Giữa đông năm ấy, tuyết bắt đầu thấp thỏm rơi.— Nhật kí An ViênAn Viên khoanh tay, dựa lên cột xi măng ở ngã rẽ cạnh tòa kí túc xá nữ, tròng mắt đảo không ngừng, ngó nghiêng tứ phía, đợi đến sẩm tối cũng không thấy Ngô Thiến quay lại.
Đã đến giờ cơm tối, tuyết lại bắt đầu rơi, gió thổi rít dữ dội, An Viên hít mũi, nhấn cái mũ trên đầu xuống, rồi thắt chặt dây dưới mũ, cổ áo khoác che đi cằm và non nửa mặt, cuối cùng cố chấp ngó xung quanh, sau khi chắc chắn chỉ cần cách hơi xa đã không nhìn thấy gì mới quay người đi về, cậu phải về kí túc xá lấy hộp cơm ra nhà ăn lấy cơm cho Thẩm Hành Xuân.
Đường trơn quá, tuy An Viên đã đi rất cẩn thận, nhưng vẫn ngã một cái dưới kí túc xá, cả người dính đầy bùn tuyết, khi vào phòng Thẩm Hành Xuân vẫn đang dùng mu bàn tay lau mặt.
Thẩm Hành Xuân vốn đang nằm trên giường đọc sách, thấy bộ dạng nhếch nhác của An Viên, sợ hết hồn, bỏ sách xuống chống tay ngồi dậy.
“Tiểu Viên nhi, sao em lại ra nông nỗi này? Đánh nhau với người ta à?”
“Không có đánh nhau, bên ngoài tuyết, đường trơn quá nên chẳng may ngã một cái thôi.” An viên cởi áo bông ra, tháo mũ trên đầu, vắt lên lan can bên giường.
Thẩm Hành Xuân vốn lo bọn gây sự với anh bên ngoài lúc trước đến tìm An Viên, vừa nãy thấy An Viên mình mẩy đầy bùn sợ khiếp vía, nghe nói không phải đánh nhau mới yên tâm.
“Ngã ở đâu, có đau không?”
An Viên xắn tay áo len lên, đi về phía bồn rửa tay, nhăn nhó nói:
“Đau chết em rồi, ngã ngửa phịch xuống, đau hết cả mông, cũng may có sinh viên đỡ em dậy.”
“Đường tuyết trơn, đi đứng cẩn thận chút.”
Thẩm Hành Xuân nói xong, cầm nạng gác cạnh giường lên, vịn vào phần lõm cót két đứng lên bằng một chân, rề rề từng bước đi đến bồn rửa, đứng cạnh An Viên xem cậu rửa tay rửa mặt.
An Viên rửa tay xong, hứng nước rửa mặt, lòng bàn tay chống trong bồn, nhìn Thẩm Hành Xuân qua gương, nhìn nạng của anh, hỏi:
“Anh, nạng này của anh ở đâu ra đấy?”
“Lúc Văn Nhạc mới tan lớp lấy về cho anh đấy.”
An Viên vẫn chưa lau mặt, nước trên cằm chảy vào cổ, cậu vội cúi đầu, rửa thêm hai phát, sau khi rửa sạch thì rút khăn của Thẩm Hành Xuân trên giá xuống lau.
“Anh, anh đừng đứng nữa, anh về nằm đi.”
“Có nạng mà, không sao đâu.” Thẩm Hành Xuân không về, chống nạng dịch một bước nhỏ sang cạnh, hất cằm với An Viên trong gương. “Gáy còn dính ít bùn kìa.”
“Ở đâu?”
An Viên nhoài nửa thân trên lại gần gương, quay cổ nhìn, đằng sau cổ đúng là còn dính ít bùn thật, cậu lại rút khăn Thẩm Hành Xuân xuống giặt, dùng khăn ướt lau cổ, lau mấy cái xong thì kéo cổ áo xuống, cho Thẩm Hành Xuân xem cổ mình.
