Viên Xuân

Chương 62

Màu đen luôn dễ dàng tiếp cho tôi dũng khí.

— Nhật kí An Viên

Thẩm Thu cực kì thích An Viên, trước đây bé thích bám Thẩm Hành Xuân, từ khi An Viên về nhoắng cái đã thay người, nhóc con bắt đầu dính lấy An Viên, An Viên đi một bước bé đi một bước, ra ngoài phải cầm tay An Viên, ăn cơm phải ngồi trong lòng An Viên bắt cậu bón, buổi tối trước khi đi ngủ còn nói muốn ngủ cùng An Viên.

Bà nội sang bế bé về phòng, cô bé ôm đùi An Viên không buông, gào khóc không về, nói muốn ngủ với An Viên.

Bà nội Thẩm dở khóc dở cười.

“Trước đây con thân với anh Xuân thế cũng chưa nghe con nói muốn ngủ cùng anh Xuân bao giờ, bây giờ anh Tiểu Viên nhi về rồi, sao lại bám anh Tiểu Viên nhi thế? Ngày mai lại chơi với con, bây giờ mình phải đi ngủ rồi.”

“Không đâu.” Thẩm Thu lắc đầu nói, nói xong dang tay ra đòi An Viên bế, An Viên bế bé lên.

Hai cánh tay bé nhỏ của Thẩm Thu ôm chặt cổ An Viên, nằm lên vai cậu, nói thế nào cũng không buông.

“Anh Tiểu Viên nhi đẹp hơn anh Xuân, nên con muốn ở cùng anh.”

Thẩm Hành Xuân ở cạnh bật cười, kéo bím tóc Thẩm Thu.

“Em nói ai không đẹp hử?”

An Viên cười vỗ lưng Thẩm Thu, ánh mắt lướt qua Thẩm Hành Xuân như vô tình, lại rời đi rất nhanh, quay sang nói với Thẩm Thu:

“Anh Xuân cũng đẹp, bọn anh chỉ là không cùng một kiểu thôi.”

Thẩm Thu vẫn không buông tay, làm nũng bên tai An Viên, còn thơm chụt một cái lên mặt cậu, cười hihi nói:

“Thật ra là vì anh Xuân không thơm như anh Tiểu Viên nhi, người anh Tiểu Viên nhi cứ thơm thơm á, rất dễ ngửi.”

“Vậy lát nữa Tiểu Thu rửa mặt xong thì dùng ‘thơm thơm’1 của anh Tiểu Viên nhi nhé, thế là thơm như anh Tiểu Viên nhi rồi, anh Tiểu Viên nhi ban ngày ngồi máy bay mệt rồi, anh phải ngủ sớm mới được.” Bà nội ở bên cạnh ngọt nhạt hết nửa ngày, mới bế được Thẩm Thu từ lòng An Viên.

Thẩm Thu miễn cưỡng gật đầu, trước khi đi lại thơm lên mặt An Viên một cái.

Khi bà bế Thẩm Thu ra cửa, An Viên gọi bà lại.

“Bà ơi, gian phụ có ngủ được không ạ?”

“Gian phụ chưa nhóm lò.” Bà nội quay đầu qua, nói. “Sao thế? Sợ không đủ chỗ ngủ à? Phòng này chỉ có hai người ngủ là con với anh Xuân thôi, bố mẹ Tiểu Thu và Tiểu Thuỵ năm nay không về, bà ngoại Tiểu Thụy mấy hôm trước vô tình ngã một trận, ba người sang nhà bà ngoại thằng bé rồi, chỉ có Tiểu Thu ở đây thôi, không cần dùng đến gian phụ đâu.”

An Viên liếc Thẩm Hành Xuân một cái, Thẩm Hành Xuân gác tay lên vai bà đi ra ngoài.

“Không sao đâu, không cần tới gian phụ, bà ơi, bà đưa Tiểu Thu đi ngủ đi ạ.”

An Viên thấy Thẩm Hành Xuân đã ra ngoài, cầm chiếc áo Thẩm Hành Xuân đưa mình cứ để mãi ở thành giường khoác lên người, kéo khóa lên nấc cao nhất, dựng cổ áo lên che kín mũi, cậu nhắm mắt lặng lẽ hít một hơi sâu, khi mở mắt ra Thẩm Hành Xuân đã quay lại rồi.

