"Vị tiểu thư này, cô không có hẹn trước, không thể đi vào! Ai nha! vị tiểu thư này!" âm thanh lo lắng ngoài cửa của thư lý, Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu nhìn cửa phòng làm việc bị đẩy vào, liền nhìn thấy Lăng Vi đứng đó cùng thư ký của cô, cùng với Tả Tĩnh Nhan vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ngôn tổng, ngại quá, tôi có nói ngài đang bận, nhưng vị tiểu thư này vẫn kiên trì muốn vào, tôi cản không được nên… "
"Được rồi, không sao, cô ra ngoài trước đi." Ngôn Thanh Hạm kêu thư ký đi, cô dựa người vào ghế sofa, nhìn Lăng Vi chậm rãi đi đến chỗ mình, không nói lời nào.
"Lam Khiên Mạch đâu rồi?" Ngôn Thanh Hạm không biết nguyên nhân Lăng Vi đột nhiên đến đây là vì cái gì, nhưng nghe những lời này nghi hoặc vốn có cũng được giải trừ phân nửa. Sau khi chia tay Lam Khiên Mạch đã qua một tuần. Bảy ngày ngắn ngủi đối với nhiều người mà nói bất quá cũng chỉ là một tuần bình thường, nhưng mà đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói, giống như bảy năm, dài dằng dặc như là 70 năm.
Tối đó cô một mình ngủ trên chiếc giường thuộc về cô và Lam Khiên Mạch. Dù hệ thống lò sưởi trong phòng mở tối đa, Ngôn Thanh Hạm vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Ban đêm xoay người, không có người từ phía sau ôm cô, cũng không có ai dùng thân thể lạnh như băng chui vào ngực mình cọ loạn, muốn được cô ôm.
Ngôn Thanh Hạm thừa nhận cô đang nhớ Lam Khiên Mạch. Cơ hồ giây thứ nhất đối phương đi khỏi, cảm giác nhớ nhung này cũng đã tràn ngập người cô, máu di chuyển trong người cũng dồn lên đỉnh, thậm chí các khớp xương trong cơ thể cũng đau.
Ngôn Thanh Hạm không biết trễ như vậy Lam Khiên Mạch đi đâu, nàng về lại nhà cũ rồi sao? hay cách xa mình là tốt rồi? cuối cùng, cô không cách nào yên tâm, ấn dãy số quen thuộc, chờ người nhưng máy cũng đã khóa. Thật khó khăn mới có quyết tâm gọi điện nhưng cũng biến mất không còn, Ngôn Thanh Hạm nghĩ, lời Lam Khiên Mạch là có ý gì?
Người nàng yêu là Chiến Mang Tuyền, tại sao còn chờ mình? là tha thứ mọi chuyện cho mình? hay còn là cái khác? nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm cười tự giễu. Mới vừa rồi cô còn nảy sinh ý niệm Lam Khiên Mạch cần mình. Quả nhiên, là cô suy nghĩ nhiều. Người kia đã đi khỏi căn phòng này đi khỏi chính mình, cũng không quay về nữa.
Tình yêu không nỗ lực thì lấy được một số thứ, giống như mình và Lam Khiên Mạch, dù cô muốn giữ lại tình cảm của mình với Lam Khiên Mạch thế nào thì người kia vẫn chọn ở cùng Chiến Mang Tuyền. Kết quả như vậy có lẽ tốt nhất, tất cả thống khổ để cô tự gánh lấy. Chỉ cần người Lam Khiên Mạch yêu, tình cảm, vật chất cô sẽ buông tay cho nàng tìm đến. Phần tự do đó cho mình cũng là cho Lam Khiên Mạch.
