Yết Dương Thành trời đã chiều muộn, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, ánh hoàng hôn nồng đậm bao phủ cả đình viện.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tiểu nữ hài Quách Tương một đường kéo lấy Triệu Vân về phòng của mình để bắt hắn kể chuyện cho mình nghe. Đó là thói quen từ khi tiểu nữ hài này phát hiện ra những câu truyện mà Triệu Vân kể vô cùng mới lạ và hấp dẫn.
Đối với tiểu nữ hài mới hơn ba tuổi này thì đây là chuyện vui nhất mà nó chờ đợi trong ngày. Còn đối với Triệu Vân thì việc này lại chẳng khác nào lấy đi của hắn nữa cái mạng.
Bình thường vào khoảng thời gian này đám nha hoàn ở độ tuổi thanh xuân trong phủ sẽ tập hợp tại phòng của hắn để nghe hắn kể chuyện ma quỷ, sau đó đám nữ hài tử mười phần khí tức thanh xuân này sẽ thét chói tai liên tục, mọi người ở trên giường cùng ôm lấy nhau run lên bần bật.
Tuy rằng Triệu Vân để che dấu hắn không có khả năng dùng ngôn ngữ đi trêu đùa các nàng, nhưng lúc này luôn có thể hưởng thụ một chút mùi hương thơm thanh khiết khi ôm ấp lẫn nhau.
Hắn chính là một tiểu hài tử có thể thoải mái đường đường chính chính chạm tới những chỗ cần chạm, những cái này với hắn cũng không tính là vô sỉ, dẫu sao kiếp trước hẵn vẫn còn là một xử nam, coi như là kiếp này cho hắn thu chút lợi tức trước mà thôi.
Tuy rằng mỗi lần cả đám nha hoàn một mặt mang theo vẻ kinh hãi, một đám ôm lấy nhau không ngừng run lên bần bật, nhưng hôm sau lại không giấu được nỗi mong chờ tìm đến nghe hắn kể chuyện.
Cũng đúng thôi bản chất con người vốn là hiếu kỳ với những thứ mình không biết, nhất là vào thời đại này khi nền giáo dục còn chưa được phổ cập rộng rải ra bên ngoài. Thế nên đối với kiếp trước từng là một con mọt sách như hắn thì lúc này lại chính là một sân khấu để cho hắn mặc sức phô diễn.
Tuy rằng đám nha hoàn rất hiếu kỳ, tiểu thiếu gia nhỏ tuổi như vậy nhưng sao lại có khả năng biết nhiều chuyện đáng sợ đến như thì Triệu Vân lại đổ trách nhiệm cho là đọc thấy trong đống sách của Quách lão tiên sinh. Phải biết là Quách lão được mệnh danh là danh là Lục nhất cư sĩ (cư sĩ với sáu cái "một": một vạn quyển sách, một ngàn thạch văn, một cây đàn, một bàn cờ, một bầu rượu và một thân già).
Thế nên đâu đó có một vài cuốn sách có những câu chuyện đáng sợ như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng không hiểu sao Quách lão tiên sinh lại sưu tầm những cuốn sách đáng sợ đến như vậy? Tuy rằng có thắc mắc thì đám nha hoàn cũng không dám đi tìm Quách lão tiên sinh để hỏi những chuyện này.
.......
Vừa về đến phòng tiểu nữ hài Quách Tương đã không giấu được sự chờ mong liền nũng nịu thúc giục.
“Tử Long ca ca kể chuyện cho muội nghe đi!”
“Được rồi, hôm nay Tương Tương nhà ta muốn nghe gì nào?”
“Muội muốn nghe truyện Nàng Công Chúa Lọ Lem!”
Triệu Vân có chút miệng đắng, đã không dưới mười lần tiểu nữ hài yêu cầu hắn kể câu chuyện này kể từ ngày cô bé đến Quách phủ. Hắn kể đến phát ngán, nhưng với tâm hồn của một cô bé chưa đầy bốn tuổi thì mỗi lần nghe hắn kể thì đều cảm thấy mới lạ, mỗi lần tiểu nữ hài này đều rất chăm chú lắng nghe như thể lần đầu được hắn kể vậy.
“Hôm qua ca đã kể câu chuyện này cho muội nghe rồi mà! Muội không cảm thấy chán sao?”
“Muội không! Lớn lên muội muốn giống như Công Chúa Lọ Lem được cưới một chàng Hoàng Tử vừa đẹp trai, lại tốt bụng.” Tiểu nữ hài hồn nhiên đáp lại, khiến cho Triệu Vân suýt chút thì té lọt giường. Chính vì lớn lên muốn được lấy một chàng Hoàng Tử như trong câu truyện mà tiểu nữ hài đã bắt hắn kể đi kể lại câu truyện này, đúng là logic của một đứa trẻ chưa đến bốn tuổi mà.
