1.
"Tiểu thư Alice, xin chào. Tôi là Mary, giáo viên môn năng khiếu của cô."
Tôi khẽ nâng váy, cúi chào vị tiểu thư mà mình sắp sửa hướng dẫn.
Trước mắt tôi là tiểu thư Alice với mái tóc đỏ, đôi mắt xanh biếc và làn da trắng muốt.
Cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi, tựa như một đóa hồng rực rỡ đang vào độ nở rộ, vừa kiều diễm vừa mê hoặc lòng người.
Đôi mắt đẹp ấy chỉ cần dừng lại trên ai, người đó liền có cảm giác muốn dâng hiến tất cả cho cô.
"Cô Mary, cô sẽ dạy tôi những gì?"
Người đàn ông cao lớn bên cạnh khẽ mỉm cười dịu dàng: "Mary là một quý cô thanh lịch. Cô ấy rất hiểu thế nào là trở thành một người phụ nữ thực thụ. Alice, con phải học tập cô ấy thật nghiêm túc."
"Cảm ơn cha!"
Thân là một người cha nuôi, William tận tình dặn dò cô gái trẻ. Nhưng chỉ có tôi biết rằng, tất cả đều là giả dối.
Cơ thể tên Mary vốn không phải một quý cô đoan trang.
Mà là một kỹ nữ điêu luyện, khéo léo luồn lách giữa tầng lớp quyền quý.
Còn William, một kẻ mang vẻ ngoài hiền từ và uy nghiêm, thực chất chỉ là một con thú đội lốt người.
Hắn muốn biến cô con gái nuôi của mình thành một đóa hồng nở rộ trong đêm tối.
Sau đó lợi dụng cô để bước chân vào giới quyền thế, đổi lấy tiền tài và địa vị.
Vì thế, hắn chọn Mary – một người "dày dạn kinh nghiệm" – để dạy Alice những điều cần biết.
Hắn muốn Alice, từ thể xác đến tâm hồn, đều phải học cách chiều chuộng đàn ông.
Nếu tôi không xuất hiện ở đây, thì số phận của Alice chắc chắn sẽ diễn ra đúng như dự kiến của hắn.
Sau khi được "giáo dục", cô gái ấy sẽ từ bỏ sự xấu hổ, trở thành một món đồ chơi cao cấp để giới quý tộc đế quốc tùy ý chà đạp.
Cả đời cũng không thể thoát ra được.
Đó chính là số phận của nữ chính Alice trong tiểu thuyết người lớn "Nhật Ký Huấn Luyện Alice".
Nhưng mọi thứ dừng lại ở đây thôi.
Là một hệ thống "Tắt Đèn", một khi tôi đã đến thế giới này, tuyệt đối sẽ không để bi kịch ấy tiếp diễn!
2
William và Alice ngồi lại một lúc rồi rời đi. Tại cổng trang viên, thấy bóng dáng Alice quay trở vào nhà, William lập tức quay sang nhìn tôi, gương mặt ông ta hiện rõ vẻ cay nghiệt và khinh miệt.
"Ở đây sẽ không có người ngoài, cô phải dạy dỗ Alice thật tốt. Một năm sau, tôi muốn thấy nó trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa."
"Tôi e là tiểu thư Alice còn phải học rất nhiều điều”, tôi nói, "Tăng cường thể lực, học cách sử dụng dược phẩm và đạo cụ, cũng như làm sao từ trong nhận thức của bản thân có thể tiếp nhận việc trở thành một người phụ nữ."
"Xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ tiểu thư Alice trở thành một đóa hồng thực thụ."
William hài lòng mỉm cười rồi rời đi trên xe ngựa.
Kể từ đó, trong tòa trang viên hẻo lánh này, ngoài gia nhân, chỉ còn lại tôi và Alice.
Không còn người lớn bên cạnh, Alice có vẻ hơi rụt rè.
"Giáo viên Mary, hôm nay chúng ta học gì vậy ạ?"
Tôi mở chiếc rương mình mang đến ngay trước mặt Alice. Quần áo, đạo cụ và sách vở kêu leng keng đổ ra đầy đất.
"Đây chính là những thứ em sẽ phải học. Trước tiên, thay bộ đồ nhẹ nhàng hơn đi."
