên, cậu không biết An Viên lại nghĩ bản thân như vậy, vòng qua cổ em, để em dựa lên vai mình.

“Tiểu Viên nhi, nhất định đừng nghĩ về mình như thế, em không phải biến thái, không phải thằng điên, cũng không đáng ghê tởm, Tiểu Viên nhi nhà mình rất ngoan, rất tốt, cực kì cực kì tốt, bất kể em thích con gái, hay là con trai…”

Thẩm Hành Xuân không dỗ còn tốt, vừa dỗ An Viên càng khóc ghê hơn, rạp ra trên vai Thẩm Hành Xuân nức nở không ngừng.

“Anh, anh sắp cuối cấp rồi, anh phải thi cho tốt, vốn dĩ em không muốn nói đâu, em không muốn để anh biết bây giờ, hôm nay em không cố tình đâu, anh, em không cố tình đâu…”

Thẩm Hành Xuân vỗ vai An Viên từng cái, khẽ nói:

“Đừng khóc, Tiểu Viên nhi bây giờ vẫn còn nhỏ mà, sau này còn rất nhiều thời gian, em sẽ đến những thành phố rất lớn, Bắc Kinh, Thượng Hải, hoặc ra nước ngoài, đi xem thế giới bên ngoài rộng lớn hơn, bây giờ em mới mười bốn tuổi, quãng thời gian về sau…”

Thẩm Hành Xuân chỉ nói một nửa, lồng ngực An Viên đánh thịch, hỏi đến cùng:

“Quãng thời gian về sau sao ạ?”

“Trong quãng thời gian về sau của Tiểu Viên nhi, không chỉ có bố, không chỉ có ông bà, cũng không chỉ có anh Xuân…”

Trưa hôm sau Thẩm Hành Xuân mới tỉnh, phát hiện An Viên đã không nằm trên giường nữa, sau cơn say đầu đau kinh khủng, họng như bị xé rách, dạ dày còn trào ngược từng cơn, nhưng khi cậu nhận ra An Viên không ở đó, người lập tức tỉnh hẳn.

Chăn An Viên đắp được gấp rất ngăn nắp, trên bàn học có một tờ giấy, Thẩm Hành Xuân cầm tờ giấy lên xem, là An Viên viết cho cậu, nói mình vào trại giam thăm An Quốc Khánh, chiều sẽ về.

Trong phòng thăm ở trại giam, An Quốc Khánh thấy con trai thì rất vui, nhìn ra sau em, không thấy Thẩm Hành Xuân mọi lần đều tới cùng An Viên, hơi lấy làm lạ.

“Tiểu Viên nhi, lần này Đại Xuân không đi cùng con à?”

“Tối qua anh ấy tổ chức sinh nhật, uống nhiều quá, chắc bây giờ hẵng đang ngủ ạ, con không gọi anh.”

“Sinh nhật rồi à?” An Quốc Khánh tính thời gian. “Đại Xuân mười tám rồi nhỉ, nhanh thật đấy, Tiểu Viên nhi nhà mình cũng lớn lên không ít, lại thấy cao lên rồi.”

“Cao lên ạ?” An Viên đứng lên cho An Quốc Khánh xem. “Con chả thấy có thay đổi gì cả.”

“Cao lên đấy.” An Quốc Khánh thấy An Viên tuy miệng vẫn cười, nhưng vẫn nhận ra lần này An Viên hơi khác mọi ngày, hỏi: “Tiểu Viên nhi sao thế? Có phải gặp chuyện gì rồi không? Kể bố nghe xem nào?”

An Viên lại ngồi xuống, chối đây đẩy:

“Bố ơi con không sao, chỉ là tối qua con đi ăn với đám anh Xuân, quá nửa đêm mới ngủ, ngủ chưa đủ nên hơi mệt thôi.”

An Quốc Khánh không nghĩ nhiều, chuyển chủ đề, hỏi thăm dò:

“Tiểu Viên nhi, gần đây có ai đến nhà bà tìm con không?”An Viên lắc đầu.

“Gần đây không có ai đến tìm con cả, bố ơi, ai đến tìm con vậy ạ?”