Tuy là có chút “bội phục” với cái tư duy vô cùng logic của tiểu nữ hài, nhưng Triệu Vân vẫn không phản bác hay trêu chọc. Hắn vẫn đem câu truyện hoàn mỹ nhất say sưa một lần nữa kể lại mãi cho đến khi có một nha hoàn đến bế hắn về để tắm rửa đi ngủ thì hắn mới dừng lại.
Đêm nay lại là một đêm dường như bình thường như bao đêm khác.
Triệu Vân đang nằm sấp suy nghĩ, hai con mắt vẫn mở to, thao thức trong đêm hồi lâu vẫn không thể nào chợp mắt được. Hắn đi tới tủ quần áo lấy ra chiếc áo choàng mặc mùa đông, gấp bốn rồi gối đầu lên.
Tuy rằng đã tiếp nhận chuyện mình trọng sinh sang thế giới khác là chuyện thực, nhưng vẫn không thể tập được thói quen ngủ sớm, bây giờ hẳn mới là Canh hai đầu giờ Hợi (khoảng 21 giờ), muốn đi ngủ thật sự rất khó chịu.
Huống chi kiếp trước giờ này hắn vẫn còn chong đèn đọc sách, về sau lại có khoảng thời gian dài nằm trên giường bệnh ngủ đã đủ lâu rồi.
Hắn sờ sờ mặt ngoài của chiếc giường, phát hiện ra bóng tối sẽ giúp hắn không bị người nhìn thấy, trong lòng hơi có chút buông lỏng, rất tự nhiên, chân khí trong cơ thể bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, tùy thời có thể tiến nhập vào trạng thái minh tưởng.
Trong nháy mắt trước khi tiến vào trạng thái vô ngã, Triệu Vân đã nghĩ, hắn sẽ sống thế nào trên thế giới này? Vài năm nữa, hắn sẽ trở thành thế nào đây? Thời gian còn lại của hắn đúng là không còn nhiều? Chẳng lẽ cứ vậy mà đợi tên Tử Thần có chút không đáng tin kia đến đón đi ư?
Còn chưa kịp tiến nhập vào trạng thái mơ hồ, thì bị một người khách không mời mà tới làm cho hắn giật mình tỉnh giấc.
…….
“Tiểu chủ nhân người còn thức?”
Trước giường hắn bỗng nhiêu xuất hiện một người, trong ánh mắt thuần một vẻ băng lãnh, trong đồng tử nhiều một tia sát khí, tuy bề ngoài hắn mới khoảng mười tám mười chín tuổi nhưng từ trên người hắn đã toát lên một mùi máu tanh nồng nặc, chí ít trên tay hắn đã lấy đi trên dưới trăm mạng người mới có thể toát lên mùi máu tanh như vậy, cái này không hợp với độ tuổi của hắn chút nào, điều này có thể nói lên gì đây, người này thật là quá khủng bố.
Câu hỏi tưởng chừng như rất nho nhã lễ độ nhưng nếu là người nửa đêm lén lút tiến vào phòng ngủ của ngươi, hơn nữa còn che mặt, trên tay cầm một thanh Tam Tiêm Thương màu bạc dài khoảng 9 thước (tương đương 2,97 mét) nặng 33 cân (gần 20kg) trên người trang phục có chút sờn rách lấm lem. Nhìn là biết từ phương xa một đường bôn ba mà đến.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, một người có thể lặng yên không tiếng động tiến nhập vào biệt phủ của Quách lão tiên sinh khẳng định là có bản lĩnh cao cường. Cũng may Triệu Vân cũng không phải một đứa bé mới bốn tuổi, nếu không khi nhìn thấy bộ dạng vị thúc thúc quái dị này nhất thời sẽ khóc thét chói tai.
Vừa nhìn là hắn đã biết ngay đó là vị thiếu niên hộ vệ năm đó một tay ẳm hắn xông ra khỏi vòng vây của sát thủ, sau đó lại không ngại xa xôi một đường bôn ba từ kinh đô đến Yết Dương Thành đem hắn đến Quách Phủ gửi gắm. Sau khi đến Quách Phủ thì lại biến mất tăm một hơi đến bây giờ mới chịu quay trở lại thăm hắn.
Nếu không có vị thiếu niên hộ vệ này thì Triệu Vân hắn lúc này mộ đã xanh cỏ. Mà cũng có khi lại làm mồi cho dã thú sau đó lại làm phân bón cho cây rồi cũng nên. Nghĩ đến đây Triệu Vân sóng mũi có chút cay cay bất chợt thốt lên:
“Tần thúc!.... Người đã quay trở lại!”