“Con bé đúng là thích em thật đấy.” Thẩm Hành Xuân nói.

“Nhiều người thích em lắm.” An Viên nhìn Thẩm Hành Xuân. “Nhưng người em thích không thích em.”

An Viên không đợi Thẩm Hành Xuân lên tiếng, đội mũ áo lên trên đầu, hai tay đút vào túi, bước nhanh ra ngoài.

Thẩm Hành Xuân nhìn rèm cửa dày dặn bị vén lên, khi cửa mở khí lạnh bên ngoài xông thẳng vào nhà, anh gọi An Viên một tiếng:

“Muộn thế này rồi, em đi đâu đấy?”

Thẩm Hành Xuân hỏi xong lại thấy mình hỏi hơi thừa, muộn thế này rồi, trừ đi vệ sinh ra cũng không đi nổi nơi nào khác.

Anh đang chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì nghe thấy một âm thanh truyền từ ngoài cửa kính vào, ngoài cửa còn có một bóng đen mơ hồ, chính là An Viên.

“Anh Xuân.” An Viên ở ngoài gõ lên kính. “Ban đêm liệu sói trên núi có xuống không?”

“Không có sói.” Thẩm Hành Xuân đi hai bước đến bên cửa, đứng trước bệ cửa sổ, đối diện với người bên ngoài. “Em ở nhà bao nhiêu năm vậy rồi, đã bao giờ thấy có sói chưa?”

“Sói đến lúc nào cũng không biết chắc mà, ngộ nhỡ đêm nay em gặp phải thì sao?” An Viên thở hơi gấp, kèm theo tiếng gió. “Anh Xuân, em sợ sói.”

“Không có sói thật mà.” Thẩm Hành Xuân nói. “Nếu em sợ sói thì tiểu ngoài đống tuyết bên cạnh đi.”

An Viên ngoài cửa không nói nữa, đứng nguyên tại chỗ giậm chân, bên ngoài rất lạnh, nhưng cậu không đi.

Thẩm Hành Xuân nhìn bóng đen mơ hồ ngoài cửa động đậy, lại khom lưng nhoài ra cửa sổ, nói:

“Em đợi anh một tí, anh đi cùng em.”

An Viên ngoài cửa “ừm” một tiếng trầm trầm, cũng không biết Thẩm Hành Xuân đã nghe thấy chưa, lại lớn tiếng nói:

“Em đợi anh đấy, anh mau lên.”

“Đến đây.” Thẩm Hành Xuân cầm áo khoác mình lên, vừa mặc lên người vừa đi ra ngoài

Nhiệt độ ban đêm thấp, còn có gió, An Viên đứng ở cửa sổ cóng đến mức giậm chân tái hồi, thấy Thẩm Hành Xuân ra rồi mới chạy đến cạnh anh.

“Lớn từng này rồi mà vẫn cứ như trẻ con.” Thẩm Hành Xuân nói.

An Viên hà một hơi, đáp:

“Em hết trẻ con rồi, còn mấy ngày nữa là hăm mốt rồi.”

Thẩm Hành Xuân biết An Viên đã hai mươi mốt, từ ánh mắt đầu tiên nhìn cậu đã biết, An Viên không phải em bé mười hai tuổi trước kia nữa rồi, cũng không phải thiếu niên mười bảy tuổi lúc rời đi, khi đi An Viên mới đến cổ anh, giờ đã cao đến đầu mũi anh rồi, khí chất thiếu niên trên người đã trở thành dáng vẻ đàn ông trưởng thành, thân hình rắn rỏi, ngoại hình còn thu hút hơn thời thiếu niên, trên mặt từ đầu đến cuối đều vương nụ cười nhàn nhạt, nhưng không vươn nổi đến đáy mắt, làm người ta không nhìn thấu trong lòng cậu rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nhưng hiện giờ Thẩm Hành Xuân chợt cảm thấy, dường như An Viên vẫn như trước, ví dụ bây giờ, buổi đêm ra ngoài sợ sói, phải kéo anh đi cùng.

Lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân để trên đầu An Viên so sánh một lát, cười nói:

“Hăm mốt rồi, còn tin có sói à?”

“Sợ sói không liên quan đến tuổi tác.”