Thời gian sau đó Ngôn Thanh Hạm dùng số lượng công việc lớn như chất ma túy để bản thân lao vào làm, không làm thêm đến khuya thì không chịu đi ngủ. Ngay cả thư ký cũng phát hiện Ngôn Thanh Hạm khác thường, Ngôn tổng bề ngoài ôn nhu nhưng không cười, mất đi thân thiện ngày thường. Tuy cô không nổi giận cái gì, nhưng mọi người cũng hy vọng Ngôn Thanh Hạm có được tâm tình tốt hơn dù một chút. Có để công việc cho bọn họ làm thêm thì cũng không cần một mình chịu đựng đến tiều tụy như vậy.
Nhưng dù có làm việc đến sáng, mỗi tối vắng người Ngôn Thanh Hạm cũng nhớ Lam Khiên Mạch đến phát điên, nhớ đến không ngủ được. Cô hy vọng mình làm việc nhiều đến mệt mà ngất đi, đáng tiếc thân thể mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh đáng sợ. Cô vẫn thấy được cuộc sống của Lam Khiên Mạch ở đây từng li từng tí, có thể ngửi được khí tức tàn lưu của nàng, lại không cảm giác được nhiệt độ tồn tại của đối phương. Cuối cùng không nhịn được Ngôn Thanh Hạm đành chuyển đồ dùng đến công ty.
Nhưng khiến cô không ngờ, Lăng Vi lại chạy đến đây đòi người.
"Lăng lão bản, Tiểu… Lam tiểu thư ở đây, tôi không biết. E là cô nên hỏi cô ấy mới đúng." Ngôn Thanh Hạm vốn định nói Tiểu Mạch nhưng chữ vừa ra miệng cô phát hiện tiếng xưng hô này không thuộc về mình rồi. Nghĩ lại cô quyết định xưng hô tên Lam Khiên Mạch lại như ban đầu. Tựa như khoảng cách này mới thích cho hai người các nàng.
"Tôi gọi điện thoại em ấy tắt máy, đi đến nhà em ấy cũng không thấy người, Ngôn Thanh Hạm cô là người yêu em ấy, sao lại không biết em ấy ở đâu?"
"Lăng lão bản, tôi nghĩ cô chắc hiểu lầm. Tôi và Lam tiểu thư đã chia tay từ một tuần trước hiện tại tôi và nàng chỉ là bạn bè mà thôi."
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Ngôn Thanh Hạm chính miệng nói ra sự thật này đúng là khiến cô đau xót cánh mũi đỏ vành mắt. Vì không để Lăng Vi phát hiện cô vội cúi đầu xem văn kiện. Nhưng thái độ của cô như vậy cũng khiến Lăng Vi vô cùng bất mãn thấy Ngôn Thanh Hạm như vậy cũng không quan tâm Lam Khiên Mạch, Lăng Vi đen mặt không suy nghĩ cầm lấy văn kiện của Ngôn Thanh Hạm ném xuống đất.
"Ngôn Thanh Hạm cô nói cho rõ đi, các người chia tay một tuần trước là sao? hai người đang yên đang lành sao lại chia tay? thật ra có chuyện gì?" Lăng Vi vô cùng kinh ngạc, cô đoán không ra trong một tuần ngắn ngủi Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch xảy ra vấn đề gì, mới khiến các nàng chia tay. Nhưng cô không thể nghĩ được mất đi Ngôn Thanh Hạm thì Lam Khiên Mạch sẽ ra sao.
"Lăng lão bản, đây là phòng làm việc của tôi, không phải nơi có thể tùy tiện để cô giương oai. Vấn đề của tôi và Tiểu Mạch cô cũng không hiểu, tôi cũng không muốn giải thích với cô điều gì cả. Hiện tại tôi hy vọng cô nhanh đi khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến công việc của tôi. Nếu không, tôi không ngại mời bên thứ ba nhúng tay vào."
Rất hiển nhiên Lăng Vi xuất hiện khiến Ngôn Thanh Hạm tâm tình không tốt cũng trở nên kém hơn. Nhớ đến Lam Khiên Mạch từng li từng tí khiến chân mày cô nhíu chặt hơn, dùng tay phát run nắm chặt váy, phòng ngừa mình thất thố trước mặt Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan. Muốn khóc là cảm giác không dễ thay đổi, con người cho dù là chuyện gì thì cũng có yếu đuối, cũng xúc động mà.