Một tiểu nam hài mới bốn tuổi nước mắt lưng tròng nhảy vào trong lòng người thiếu niên hộ vệ năm đó, nhìn đối phương đã bốn năm rồi mà gương mặt vẫn không có chút biến hóa nào, chỉ có nhiều ra thêm một chút lạnh lùng cũng như trong mắt thêm ra một tia tang thương cùng cô độc mà thôi. Bất giác trong lòng Triệu Vân có một chút hiếu kỳ, lẽ nào người này không già đi sao?
Người thiếu niên hộ vệ có chút nhíu mày, dường như rất nghi hoặc tiểu hài tử trước mặt vì sao dường như là biết thân phận của hắn. Lúc hắn đưa Triệu Vân tới Yết Dương Thành thì Triệu Vân chỉ có mấy tháng tuổi, hẳn là phải không có ký ức mới đúng, làm sao vừa gặp đã nhận ra hắn rồi.
“Tiểu chủ nhân, ngài nhận ra ta sao?”
“Là Quách lão tiên sinh thường ngày vẫn nhắc đến thúc thúc.” Triệu Vân nhanh chóng giải thích, hắn biết mình đã lỡ lời nên nhanh chóng lấp liếm. Phải biết Tần Quỳnh từ khi đưa hắn đến Quách Phủ thì đã biền biệt suốt bốn năm, đây có thể coi là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, làm sao hắn có thể vừa gặp đã nhận ra được vị Thúc Thúc chưa một lần gặp mặt này được kia chứ.
Triệu Vân mồ hôi đổ ra như mưa, cũng may người thiếu niên hộ vệ tên Tần Quỳnh cũng không hỏi tiếp, sau một chút lại nghiêng đầu, mở miệng nói rằng:
“Tiểu chủ nhân, ngài thực sự làm cho ta rất giật mình.”
Hắn quả thật có chút ngoài ý muốn, tuy rằng biết hài tử trước mặt này là con trai của tiểu thư, thì nhất định sẽ có chỗ không giống với người bình thường. Nhưng mà quả thật Tần Quỳnh không ngờ, đối phương mới chỉ là đứa bé bốn tuổi, lại có vẻ thành thục như vậy, hơn nữa không ngờ có thể vừa gặp đã nhận ra hắn.
“Thúc Thúc những năm này người đã đi đâu? Sao bây giờ mới quay trở về?”
Triệu Vân biết hành động vừa rồi của mình có chút lỗ mãng, không hợp với tuổi của mình nên nhanh chóng lái qua chuyện khác để đánh lạc hướng vị Thúc Thúc này.
“Ta đi về phương bắc tìm một người để báo tin của tiểu thư, xong lại đi qua kinh đô một lần.” Người thiếu niên hộ vệ cũng không hề có ý giấu diếm tiểu chủ nhân của hắn đem hành động của mình trong bốn năm qua đơn giản nói ra.
“Thúc Thúc tìm ai? Đã tìm được người đó chưa?”
“Tìm được rồi! Nhưng tạm thời vẫn chưa thể nói cho tiểu chủ nhân được, thời cơ đến sẽ nói cho ngài biết.” Thiếu niên hộ vệ thật thà đáp, ngôn ngữ của vị thiếu niên hộ vệ này thật có chút ít ỏi, dường như hắn thật không muốn nói những lời dư thừa.
“Thúc Thúc ngài sẽ ở lại chứ?” Triệu Vân hắn cũng là người hiểu chuyện, lại không muốn để vị Thúc Thúc nhìn ra hắn có vấn đề nên cũng không hỏi sâu lại chuyển chủ đề.
“Sẽ!”
“Vậy tốt quá! Để chất nhi nói nha hoàn chuẩn bị phòng cho Thúc Thúc.”
“Không cần đâu! Ta vừa về đến nên muốn ghé qua thăm tiểu chủ nhân một chút. Ta sẽ ở ngoài thành. Sáng sớm mai ta sẽ tìm Quách lão tiên sinh để chào hỏi. Tiểu chủ nhân ngài đi ngủ tiếp đi.”
“Thúc…” Triệu Vân lời chưa kịp thốt ra chỉ thấy Tần Quỳnh không một tiếng động tựa một cái bóng đen lao qua cửa sổ nhanh chóng biến mất vào màn đêm tựa như chưa bao giờ tồn tại trong phòng này vậy.
Triệu Vân cũng nhẹ thờ dài xoay lưng lên giường đi ngủ tiếp, cũng may vị Thúc Thúc này của hắn cũng không thích nói nhiều nếu không thì bí mật của hắn chắc bị người Thúc Thúc này tìm ra mất.
Yết Dương Thành dần bị màn đêm nuốt chửng, gió bắc đìu hiu thổi, trên đỉnh núi phía ngoài thành có một người thiếu niên cô độc đứng nhìn về phương xa, không biết trong lòng hắn lúc này đang suy tính chuyện gì...