Alice tròn mắt ngạc nhiên, ánh nhìn rơi vào cả thanh đại kiếm nặng nề trong rương.
"Cô Mary… cha em thực sự muốn em học mấy thứ này sao?"
Trước khi đến đây, những giáo viên mà cha cô mời chỉ dạy trà đạo và cắm hoa.
"Tất nhiên rồi, Alice đáng yêu à, chính cha em là người muốn cô dạy em những điều này."
Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy quý tộc rườm rà nặng nề trên người cô.
"Ông William muốn em trở thành một đóa hồng thực thụ. Em biết không, hoa hồng có thể nở rộ đầy kiêu ngạo là vì gai của nó luôn khiến những kẻ muốn hái phải dè chừng."
"Tiểu thư Alice, em hiểu chứ?"
Sự nghi hoặc trong đôi mắt xanh biếc của Alice dần tan biến: "Hóa ra cha muốn em có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân!"
Tôi khẽ gật đầu, giúp cô thay sang bộ trang phục gọn gàng hơn.
"Đến khi em học được mọi thứ, vào ngày trưởng thành, không biết ông William sẽ tự hào đến mức nào."
"Giáo viên Mary, em nhất định sẽ cố gắng!"
Tôi nhìn cô gái trẻ đầy sức sống, lòng cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
3
Một ngày của Alice bắt đầu từ lúc mặt trời mọc.
Sau khi quấn bao cát quanh chân chạy vài vòng làm nóng cơ thể, cô bắt đầu học bắn cung và kiếm thuật với tôi.
Thậm chí lúc đầu cô bé Alice yếu đuối còn không nâng nổi thanh kiếm.
"Cô Mary, nặng quá… em thực sự cần học kiếm thuật sao? Cha nói con gái yếu đuối mới khiến người ta thương xót."
"Phải học chứ, Alice. Thành thạo chiến đấu là một phần tu dưỡng cần có của một quý cô."
Trước ánh mắt ngờ vực của Alice, tôi lặng lẽ nhấc bổng một chiếc ghế đá trong sân.
Alice trợn tròn mắt sững sờ.
"Cha bảo cô là một quý cô đích thực… có vẻ như không sai rồi."
Ánh mắt Alice trở nên kiên định, cô lại thử nâng thanh đại kiếm và kéo dây cung dài.
Sau tiết học thể lực và kiếm thuật, tôi và Alice dùng bữa trưa và nghỉ ngơi một lát, Alice thay đồ, cùng tôi đến thư phòng đọc sách.
Lịch sử toàn thư của Đế quốc, Hồi ức chiến tranh, Tội ác và trừng phạt, Hoa Mộc Lan tòng quân… Trên giá sách toàn là những cái tên mà Alice thậm chí không đọc nổi.
Alice lí nhí: "Cô Mary…"
"Hoa hồng cần được tưới bằng mưa và bùn đất. Cô gái cũng cần tri thức để bồi dưỡng. Alice à, sắc đẹp chỉ là vẻ ngoài nông cạn, một quý cô đích thực phải giàu có từ nội tâm."
Alice gật đầu, chọn lấy Hoa Mộc Lan tòng quân, ôm vào lòng, chăm chú đọc.
Buổi chiều, tôi dẫn Alice đến khu vườn. Trong vườn bày đầy những lọ, chai, cây cối, hoa cỏ đủ loại.
"Chúng ta học cắm hoa sao, cô Mary?"
"Không, là học về y dược. Em lại muốn hỏi tại sao, đúng không?"
Alice gật đầu.
Tôi cầm một cành cây khô héo lên: "Rất nhiều loài cây tưởng như bình thường lại có công dụng bí mật. Ví dụ như cành cây cà độc dược này, có thể khiến người ta hôn mê. Nếu đến nhà người khác chơi mà không biết, bị đánh thuốc mê hay vô tình để khách ăn nhầm, đó chẳng phải hành vi của một quý cô đâu."
Alice như bừng tỉnh: "Hóa ra là vậy! Để không thất lễ, em nhất định sẽ chăm chỉ học!"
Tôi nhìn bóng dáng Alice chăm chỉ học tập, không khỏi cảm khái: "Thật là một cô gái ngoan ngoãn.
Nếu ông William thấy được, nhất định sẽ rất ngạc nhiên."