Ngôn Thanh Hạm vẫn luôn cảm thấy khóc là biểu hiện yếu ớt, cũng giống như bực tức mà giận dữ. Cô không muốn khóc cũng không sợ khóc. Cô luôn âm thầm rơi lệ, càng muốn trốn trong lòng người mình yêu khóc lớn tiếng. Nhưng không cho phép chính mình công khai thất lễ với người khác, dù cho người đó hiện tại rất giận dữ.
"Đệt, con mẹ nó tới mức này cô còn có tâm tình làm việc? Ngôn Thanh Hạm cô biết không, Lam Khiên Mạch không thấy nữa. Từ tối hôm đó ở quán bar hội họp xong, tôi không có gặp lại cô em ấy. Tôi nghĩ em ấy nói rõ ràng với cô mọi chuyện, giải thích rõ ràng rồi, hai người còn đang ngọt ngào nên em ấy không đến tìm tôi. Bất quá xem ra hiện tại, tôi nghĩ mọi chuyện quá mơ mộng rồi."
"Lăng lão bản, sự thật chúng tôi cũng đã nói rõ. Nàng không yêu tôi, mà là người khác cho nên chúng tôi hòa bình chia tay, về sau vẫn là bạn bè. Như vậy cô còn vấn đề gì không?" qua bảy ngày Ngôn Thanh Hạm làm nhiều nhất chính là nhớ Lam Khiên Mạch, rồi trong lòng đau xót ép chính mình đừng nghĩ đến nàng nữa.
Cô vốn nghĩ mình hào hiệp như lúc đầu nhưng mà nó tựa như một ca khúc vậy. Con người thường mất đi mới biết quý trọng. Cô không muốn nhớ đến những chuyện đã từng làm cũng Lam Khiên Mạch, nhưng cô càng không muốn thì hồi ức càng ăn sâu trong não. Hiện tại Lăng Vi lại không ngừng hỏi mình vì sao chia tay Lam Khiên Mạch.
Mỗi câu mỗi chữ như kim nhọn đâm vào da thịt, đau muốn chết cũng không được thống khoái, khiến cô chỉ lưỡng lự tiến lên không được. Tựa như du hồn đến chỗ nương thân cũng không có.
"Ngôn Thanh Hạm! con mẹ nó cô là đồ khốn nạn! cô biết cô đang nói cái gì không, đang làm cái gì không? em ấy không yêu cô, vậy em ấy yêu ai? em ấy còn thiếu moi tim ra cho cô, em ấy sao lại không yêu cô?!" hiển nhiên Lăng Vi rất tức giận. Cô không biết Lam Khiên Mạch đi đâu, hay đã xảy ra chuyện gì. Nhớ đến lần đầu tiên các nàng gặp mặt, đối phương ở trong mưa không ngừng tự ngược. Trong lòng Lăng Vi tê rần tự tay nắm cổ áo Ngôn Thanh Hạm.
"Lăng Vi, em đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói." lúc này Tả Tĩnh Nhan vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng. Thấy Lăng Vi tức đến đỏ mặt, nàng cảm thấy trong lòng hơi buồn. Cảm giác này giống như tối hôm đó Lăng Vi hôn Lam Khiên Mạch. Tựa hồ trong lòng Lăng Vi chỉ có Lam Khiên Mạch mới là quan trọng nhất.
"Lăng lão bản, e là cô cũng không biết Tiểu Mạch đã từng yêu một người. Cô ta tên Chiến Mang Tuyền hiện là tổng tài tập đoàn Chiến thị. Cô ấy và Tiểu Mạch có nhiều gút mắt, hiểu lầm không ít. Nhưng tôi thấy các nàng vẫn yêu nhau. Hôm đó ở cửa quán rượu tôi thấy các nàng còn…"