Trước mặt là Tả Tĩnh Nhan thân thể mỏng manh. Bộ ngực đối phương dồi dào cũng giống như bộ vị mềm mại của mình ma sát nhau, cảm xúc ôn nhuyễn mềm mại lại mịn màng, tuyệt vời đến không còn cách nào dùng ngôn ngữ nào trên đời này hình dung được. Tim đập bất tri bất giác nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể như rơi vào trong nham thạch nóng hổi, chảy lỏng rồi dâng lên cao. Nhìn người nằm trước ngực mình, Lăng Vi nhẹ nhàng đẩy nàng ra người kia không hiểu vì sao, cúi người hôn lên cánh môi nàng đang hé mở.
Ở chung với nhau lâu hai người sớm đem biểu tình hôn thân mật này như là việc làm quen thuộc. Mùi vị Tả Tĩnh Nhan rất đặc biệt, đã là nữ nhân hơn 40 rồi nhưng trên người vẫn còn lưu lại hương sữa thơm nhàn nhạt. Mỗi khi ôm nàng ngủ Lăng Vi rất thích đem mũi chôn vào cổ nàng, tựa như kẻ nghiện tham lam, không ngừng hấp thụ tinh khiết trên người nàng.
Gặp đồng loại, cái lưỡi trở nên hưng phấn linh hoạt dị thường. Nói tới hôn môi thì không thể nghi ngờ Lăng Vi cũng là một tay trong giới đó. Mà so với nàng thân kinh bách biến, thì Tả Tĩnh Nhan yếu hơn nhiều. Trên đốt dưới vuốt, trái phải quét ngang, trước sau dao động. Lăng Vi đổi kiểu đủ trò hôn Tả Tĩnh Nhan, mỗi lần đều chạm đến bộ vị mẫn cảm nhất trong miệng nàng, khiến hô hấp càng nặng, càng lúc càng gấp.
Xương sườn bị đôi tay hơi lộ phủ lên, cánh một lớp qua lại vuốt ve trên đó, từ thắt lưng đến cổ đánh vòng. Tả Tĩnh Nhan không hiểu Lăng Vi đang làm gì, chỉ cảm thấy dòng điện mãnh liệt chạy theo những chỗ là cô đang vuốt ve, cảm giác này thực sự rất thoải mái.
Hai mắt có chút dịch thể ướt nhẹp, đó không phải nước mắt mà do thân thể quá mức thỏa mãn mà có phản ứng sinh lý. Tả Tĩnh Nhan sắp thốt lên tiếng rêи ɾỉ trong bụng, lại phát hiện đầu lưỡi Lăng Vi còn tùy ý châm ngòi thổi gió, cô giống như kẻ địch ép mình đến vách đá, căn bản không có nàng đường lui.
"Ưm…" cuối cùng không nhịn được Tả Tĩnh Nhan nhẹ giọng rên ra tiếng. Âm thanh nhẹ lại khắc chế ẩn nhẫn, trong đó còn có vui thích cùng sự cố gắng kiềm chế vô lực. Tựa như con mèo nhỏ đang hưởng thụ ánh mặt trời, cũng giống như hài nhi bị thương. Lăng Vi si ngốc nhìn Tả Tĩnh Nhan bị mình hôn đến sắp hóa thành vũng nước, nhẹ giọng bật cười.
Trong ấn tượng nữ nhân này luôn kiêu ngạo, cho dù lần đầu gặp tranh chấp cùng mình hay là sau đó. Dù bản thân rơi vào thế bất lợi thì Tả Tĩnh Nhan cũng không nhượng bộ với mình một câu nào. Ngay cả khi mình ở bệnh viện đối với nàng như vậy, nàng cũng chỉ im lặng chịu đựng, sau đó đem mọi đau khổ giấu trong lòng một mình gánh chịu.