“Anh, anh nhìn giúp em với, đằng sau cổ bây giờ sạch chưa?”
An Viên kéo cổ áo, để lộ ít xương sống thẳng tắp và nửa đầu vai, An Viên rất gầy, đầu vai rất nhỏ, bé đến mức có thể ôm trọn bằng một tay, làn da dưới áo trắng nõn, dưới lớp da mỏng manh hiện ra chút hồng nhạt, tương phản rõ ràng với đôi má đỏ rực vì lạnh của cậu.
Thẩm Hành Xuân nhìn hết nửa ngày, nói:
“Bây giờ cổ sạch rồi.”
An Viên buông ngón tay đang kéo cổ áo ra, giặt sạch khăn rồi vắt lên giá phơi, quay người đỡ Thẩm Hành Xuân.
“Em đỡ anh lên giường, em thay quần áo đã rồi đi lấy cơm cho anh.”
“Không cần đi lấy cơm nữa đâu.” Thẩm Hành Xuân nói. “Ban nãy Văn Nhạc tan lớp về thấy em không ở trong phòng đã cầm luôn hộp cơm của mình đi lấy rồi.”
An Viên đỡ Thẩm Hành Xuân nằm xuống giường, Thẩm Hành Xuân bấy giờ mới vào chủ đề chính, ngẩng đầu nhìn An Viên, hỏi:
“Tiểu Viên nhi, mấy ngày nay em không phải đi hóng gió đúng không, có phải em đi tìm Ngô Thiến không?”
An Viên mím môi, cụp mắt đáp:
“Anh, sao anh biết?”
“Vừa nãy có người trong lớp bọn anh nhìn thấy, không biết em, biết Ngô Thiến, nói bị một cậu con trai kéo đi, muốn đi tìm giáo viên, anh đoán ngay ra là em.”
An Viên thấy Thẩm Hành Xuân đã biết, cũng không giấu.
“Anh, em chỉ muốn đi tìm Ngô Thiến để chị ta nói rõ với giáo viên.”
“Nếu bây giờ chân anh khỏe, chắc chắn anh cũng đi tìm Ngô Thiến hỏi rõ ràng, còn phải mang một cái bút ghi âm theo, lưu lại bằng chứng gì đó, nhưng giờ chân anh không linh hoạt, em đừng tự mình đi tìm cô ta.” Thẩm Hành Xuân nói. “Anh đoán kẻ thuê người đánh anh chắc cũng là cái tên Cát Xuyên kia, em đừng đi tìm Ngô Thiến một mình, ngộ nhỡ lại gặp phải tên Cát Xuyên đó.”
“Đây là trường học, hắn có thể làm gì chứ? Đánh em chắc.” An Viên cứng cổ nói.
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn, vả lại, chuyện này trường muốn điều tra rõ ràng chỉ là vấn đề thời gian, vài hôm thôi mà, nhà trường không thể quyết định gì bằng một câu nói của Ngô Thiến được, hơn nữa lá thư đó của Cát Xuyên mang tâm lí trả thù, bọn mình xui xẻo, vướng phải chuyện vớ vẩn này cũng đành vậy, kiểu gì cũng có cách giải quyết thôi, nếu không ổn thật thì cứ làm như em nói, báo cảnh sát luôn.”
Thẩm Hành Xuân phân tích cho An Viên một hồi, lại sợ An Viên không nghe, lặp lại lần nữa.
“Em đừng tự đi tìm Ngô Thiến nữa, nghe chưa?”
An Viên thở dài một hơi, ngồi trên mép giường Thẩm Hành Xuân, thõng vai, cúi đầu, miễn cưỡng gật gật.
“Biết rồi anh, em không tự đi tìm Ngô Thiến nữa.”
Khi tiếng gõ cửa vang lên, An Viên đang nhoài lên bên chân bó bột của Thẩm Hành Xuân săm soi.
“Anh, em không thấy gì hết.”
