Sự xuất hiện của nam nhân lạ mặt khiến cho mọi người
ai cũng bất ngờ. Nhiều kẻ tỏ vẻ thích thú muốn xem màn kịch hay sắp diễn ra trước
mắt. Ở Thành Nam này chưa từng có một ai dám đứng ra tranh dành với thiếu thành
chủ Tùng Lâm, đặc biệt là tranh dành nữ nhân. Lúc này, Tùng Lâm khẽ nhíu mày,
nhưng khoé miệng vẫn nhếch lên tỏ vẻ khinh thường. Tên nô tài Đức Nhân thì ngay
lập tức hét lên:
- Thằng ngu kia ngươi từ đâu đến mà dám tranh dành với
thiếu chủ nhà ta, gan ngươi lớn thật, bộ muốn chết sớm à.
Tùng Lâm quay lại lườm tên nô tài một cái, ánh mắt lại
chẳng hề tỏ vẻ gì tức giận, giọng nói yếu rớt như người bị bỏ đói mấy ngày của
hắn vang lên:
- Đức Nhân không được hỗn, ở Sông Diêm Quán này chưa
đến lượt người lên tiếng, định phá hỏng sinh ý của tửu điếm hả. Hãy để dì Phi Yến
làm chủ.
- Dì Phi Yến, dì cứ tiếp tục đi.
Phi Yến khẽ gật đầu, ánh mắt sắc sảo nhìn vào người
nam nhân không biết trời cao đất rộng kia:
- Vị đại gia này không biết từ đâu tới, nếu đến để
tham gia đấu giá của Sông Diêm Quán chúng tôi thì xin mời báo giá. Tùng Lâm
công tử đây đã trả một trăm vạn lượng không biết...
Nàng ta chưa kịp nói hết thì đại hãn đã quát lên,
nét mặt trở lên hung tợn:
- Không cần, ta đến để lấy cái mạng chó của thằng
súc sinh kia.
Vừa nói hắn ta vừa rút thanh trọng kiếm đen xì trên
lưng lên chỉ vào Tùng Lâm, ánh mắt căm thù phẫn nộ.
Hăn cởi mũ chùm đầu ra, khuôn mặt như bốc lửa. Ngay
lập tức chục nhân bảo vệ tửu điếm gươm đao xông ra bao vây lấy kẻ phá rối. Bà
chủ Phi Yến có phần giận giữ, bộ ngực đồ sộ phậm phồng:
- Người đâu, bắt hắn giải tới quan phủ. Các vị khách
nhân xin đừng hoảng sợ, mọi người hãy tránh sang một bên để tiểu nữ giải quyết
truyện này.
Tùng Lâm ho khan một tiếng, giọng nói mệt mỏi:
- Không cần làm phiền tới dì Yến, tên này ta biết hắn
cứ giao cho thuộc hạ của ta xử lý đi.
- Nếu đã như vậy thì...
Nàng ta chưa kịp nói hết câu, đại hán đã động thủ
đánh người, gia nhân của tửu điếm hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, bàn ghế
bát đũa bắt đầu bị đập phá. Một tia lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt Phi Yến.
Lúc này Vũ Lực đứng sau mẹ vẫn rất bình thản quan sát mọi truyện. Tên nô tài Việt
Dũng thì tỏ vẻ thích thú. Một tiếng quát vang lên:
- Chí Phèo bốn người các ngươi ra bắt thằng chó kia
lại. Nhớ để nó còn sống.
Bốn đại hán nghe lệnh lập tức tiến lên, người cầm
đao, kẻ cầm kiếm vây công nam nhân lạ mặt. Lúc này lũ gia nhân của tửu điếm đã
bị thương toàn bộ phải lui ra, khách nhân nhiều người bỏ về, số còn lại thích
xem láo loạn thì lên tầng hai ngó xuống. Đối mặt với sự vây công của bốn đại
hán lực lưỡng, nam nhân vẫn tỏ vẻ kiên cường không hề sợ sệt nhưng sau một hồi
chiến đấu cũng không thể chống đỡ nổi, bị trói vào cột. Toàn thân hắn đầy
thương tích, mặt mũi máu me be bét nhưng ánh mắt thì vẫn tràn đầy lửa giận lườm
thẳng về phía Tùng Lâm. Đám người Tùng Lâm và bà chủ Phi Yến từ từ đi xuống, Vũ
Lực và tên nô tài Đức Nhân cũng lặng lẽ theo sau.
- Công Hải ơi là Công Hải, thiếu chủ nhà ta đại nhân
đại lượng tha chết cho người mà người còn không biết điều. Hôm nay để xem ai có
thể cứu cái mạng chó nhà người. Đánh hắn.
Nam nhân lại tiếp tục bị đánh một cách thê thảm, cặp
mắt bị đấm sưng phù không còn có thể mở ra. Nhiều người xem cảm thấy hắn thật
ngu ngốc, đúng là không biết tự lượng sức mình, bốn người theo bảo vệ Tùng Lâm
đều là những võ giả được tuyển chọn, một người võ phũ bình thường lấy đâu ra bản
lĩnh mà đối chọi chứ. Tùng Lâm lười biếng phất tay ra hiệu giết người. Lưỡi đao
vừa vung lên, tưởng chừng nam nhân kia sẽ phải rơi đầu thì một giọng nói trong
trẻo như tiếng đàn vang lên:
- Xin Vũ công tử dừng tay.
Đó chính là Lan Phượng Hoàng. Nếu có ai tinh ý sẽ thấy
đôi mắt nàng ánh lên vẻ lo âu, sợ sệt nhưng lại chứ chan tình cảm yêu thương.