Lăng Vi không nỡ để Tả Tĩnh Nhan như vậy, không muốn một người kiên cường lại thành mềm yếu, nhìn từ xa ngàn dặm kỳ thực là nữ nhân ôn nhu như nước. Nàng mặt lạnh vì không có chuyện gì khiến nàng vui. Nàng không nói nhiều không phải do nàng lãnh diễm cao quý, chỉ là nàng không quen tiếp xúc với những người khác. Nàng thích khoanh tay trước ngực, động tác này không phải cường thế, mà là cách nàng bảo vệ chính mình.
Lăng Vi biết Tả Tĩnh Nhan nhìn có vẻ thành thực nhưng thật ra cũng chỉ là tiểu nữ nhân bình thường, 16 tuổi, cuộc sống khi nhỏ khác với những nhà khác, nàng bắt đầu gánh vác gia đình bước vào giới giải trí cá rắn hỗn tạp. Nàng bị người khi dễ, bị hãm hại cùng đường đành dùng bản thân cùng tuổi trẻ đáng quý ra để đổi lấy cơ hội sống sót.
Hổ dữ không ăn thịt con, Tả Tĩnh Nhan vẫn luôn tự trách vì trước đây bỏ rơi con ruột của mình, nhưng Lăng Vi cũng không trách nàng, khi đó Tả Tĩnh Nhan cũng chỉ là nữ hài 17 tuổi cái gì cũng không hiểu, thậm chí ngay cả sinh hài tử xong thì cần nghỉ ngơi thật tốt một chuyện đơn giản nhất cũng không biết.
Một đứa nhỏ đem theo một đứa bé con, các nàng không thế không quyền, đến cả chỗ che mưa che gió cũng không có sao có thể sống trong xã hội này được? cho nên Lăng Vi cảm thấy Tả Tĩnh Nhan không sai, ngược lại nàng đúng là cô gái dũng cảm chân chính.
Hiện tại nữ nhân ngu ngốc này còn nằm trong ngực cô, tình cảm sâu đậm ôn nhu nhìn mình. Linh hồn nàng thuần khiết, thân thể nàng nhạy cảm phản ứng của nàng cũng rất đơn thuần. Nàng yêu mình, sâu không thấy đáy. Lăng Vi không tìm được bất kỳ lý do nào mà không thể bảo vệ đau lòng cho Tả Tĩnh Nhan được.
"Nhan Nhan thoải mái không?" hai tay xoa khỏa trắng nõn tròn trịa kia, trước kia Lăng Vi đã từng muốn làm như vậy. Cô từng tưởng tượng qua nhiều lần mình dùng sức bóp bộ ngực của Tả Tĩnh Nhan, nhưng đến khi thực sự được làm thì bản thân lại không muốn dùng sức mạnh để đối đãi với nữ nhân này.
Bộ ngực Tả Tĩnh Nhan lớn nhỏ vừa phải, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Năm ngón tay khép lại vuốt ve nhiều lần, rồi dùng bàn tay cọ vào viên đậu đỏ đang nhô ra. Nghe tiếng đối phương thở gấp dồn dập, nụ cười trên mặt Lăng Vi càng sâu. Đây có lẽ là lần đầu cô ở trên giường có kiên nhân đối đãi với nữ nhân, mà đối tượng chính là Tả Tĩnh Nhan, thì mới càng đáng giá làm như vậy.
"Lăng Vi…" Tả Tĩnh Nhan cũng không dám nói vấn đề mắc cỡ với Lăng Vi, chỉ nhẹ nhàng kêu tên cô, đưa tay ôm lấy cô. So với thân thể Tả Tĩnh Nhan không có bao nhiêu thịt, thì vóc người Lăng Vi tương đối đều đặn. Tuy vai nhỏ nhưng tóm lại trên người luôn có cảm giác có thể tin tưởng, dùng bàn tay ma sát một số vết sẹo trên lưng Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan nhắm hai mắt lại hưởng thụ ôn nhu an ủi của đối phương.
"Nhan Nhan thích em làm với chị vậy sao?" thấy Tả Tĩnh Nhan an dật nhắm hai mắt lại, Lăng Vi nhẹ giọng hỏi. Tay phải cô dời xuống ma sát qua lại cái bụng bằng phẳng của Tả Tĩnh Nhan. Bởi vì quanh năm giữ nguyên chế độ ăn uống, bụng Tả Tĩnh Nhan rất phẳng cái rốn nhỏ nằm bên trên, giống như cái hố cạn nhỏ, khiến Lăng vi không nhịn được muốn vỗ vài cái.