“Có thạch cao mà, em nhìn thấy gì được.”
Vết thương trên mặt trên cổ Thẩm Hành Xuân đã gần lành hẳn, tay cũng không gần quấn băng nữa, vết thương còn hơi đỏ, An Viên khử trùng bôi thuốc cho anh xong, lại ngồi xổm bên giường Thẩm Hành Xuân, nhìn lên cái chân đang bó bột của anh, nhìn xong lại dựng chăn dưới chân Thẩm Hành Xuân cao hơn chút, cong ngón trỏ, gõ nhẹ một cái trên lớp thạch cao.
“Anh, đau không?”
Thẩm Hành Xuân bỏ sách trên tay xuống, úp lên bụng, cười nói:
“Không đau.”
“Cốc, cốc, cốc.” Mấy tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Hành Xuân bảo An Viên ra mở cửa.
An Viên ngồi xổm chân hơi tê, lúc đứng lên giậm giậm chân mới đi ra cửa.
“Chắc là anh Văn Nhạc lấy cơm về rồi.”
An Viên mở cửa ra, người đến không phải Văn Nhạc, là Cảnh Bạch và Tề Vân Phong, cậu cười chào.
“Anh Phong, anh Bạch, bên ngoài đang tuyết mà, lạnh thế này, sao hai anh lại đến?”
Tề Vân Phong và Cảnh Bạch đang xách mấy hộp cơm giữ nhiệt, giơ lên trước mắt An Viên.
“Mấy hôm không về rồi, đến đưa cơm cho hai đứa.”
An Viên nhường đường, khi Tề Vân Phong và Cảnh Bạch bước vào, Thẩm Hành Xuân đang vịn vào lan can đầu giường, thò đầu ra hướng cửa xem.
“Anh Phong, Tiểu Bạch, sao hai người lại đến?”
Tề Vân Phong nhìn phát đã thấy cái chân bó bột của Thẩm Hành Xuân, “ui cha” một tiếng, đi đến bên giường Thẩm Hành Xuân, hỏi:
“Đại Xuân, chân mày sao thế? Gãy à?”
“Chưa gãy, chỉ nứt xương tí thôi, đánh nhau với người ta đấy.” Thẩm Hành Xuân nói.
“Vờ lờ, ai bắt nạt cậu thế? Côn đồ trường à?” Cảnh Bạch trợn trừng mắt.
Thẩm Hành Xuân giải thích:
“Không phải đánh trong trường, ở ngoài trường, trên đường gặp phải mấy thằng lưu manh, sau đó thì lao vào đánh.”
“Bảo sao, hai đứa chẳng nói tiếng nào, cũng chẳng về.” Tề Vân Phong nói.
Thẩm Hành Xuân:
“Sợ hai người lo mà, không có chuyện gì to tát đâu, một khoảng thời gian nữa là có thể tháo bột rồi, không nghiêm trọng.”
Tề Vân Phong đi loanh quanh trong phòng, để hộp cơm lên chiếc bàn cạnh giường Thẩm Hành Xuân.
“Hai đứa ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.” An Viên bước qua. “Bạn cùng phòng anh em ra nhà ăn lấy cơm hộ rồi.”
Cảnh Bạch cũng để hộp cơm lên bàn.
“Vậy đợi bạn cùng phòng Đại Xuân về thì mình ăn cùng nhau nhé, bọn tôi mang nhiều, tính thêm bạn cùng phòng cậu nữa, cơm đủ bảy tám người lận.”
Cảnh Bạch dứt lời, nhìn sang An Viên:
“Đúng rồi, Tiểu Viên nhi, sáng nay bà Thẩm gọi điện đến, tưởng hai đứa vẫn đang ở chỗ anh, nghe hai đứa không ở đấy, bảo anh chuyển lời cho hai đứa, nói có chút chuyện muốn tìm mi, bảo mi cuối tuần hoặc khi nào đó gọi về cho bà.”
