"Nếu em chịu cho chị, chị nhất định sẽ chịu trách nhiệm, chỉ là ánh mắt và thân thể em lại nói cho chị biết, em không muốn để chị được như ý." Cô gái vừa nói chuyện, vừa đưa tay cởi nút áo sơ mi Lam Khiên Mạch ra. Từng nút được mở ra, bên trong rạng rõ bại lộ trước mắt.
"Thân thể em đẹp như vậy, từ lần đầu tiên khi nhìn thấy chị đã muốn làm như vậy rồi." Cô gái đưa tay chạm lên vùng ngực không mặc bra của Lam Khiên Mạch, cảm thấy chóp đỉnh đã cứng rắn không chịu được đang chỉa vào lòng bàn tay mình, nụ cười trên mặt nàng giãn ra, dùng đầu gối ma sát chèn ép lên chỗ mềm nhũn kia.
"Lăng Vị, chị có nhiều cô gái như vậy để chơi, cần gì phải tới tìm em? Hôm nay không phải có vài người mới đến sao? Các cô ấy cũng cần chỗ mà! Chẳng lẽ em so với mấy cô bé 17, 18 tuổi kia vẫn còn mê người sao?" Lam Khiên Mạch mặt đầy tự giễu nói, cô cũng không ngăn cản sự xâm phạm của người kia trên người mình, ngược lại còn dựa vào sofa mặc cho tay kia tùy ý đùa bỡn vị trí tự mật của mình.
"Lam, không nên chê bai mình như vậy, trước mắt mà nói, sức hấp dẫn của em so với các cô gái nơi này đối với chị thì cũng nhiều hơn. So với em, các cô ấy không đủ yêu, không đủ mị, càng không có thông minh như em, chị thích giao thiệp cùng cô gái thông minh."
"Ha ha, thì ra bà chủ chọn trúng em là vì chỉ số thông minh, vậy nếu, em tự đánh mình thành tên ngốc, chị sẽ còn thích em sao?"
Nghe Lam Khiên Mạch nói, Lăng Vi có chút sững sốt, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ sậm của nàng, trí nhớ lại dần dần quay về lần đầu tiên khi hai người gặp mặt.
Đó là một buổi tối không bình thường, mưa to gió lớn, cô lái xe không mục đích trên đường hóng gió, đang nghĩ tới nên tới bar chơi suốt đêm hay là tìm một cô gái lên giường dày vò một đêm. Đúng lúc này cô lại nhìn thấy có một đám người tụ lại thành một vòng nhỏ, dường như đang nhìn thứ gì đó.
Lăng Vi lại là tính cách ngoài lạnh trong nóng, cô có một khuôn mặt nhỏ gọn điển hình, mắt phượng hẹp dài. Trên sống mũi rất cao mang một độ cong kiều mị, ngay cả đôi môi cũng mỏng hơn so với bình thường rất nhiều. Với tướng mạo như vậy, thì lúc cô muốn yêu mị thì cũng rất là phong tình vạn chủng. Nếu như cô giấu nụ cười, thì cũng chỉ nhìn bên trong không chút tình cảm nào khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô biết rất nhiều chuyện, lại không có trên nhiều cô gái. Cô là mama-san (tú bà) của các cô gái trong Tiêu Tương các, đồng thời cũng là bà chủ đứng sau. Mỗi một cô gái muốn được chính thức tiếp khách đều phải được cô 'thương yêu' thật tốt một phen mới được đưa ra chiến trường, không ít cô gái đã từng hưởng qua tư vị này quay đầu tìm cô, cô cũng đều vui vẻ tiếp nhận.
Đối với Lăng Vi mà nói, mục đích của cô chỉ là hưởng lạc đúng lúc, cô yêu nữ nhân, thích thân thể nữ nhân, □□ nữ nhân, đủ hương thơm khác nhau trên thân thể nữ nhân, còn có biểu tình lúc □□ nữ nhân được thỏa mãn. Cô đã muốn qua nhiều thân thể nữ nhân, nhưng chưa bao giờ ép buộc ai hầu hạ dưới thân mình. Cô muốn, chính là sự tự nguyện.