An Viên nói xong còn thầm bổ sung, đã hăm mốt rồi, từ lâu đã không tin có sói nữa, chẳng qua là muốn anh Xuân đi cùng cậu.

An Viên dứt lời lại rụt cằm về cổ áo, mấy năm nay ở Washington cậu chưa từng trải nghiệm lại cái rét thế này, mới về nhất thời còn chưa quen, giọng nói còn run run, nhịp thở không đều, về sau cứ rụt cổ chạy bước nhỏ trên đường.

Thẩm Hành Xuân ở cạnh rảo bước theo, tụt về sau An Viên một bước, An Viên lạnh không chịu nổi, quay người kéo cánh tay Thẩm Hành Xuân, lôi anh chạy về phía trước.

“Anh Xuân, lạnh quá, em sắp chết cóng rồi.”

“Vậy mà em còn mặc có tí đồ thế về, vào nhà anh tìm thêm cho em mấy cái áo giữ nhiệt dày với áo len.”

“Được.” An Viên nói. “Em chỉ mang mấy cái áo lót trong, những cái khác đều không kịp mua, chỉ có thể mặc của anh thôi.”



Tuy buồng vệ sinh đã tu sửa, nhưng vẫn rất xa nhà, Thẩm Hành Xuân vẫn đứng cạnh thân cây bên đụn tuyết, nghiêm túc nhìn ngó xung quanh xem liệu sói có đến thật không.

Sói chắc chắn là không có, lạnh thì có thật, An Viên vào nhà nửa ngày vẫn chưa lại người, Thẩm Hành Xuân và cậu ngồi bên lò sưởi.

Hai người đưa tay ra, đặt trên ngọn lửa bập bùng trong lò, tay An Viên rất thon rất dài, trắng ngần mà nõn nà, tay Thẩm Hành Xuân vừa rộng vừa lớn, khi ngửa tay sưởi, lòng bàn tay hướng lên, An Viên ngẩn ngơ nhìn vết chai vàng nhạt trên lòng bàn tay và ngón tay anh.

Thẩm Hành Xuân thấy An Viên đã đỡ mới giục cậu.

“Không còn sớm nữa, em đi tắm rồi ngủ đi, phòng rửa mặt trước đây đã sửa mới, bây giờ làm thành phòng tắm rồi, bà đun mấy phích nước nóng rồi đấy, đủ cho mấy người dùng cơ, em đi tắm trước đi.”

An Viên thu hai tay đang sưởi về đứng dậy, trước khi nhấc chân xoay người lại hỏi:

“Anh Xuân, em có thể dùng khăn của anh không? Em hình như quên mang rồi.”

“Có khăn mới đấy, để anh lấy một cái cho em.” Thẩm Hành Xuân đứng lên.

“Không cần tìm cái mới đâu, em dùng của anh là được.” An Viên đáp.

Thẩm Hành Xuân không đi nữa, nói:

“Cái khăn màu lam đậm chính là của anh.”

An Viên đang tắm dở thì chợt mất điện, trong phòng tắm không có cửa sổ, trước mắt tối om, cậu vội dùng nước dội xà phòng trên người đi, lấy khăn lau bừa hai phát, đi đến bên cửa, tay tách khe cửa nhìn ra ngoài một cái, từ trong ra ngoài đều đen ngòm.

“Anh Xuân, anh Xuân ơi?” An Viên mò mẫm gọi Thẩm Hành Xuân.

“Đây.” Thẩm Hành Xuân vốn đang tìm đèn pin, lại quên mất để đâu, nghe An Viên gọi mình, mò ra một cây nến trong ngăn kéo, lấy bật lửa trong túi ra thắp lên, cầm nến đi ra.

Cửa nhà tắm he hé, Thẩm Hành Xuân đứng ngoài gõ lên cửa, nói:

“Mất điện rồi, em tắm xong chưa? Anh thắp nến rồi.”

“Chưa nữa anh, anh đợi em một lát.” An Viên mượn chút ánh sáng lọt qua khe cửa, vừa lấy nước dội kĩ người, vừa phát hiện mình không mang quần áo để thay, cậu đi đến cửa, dí vào khe cửa, nói:

“Anh Xuân, anh tìm ba lô em lấy giúp em cái áo để thay với.”

