Viên Xuân

Chương 9

Đêm ấy, hô hấp chỉ toàn nức nở.

— Nhật kí An Viên

Cảnh sát trực ban vừa dứt lời, An Viên liền òa khóc:

“Bố cháu là người tốt, vì sao các chú lại bắt bố cháu, các chú mau thả bố cháu ra đi…”

Ông nội Thẩm cũng vội hỏi một câu:

“Đồng chí cảnh sát, sao các anh lại bắt An Quốc Khánh chứ, cậu ấy đã phạm tội gì? Chúng tôi tìm cậu ấy mấy ngày nay rồi, thằng bé ra ngoài tìm bố còn suýt đi lạc, chúng tôi là người nhà, hỏi thăm tình hình chắc là được chứ.”

Thẩm Hành Xuân nắm lấy vai An Viên, vỗ vỗ cánh tay em, nói:

“Tiểu Viên nhi, đừng sốt ruột, đợi ông hỏi cho rõ.”

Cảnh sát trực ban còn chưa trả lời, cửa lớn đằng sau đã mở, người bước vào là một nam cảnh sát trung niên, cởi mũ ra giũ giũ trên bàn, cảnh sát trực ban đứng lên, gọi chú một tiếng:

“Thầy, người nhà của An Quốc Khánh đến rồi ạ.”

Ông nội Thẩm quay đầu nhìn, ông biết viên cảnh sát mới vào, tên Tề Tuấn Bằng, trước đây cũng là người trong thôn, ông còn chưa lên tiếng gọi, người mới vào đã nhận ra ông, chào ông một tiếng:

“Chú Thẩm, chú đến đây có việc gì thế ạ?”

Tề Tuấn Bằng nhớ ra học trò Tiểu Lương vừa nói người nhà của An Quốc Khánh, bèn nhìn bọn họ rồi hỏi:

“Chú Thẩm, mọi người đến vì chuyện của An Quốc Khánh đúng không?”

An Viên bên cạnh nức nở tiếp lời:

“Cháu là người nhà của An Quốc Khánh, cháu là con trai ông ấy, bố cháu là người tốt, chú cảnh sát ơi, vì sao các chú lại bắt bố cháu ạ?”

Ông nội Thẩm cũng sốt ruột, đi đến cạnh Tề Tuấn Bằng, thấp giọng hỏi:

“Tuấn Bằng à, sao An Quốc Khánh lại bị bắt? Đây là con trai cậu ấy, đang ở nhà chú, An Quốc Khánh sang thôn khác lấy da, sao lại bị các cháu bắt?”

Tề Tuấn Bằng vẫy tay gọi học trò sau lưng:

“Tiểu Lương, đi rót mấy cốc nước nóng để cháu bé uống cho ấm người.”

Ông nội Thẩm xua xua tay.

“Tuấn Bằng, bọn chú không uống nước đâu, bọn chú đều mang bình giữ nhiệt theo cả, cháu nói thẳng với bọn chú đi.”

Tề Tuấn Bằng đưa họ vào phòng làm việc của mình, để họ ngồi xuống sofa, nhìn Thẩm Hành Xuân và An Viên bên cạnh một cái, nói:

“An Quốc Khánh ấy à, anh ta cũng hơi oan thật, An Quốc Khánh lấy da xong, hôm tuyết đang đi trên đường thì gặp phải hai tên mua da hoang, hai tên đó vốn muốn đi nhờ, lúc xuống lại muốn cướp xe và hàng hóa trên xe của An Quốc Khánh, An Quốc Khánh bèn đánh nhau với chúng, chúng có dao, cuối cùng hai tên mua da hoang ấy một chết một bị thương…An Quốc Khánh phòng vệ quá đáng.”

Tề Tuấn Bằng nói xong, nhìn An Viên đang đứng một bên, hỏi:

“Cháu là con trai An Quốc Khánh phải không?”

An Viên lập tức gật đầu, khóc nói:

“Đúng ạ, cháu là con trai bố cháu…”

Tề Tuấn Bằng nhìn khuôn mặt bé nhỏ giàn giụa nước mắt, thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói:

“Cháu vừa chuyển anh ta sang trại tạm giam, thông báo bắt giữ đã gửi đến nhà An Quốc Khánh rồi, lúc thụ lí hồ sơ An Quốc Khánh luôn miệng nói với cháu, anh ta có một đứa con trai, trước khi bị đưa vào trại tạm giam, anh ta đã nhờ cháu giữ hộ hai bức thư, một bức gửi về em họ ở quê nhà, nói là nhờ em họ đến đón con trai, bức kia là viết cho chú Thẩm, cháu đang định ngày mai đến chỗ chú Thẩm một chuyến thì mọi người đến.”

Tề Tuấn Bằng móc phong bì thư trong ngực ra, đưa cho ông nội Thẩm bên cạnh, ông nội Thẩm cầm thư, rút lá thư bên trong, mở ra xem, An Viên và Thẩm Hành Xuân cũng đứng một bên đọc.