4
Nửa năm sau, xe ngựa của ông William từ từ tiến vào trang viên. Alice liền chạy ra đón người cha mà cô kính yêu.
William nhìn thấy, liền lộ ra vẻ mặt như vừa gặp quỷ.
"Trời đất?! Alice? Sao con lại ăn mặc kỳ quái như vậy?"
Dưới sự chăm sóc của tôi, trong nửa năm này Alice đã cao lên không ít. Cô mặc một chiếc váy dài rộng rãi, che kín cả da thịt và vóc dáng. Nhưng gương mặt sạch sẽ vẫn rạng rỡ với nụ cười trong sáng.
"Cha ơi, cô Mary đã bôi thuốc cho con, nên bảo con mặc đồ rộng một chút."
Tôi bước lên, giải thích: "Việc dùng thuốc một cách thích hợp trong quá trình dạy dỗ có thể mang lại hiệu quả gấp đôi. Ông William, chắc hẳn ông hiểu điều đó, đúng chứ?"
Alice trong lúc luyện tập không may bị bầm vài chỗ, nên tôi đã thoa thuốc tiêu sưng cho cô bé.
Nhưng nghe tôi nói xong, William lại lộ vẻ “đã hiểu rõ”, xoa đầu Alice: "Thì ra là vậy. Không sao cả, cho dù ăn mặc mộc mạc, con vẫn là Alice xinh đẹp nhất của cha."
Alice kéo tay William chạy về phía phòng ăn. Người đàn ông cao lớn bị Alice kéo đi, ngạc nhiên thốt lên:"Alice! Sao con lại khỏe đến vậy?!"
Khi đến bữa ăn, William nhìn Alice ăn liền một lúc hai miếng bít tết, một bát súp đặc và một miếng bánh mì nướng. Cuối cùng ông ta không nhịn được nữa.
"Quý cô nào lại ăn nhiều đến vậy chứ?"
Chưa kịp để tôi trả lời, Alice đã nghiêm túc nhìn ông ta: "Cha ơi, một quý cô thực thụ rất cần thể lực! Con nghĩ quý ông cũng vậy, cha ăn thêm chút nữa đi!"
Alice cắt thêm một miếng bít tết, đẩy đến trước mặt William.
William: "Nhưng mà..."
Tôi lên tiếng đúng lúc: "Thưa ông William, tôi cần nhắc nhở ông rằng, một bông hoa kiên cường thì quan trọng đến mức nào. Ông cũng không muốn thấy Alice bị chê bai chỉ vì yếu ớt và thiếu sức sống, đúng chứ?"
"Đúng vậy, Mary, cô nói rất có lý." William có vẻ trầm ngâm.
Chẳng bao lâu sau, dùng cơm xong, William nói muốn xem nơi chúng tôi học tập.
Tay tôi khựng lại giữa không trung, nhìn sang Alice. Alice hiểu ngay ánh mắt của tôi, liền quay sang William, nở một nụ cười ngọt ngào: "Cha ơi, con chưa muốn dẫn cha đi xem đâu. Đợi đến sinh nhật mười tám tuổi của con, con sẽ mang đến cho cha một bất ngờ. Được không?"
Ánh mắt ngây thơ, đầy kính yêu của cô gái lập tức khiến William mềm lòng.
"Vậy được rồi, Alice bé nhỏ của cha. Cha sẽ chuẩn bị cho con một buổi dạ tiệc sinh nhật thật long trọng. Con nhất định sẽ là bông hồng rực rỡ nhất buổi tiệc."
Alice gật đầu: "Cha ơi, cô Mary đã dạy con làm sao để trở thành một bông hồng thực sự. Con nhất định sẽ không khiến cha thất vọng."
Mang theo sự kỳ vọng dạt dào, William lại rời đi. Tôi và Alice đứng ở cổng lớn tiễn xe ngựa của ông ta khuất dần.
Alice nháy mắt với tôi: "Trước sinh nhật mười tám tuổi, đừng cho cha biết thành quả huấn luyện của con nhé, đó là bí mật giữa con và cô Mary!"
Tôi nhìn Alice, mỉm cười đầy mãn nguyện.
"Ta thề, con sẽ là một bất ngờ vô cùng lớn đối với ông ấy, Alice nhỏ bé."