Là người luôn sợ phiền phức Lăng Vi sẽ không bao giờ động tới mấy chuyện lung tung, nhưng tối nay, ma xui quỷ khiến cô lại bước xuống xe, đến cả dù cũng không cầm liền vọt vào trong mưa. Cô từ từ đến chỗ đám người đang tụ lại, dần dần cô ngửi được mùi vị sắt gỉ. Đó không phải mùi vị của bất cứ thứ gì, mà là máu tươi.
Cô tách đám người ra đi lên trước, nháy mắt bị một màn kia dọa sợ không nói nên lời. Ngồi dưới đất chính là Lam Khiên Mạch. Lúc đó nàng mặc quần áo rách rưới không chịu nổi, cái thẻ nhìn cũng không còn hình dạng. Nàng chỉ ngồi như vậy nước đọng đầy trên đất, tóc dài bù xù trên mặt, khiến người nhìn cũng không biết được rõ được biểu tình.
Lúc này, cô đang cầm trong tay con dao nhọn, đang rạch từng chút từng chút lên cánh tay trái đầm đìa máu tươi kia. Thịt sống cùng chất lỏng màu đỏ kia đang theo cánh tay run rẩy chậm rãi chảy xuống, hòa cùng nước mưa một chỗ, kéo dài đến dưới chân mình. Lăng Vi chỉ sững người trong chốc lát liền muốn ngăn người lại, lại bị người đứng cạnh cản lại.
"Tiểu thư, trên tay cô ấy có dao, tốt nhất không nên đến gần." Lăng Vi nghiêng đầu nhìn qua là một người đàn ông kéo mình lại, hắn che dù dùng ánh mắt có vẻ hơi thô bỉ đánh giá mình, cực kỳ chán ghét. "Tôi muốn làm gì không cần ông để ý tới, cô ấy cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ phải chết. Mà các người lại không ngăn cản, cũng không báo cảnh sát, chính là tội mưu sát trá hình." Lăng Vì nói những lời này rất lớn tiếng, sau khi nghe được không ít người lắc đầu rời đi, còn một số ít lại tiếp tục ở lại chờ xem náo nhiệt.
"Tiếp tục nữa, cô sẽ chết." Thoát khỏi ngăn cản của gã đàn ông, Lăng Vị ngồi bên cạnh Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói. Nghe mình nói, đối phương rõ ràng có chút sững sốt, tiếp đó liền tăng nhanh tốc độ dao hơn. Nhìn nàng liên tục rạch lên chỗ thiếu đi một ngón tay kia, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu Lăng Vi không nhịn được đưa tay bắt lấy tay nàng lại.
"Cô muốn chết phải không!?" Lăng Vi có chút tức giận hét, một nửa là vì mình, một nửa là vì cô gái này. Cô không nghĩ ra hôm nay sao mình lại thế này, lại chủ động quản mấy chuyện phiền toái này.
"Tôi chỉ không muốn chết, làm như vậy, chỉ là chứng minh vì tôi còn sống." Lúc này, Lam Khiên Mạch mở miệng nói chuyện. Ngoài dự liệu của cô, âm thanh của nàng rất êm tai, rất ôn nhu, so với tưởng tượng của Lăng Vi hoàn toàn khác nhau.
"Thêm nhiều mấy dao nữa cũng không ai cứu được cô."
"Tôi cũng tính rồi, vết thương này tôi vẫn còn có thể chịu được. Tôi không muốn chết, làm sao tôi có thể chết được?" Nghe Lam Khiên Mạch nói, Lăng Vị quả thật xúc động đến trợn mắt, cái con nhỏ này, tự hủy hoại thân thể mình rồi còn tính là bao nhiêu dao nữa sao?
"Cô tên là gì?"
"Lam Khiên Mạch, Lam trong màu lam, Khiên của bộ chấm thủy và chữ khai (bộ chấm thủy: 氵; chữ khai: 开 hợp lại thành chữ 汧 – khiên), Mạch trong người xa lạ (Mạch sinh nhân)"