An Quốc Khánh nghĩ rồi nói:

“Không có ai đâu, chỉ là một người họ hàng thôi.”

“Nhà mình còn có họ hàng nào ạ?”

“Họ hàng từ rất lâu về trước, mười mấy năm trước đi Quảng Đông rồi bỗng cắt liên lạc, dạo trước chắc biết bố đang trong trại giam, gửi thư cho bố, hỏi thăm tình hình của con.”

“Nếu là họ hàng rất nhiều năm chưa liên lạc, chắc cũng chỉ hỏi thăm khách sáo về con trong thư thôi, chắc sẽ không đến tìm con đâu.”

An Quốc Khánh không tiếp tục chủ đề này, lại nói với An Viên chuyện khác.

Nửa tiếng sau, khi An Viên bước ra khỏi cổng trại giam đã thấy ngay Thẩm Hành Xuân đang đứng dưới tán cây bạch dương bên đường, Thẩm Hành Xuân đang dựa vào thân cây trắng, gục đầu khoanh tay, mũi chân chốc chốc đá đá vụn bên đường.

“Anh.” An Viên gọi một tiếng, chạy về phía Thẩm Hành Xuân, nhưng không sáp vào như trước, cũng không kéo tay cậu, đứng cách Thẩm Hành Xuân một chút. “Sao anh lại đến, sao không ngủ thêm chút?”

Thẩm Hành Xuân dùng mũi chân đá viên đá nhỏ đi, rồi đá đá mũi giày An Viên.

“Đêm qua mới đánh xong, khô chưa mà em đã đi.”

“Khô rồi.” An Viên giơ chân lên cho Thẩm Hành Xuân xem. “Đêm qua gió to, chỉ một đêm đã khô rồi.”

Thẩm Hành Xuân ngồi xổm xuống, vén quần An Viên lên xem, chân trái bị bỏng đêm qua của An Viên vẫn hơi đỏ, nhưng đã đỡ hơn, Thẩm Hành Xuân bỏ ống quần em xuống, đứng lên hỏi:

“Gặp chú An chưa? Chú vẫn khỏe chứ?”

“Gặp rồi, bố em khỏe lắm, bố còn nói em cao lên nữa cơ.”

“Cao lên thật, lớn rồi.” Thẩm Hành Xuân đưa tay xoa đầu An Viên. “Đi thăm sao không gọi anh đi cùng?”

An Viên cựa cổ, tránh khỏi bàn tay của Thẩm Hành Xuân.

“Em nhớ đường mà, thấy anh chưa dậy nên đến một mình luôn.”

Thẩm Hành Xuân thấy lòng bàn tay trống rỗng, giữa kẽ ngón tay là xúc cảm mềm mại từ tóc An Viên, hồi lâu sau, Thẩm Hành Xuân mân mê ngón tay trên không trung, thu tay về bỏ vào túi quần, nói:

“Tự đi không an toàn, bên này còn hẻo lánh quá, lần sau đi anh đi cùng em.”

An Viên nuốt nước bọt, nuốt đến mức cổ họng phát đau, gật đầu đáp:

“Biết rồi, lần sau đến gọi anh đi cùng em.”

“Ừ, bao giờ anh đi học đại học, em hãy bảo người khác đi cùng, nhờ ông bà, bạn cùng bàn Cảnh Bạch của em, hoặc là bạn nào khác, ở trường kết thêm mấy người bạn nữa đi.”

An Viên ngẩng đầu lên, ưỡn cằm với Thẩm Hành Xuân, cười nói:

“Nghe rồi, không phải anh còn một năm nữa mới đi sao, bây giờ đã bắt đầu giục em kết bạn mới rồi à?”

Thẩm Hành Xuân nhìn An Viên một cái rồi rời ánh mắt đi rất nhanh, ngó nghiêng tứ phía, trong khu rừng bạch dương bên đường, màu xanh tươi vốn có mùa hè đã biến thành màu vàng kim dày đặc không thấy điểm tận, lung lay trong gió tây.

Cậu đưa chân bước lên trước một bước.

“Đi thôi, về nhà.”
Bình Luận (0)
Comment