Về cơ bản, trong thư An Quốc Khánh thuật lại tình hình của mình, còn nói vẫn phải phiền cả nhà ông nội Thẩm chăm nom An Viên hộ mấy hôm, em họ Lí Tú Trân ở quê nhận được thư chắc sẽ đến đón An Viên về nuôi.

An Viên cũng đã đọc xong thư, đứng bên cạnh ông nội Thẩm, khóc nấc lên, hô hấp ngắt quãng, miệng còn không ngừng nói:

“Cháu muốn bố, cháu muốn bố cơ, chú cảnh sát, là bọn chúng đòi cướp xe bố cháu, là bọn chúng muốn cướp xe bố cháu trước mà…”

An Viên lại nhìn thư bố một cái rồi khóc ré lên, Thẩm Hành Xuân đứng cạnh em, nhẹ nhàng vỗ lưng em, khẽ khàng an ủi:

“Tiểu Viên nhi đừng khóc.”

Sắc mặt ông nội Thẩm cũng nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thở than, nếu ông quyết cản An Quốc Khánh, không để cậu ấy đi thì tốt rồi, chưa biết chừng sẽ không gặp phải hai kẻ kia, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, ông hỏi Tề Tuấn Bằng:

“Bây giờ bọn chú có thể gặp An Quốc Khánh không?”

“Người đã bị chuyển sang trại tạm giam rồi, không gặp được, chỉ viết thư được thôi ạ.” Tề Tuấn Bằng nói.

Ông nội Thẩm hỏi tiếp:

“Tuấn Bằng à, tình huống kiểu này rốt cuộc kết quả đại khái sẽ ra sao? Sẽ bị phán thế nào?”

“Nhân chứng vật chứng đủ cả, chứng cứ liên kết rất hoàn chỉnh, tự anh ấy cũng nhận rồi, An Quốc Khánh muốn xử lí thật nhanh, chắc sang năm là có thể mở tòa tuyên án.” Tề Tuấn Bằng nghĩ thêm rồi nói: “Cuối cùng vẫn phải dựa vào phán quyết của tòa án ạ.”

Ông nội Thẩm lại khẽ hỏi:

“Tuấn Bằng à, cháu làm mảng này đã lâu, chắc chắn có kinh nghiệm, kết quả đại khái sẽ là như nào? Cháu nói thật cho chú nghe, bọn chú còn biết đường tính toán.”

Tề Tuấn Bằng đáp:

“Chắc phải sáu, bảy năm ạ.”

Trên đường về, An Viên vẫn không ngừng khóc, hô hấp phập phà phập phù, tiếng nặng tiếng nhẹ…

Xe chở hàng của chú Lí bình thường đủ chỗ cho năm người, khi chú đến đón họ trên xe đã thêm hai người họ hàng.

Ông nội Thẩm đã cao tuổi, chú Lí để ông nội Thẩm ngồi ghế phụ, nói ra đằng sau:

“Hàng sau đành ngồi chật một tí vậy.”

Hàng ghế sau đã có hai người ngồi, mặc còn nhiều quần áo, họ ép vào cửa xe hết mức, nhưng cuối cùng cũng chỉ đủ chỗ cho một người.

“Anh ôm Tiểu Viên nhi.” Thẩm Hành Xuân lên xe trước, ngồi ngay ngắn xong thì vỗ đùi mình, đưa tay ra ngoài xe. “Tiểu Viên nhi lên đây, anh ôm em ngồi.”

An Viên còn đang chìm trong bi thương, thấy Thẩm Hành Xuân đưa tay ra, em giẫm lên thành xe, nắm tay Thẩm Hành Xuân lên xe, ngồi trên đùi Thẩm Hành Xuân, ngả mặt vào cổ cậu tiếp tục nức nở, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nước mắt nước mũi chùi hết lên vai Thẩm Hành Xuân.

Chú Lí hỏi ông nội Thẩm tình hình, ông nội Thẩm chỉ chau mày xua tay, chú Lí thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa, tập trung lái xe.

Mặt đường đọng tuyết, không thể lái nhanh, lộ trình vốn chỉ mất một tiếng lái xe đã biến thành hai tiếng.

Cả quãng đường An Viên khóc đến hoa mắt chóng mặt, cứ ngả vào vai Thẩm Hành Xuân, hai tay ôm chặt lấy cổ cậu, gò má vô thức cọ cọ trên vai cậu, hé miệng hít thở từng ngụm nhỏ, tiếng nức nở ngày một bé, em đã khóc tới kiệt sức, đang nửa tỉnh nửa mê, trong hơi thở đều là mùi hương lạnh lẽo trong trẻo của hơi lạnh ban đêm trên người Thẩm Hành Xuân đang lặng lẽ an ủi em.

“Bé con khóc tội quá…” Người bên cạnh Thẩm Hành Xuân nói một câu, người này không quen Thẩm Hành Xuân, lại hỏi cậu: “Đây là em trai cháu à?”

Tay Thẩm Hành Xuân vẫn đang vỗ trên lưng An Viên, cậu gật đầu:

“Vâng, em trai cháu.”
Bình Luận (0)
Comment