Thẩm Hành Xuân nói một tiếng “được”, cầm nến đi, tìm áo trong ba lô An Viên, sau khi quay lại vẫn đứng ở cửa.

An Viên thò tay ra vẫy vẫy từ khe cửa.

“Anh Xuân, anh đưa áo cho em với.”

Thẩm Hành Xuân nhét áo trong tay vào tay cậu, tay An Viên vẫn đang ướt, khi rút về ngón tay sượt qua mu bàn tay Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân cảm nhận được xúc cảm ướt át mỏng manh sượt qua mu bàn tay, tay cầm nến kia bất cẩn run run, nến nghiêng đi, sáp nến nhỏ xuống mu bàn tay, anh bị đau, rên lên một tiếng, buông tay ra,

Nến rơi xuống đất, tắt ngúm, trước mắt lại trở thành một màu đen.

An Viên không biết Thẩm Hành Xuân bị sao, nghe thấy tiếng rên ấy của Thẩm Hành Xuân, không kịp suy nghĩ, đẩy thẳng cửa bước ra ngoài, lo lắng hỏi:

“Anh Xuân, anh sao thế? Có phải bị bỏng nến rồi không?”

“Không sao, sáp nến chẳng may nhỏ lên mu bàn tay thôi.” Thẩm Hành Xuân khom lưng sờ soạng dưới đất, mò nến lên thắp lại.

Trước mắt sáng lên, lúc tối Thẩm Hành Xuân không nhìn thấy An Viên, sau khi thắp nến anh lập tức ngây ra.

An Viên đang đứng ngay trước anh, vẫn chưa kịp mặc quần áo, hai tay cầm áo rủ trước người, che đi eo và chân, nhưng nửa thân trên vẫn đang trần, tóc cũng chưa lau khô, những giọt nước lớn trượt từ má cậu xuống, dọc theo cổ đến tận hõm xương quai xanh, da An Viên vốn đã vừa trắng vừa mỏng, ánh nến chiếu lên, nhuộm một lớp màu hồng nhàn nhạt.

Thẩm Hành Xuân liếc từ trên xuống dưới một cái, cánh tay cầm nến căng cứng, ngón tay cũng vô thức gồng lên, mắt không biết nên nhìn vào đâu, cuối cùng nhìn vào đôi mắt ướt đẫm đang nhìn mình của An Viên.

Thẩm Hành Xuân mím môi, ngượng nghịu rời mắt, quay nửa người đi, nói:

“Mặc quần áo vào đi, lạnh lắm.”

Biểu cảm trên mặt An Viên thản nhiên hơn Thẩm Hành Xuân nhiều, cậu cong môi, đi thêm nửa bước về phía trước Thẩm Hành Xuân, cánh tay vương hơi nước đã sắp chạm vào, nghiêng đầu nhìn anh, nói:

“Anh Xuân, mình là đàn ông với nhau cả, anh sợ gì chứ?”

Thẩm Hành Xuân nghe ra chút ý cười chòng ghẹo trong giọng điệu của An Viên, thấy lúc trước mình đúng là đã nhìn lầm, An Viên không giống trước đây tí nào nữa rồi, trước đây An Viên thay cái áo thôi cũng không cho phép có người thứ hai trong phòng, bây giờ còn đang cởi trần, thế mà lại chẳng sợ tí nào nữa, còn cười được.

“Mặc quần áo vào phòng ngủ đi, lạnh khiếp.” Giọng Thẩm Hành Xuân rất trầm, cũng không nói gì khác, quay người đi hai bước, lại sợ An Viên lọ mọ trong bóng tối sẽ ngã, đi đến cửa thì ngưng, lưng dựa lên khung cửa, cầm nến soi cho An Viên.

An Viên ngoài mặt cố tỏ vẻ ung dung, chỉ mình cậu biết, bây giờ tim cậu đã sắp vọt tới cuống họng rồi, ngón tay cầm quần áo trước người không ngừng bấu víu mặt vải, cuối cùng cậu chầm chậm thở ra một hơi, ép bản thân bình tĩnh, thong thả mặc quần áo ngay ngắn, sau đó đi đến cạnh Thẩm Hành Xuân, cầm lấy nến trên tay anh, đẩy cửa bước vào.

Vừa đi còn vừa nói:

“Trong nhà ấm thật đấy, không thấy lạnh.”
Bình Luận (0)
Comment