“Bà em gọi đến tìm em ạ? Có nói là chuyện gì không?” An Viên hỏi.
“Không nói là chuyện gì.” Cảnh Bạch đáp. “Bảo mi cuối tuần gọi về cho bà.”
An Viên tìm một chiếc áo bông của Thẩm Hành Xuân khoác lên người.
“Đừng để cuối tuần nữa, bây giờ em xuống gọi bà luôn, dưới tầng có điện thoại.”
Thẩm Hành Xuân đưa thẻ điện thoại trong cặp cho An Viên, rồi cầm mũ mình trên đầu giường ném cho cậu.
“Đừng vội, bảo em cuối tuần hẵng gọi, chắc chắn là không phải việc gì gấp, đội mũ tử tế vào, lúc xuống dưới cẩn thận cầu thang trơn, đừng để bị ngã nữa.”
An Viên mặc áo đội mũ xong liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Biết rồi anh, sẽ không ngã nữa đâu.”
An Viên gọi về nhà ba cuộc, không ai bắt máy, khi gác điện thoại xuống định đi chợt nhớ ra bà hiện đang không ở nhà, chắc là ở nhà Thẩm Kiến Quân, cậu lại gọi sang nhà Thẩm Kiến Quân, lần này có người bắt máy, là Thẩm Kiến Quân.
“Alo, ai đấy?”
“Chào chú Thẩm ạ, cháu là An Viên, cháu tìm bà.”
Thẩm Kiến Quân nói một tiếng “được”, rồi quay đầu gọi bà nội Thẩm đang ngồi trên sofa chơi với Thẩm Thụy:
“Mẹ, An Viên gọi cho mẹ này.”
Bà vừa nghe là An Viên, bảo Thẩm Thụy tự chơi trước, tươi cười đứng dậy ra nghe điện, bắt máy xong thì hỏi mấy chuyện lặt vặt ở Bắc Kinh của An Viên trước, hỏi cậu có lạnh không, có ăn quen không, đã đi chơi những đâu, lại hỏi Thẩm Hành Xuân học có nặng không.
An Viên nói chuyện với bà Thẩm hết nửa ngày, cuối cùng hỏi bà:
“Bà ơi, trước đó bà gọi đến nhà anh Bạch, bảo tìm con có chuyện, là chuyện gì vậy ạ?”
Bà nội Thẩm nói:
“À gì nhỉ, đêm hôm qua, cũng hơn hai giờ sáng rồi, có người gọi điện đến, là một người phụ nữ, cô ấy nói mình tên Linda, cả cái tên tiếng tây cơ, lúc đầu bà nghe không hiểu, cô ấy nói mấy lần bà mới hiểu, đúng là tên Linda, bảo tìm con, bà hỏi cô ấy có quan hệ gì với con, cô ấy không đáp, bà nghĩ, có phải họ hàng bên nhà con không, sau đó cô ấy nghe nói con không ở chỗ bà, lại hỏi con ở đâu, bà bảo cô ấy bây giờ con đang ở Bắc Kinh, sau đó cô ấy chưa nói mấy câu đã cúp máy.”
An Viên cầm ống điện thoại nghĩ nửa ngày trời, không nhớ ra người phụ nữ nào tên Linda cả, nói với bà:
“Bà ơi, con không quen Linda, con cũng không biết là ai.”
Bà nội Thẩm nhớ ra gì đó, lại bảo:
“Cô Linda đó còn hỏi bà số điện thoại của con, bà cũng đưa số nhà Tiểu Bạch cho cô ấy.”
An Viên nắm tay đặt bên miệng hà hơi nói, bỗng nhớ ra chuyện họ hàng trong nhà hồi trước khi vào trại giam thăm bố cậu kể, nói với bà nội Thẩm đầu dây bên kia:
“Bà ơi con biết rồi, lúc về con sẽ bảo anh Bạch để ý điện thoại, buổi tối con viết thư cho bố con hỏi xem.”