"Lăng… Lăng Vi…" thân thể đột nhiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà run rẩy, bộ ngực của nàng cũng đã bị Lăng Vị ôn nhu ngậm lấy. Lúc này người kia đang dùng đôi mắt sâu sắc nhìn mình, yêu mị trên mặt chỉ khi đối mặt với mình ôn nhu mới có thể nở rộ. Khắc chế không nổi Tả Tĩnh Nhan vươn hai tay run rẩy, nhẹ nhàng xoa mặt đối phương.
Cái người này chính là Lăng Vi. Cô có đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt bén nhọn, cánh mũi kiên đỉnh xinh đẹp, đôi môi căng mọng. Cô là lão bản Tiêu Tương Các hay nói lời độc ác, cũng là đường chủ đứng sau Lăng Vân Đương. Bất luận đối với ai cô vẫn luôn bá đạo như vậy, duy chỉ có đối với mình thì mới trên nên ôn nhu dị thường như vậy.
Tả Tĩnh Nhan cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày yêu một nữ nhân, nhất là nữ nhân giống như Lăng Vi. Nhưng mà chuyện đời khó ngờ được. Trong lúc bất tri bất giác nàng đã luân hãm trong tình yêu của Lăng Vi cho mình, không cách nào tự kiềm chế. Có lẽ, khi nàng còn đang nằm viện một chén canh nóng đưa đến thì tim của nàng cũng đã bị cô lặng lẽ trộm mất rồi.
"Lăng Vi, chị…. rất vui vẻ." hài lòng, một từ đơn giản, căn bản không cách nào để hình dung diễn tả tình cảm lúc này của Tả Tĩnh Nhan. Hiện tại đại não của nàng đã bị tình cảm chiếm hết hạnh phúc tràn ngập, khiến nàng chỉ có thể nói ra từ nghèo nàn thế thôi. Tả Tĩnh Nhan không hề biết, được người yêu đau lòng chiếm lấy giữ trọn vẹn là cảm giác tốt đẹp đến như vậy.
Tốt đến khiến nàng muốn cười thành tiếng, rồi muốn khóc đến càn rỡ.
"Tiểu ngu ngốc." nghe được Tả Tĩnh Nhan nói, Lăng Vi cười nói, lần thứ hai hôn lên vị trí vừa rồi cô không có cho đủ. Vì động tình bộ ngực Tả Tĩnh Nhan đã phồng lên giơ cao. Hai khỏa trắng nõn tròn trịa cứ thế hiện lên trước mặt mình, đỉnh phong no tròn như đóa hoa sen bị mưa xuân làm ướt, dần dần sinh ra cánh hoa đẹp nhất. Lăng Vi nhìn đến không muốn dời đi.
Thân thể Tả Tĩnh Nhan rất thơm, đó là loại sữa tắm hòa cùng mùi thơm thân thể, khiến người ta muốn ngừng mà không được, lại càng muốn nhiều hơn. Há miệng ngậm lấy đỉnh phong, cái lưỡi đảo quanh nụ hoa màu hồng, nhẹ nhàng cắn gặm. Mỗi khi như vậy Lăng Vi đều nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Tả Tĩnh Nhan, khắc chế không nổi rêи ɾỉ, cùng tiếng tim đập thình thịch.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 113 H nhẹ
Editor: đây chỉ mang tính chất minh họa, nếu có ai nói tui dung tục hay tục tĩu thì tui chịu thui, còn không muốn xem có thể lướt qua nha, mấy lần trước đăng hình cũng bị chỉnh một lần nói tui thế này thế nọ, nên tui cũng ngại đăng lắm nhưng mà vì H nên tui bất chấp, bà con xem thì đừng nói ai nhé, nhất là mấy má mà tâm hồn đen tối mà cứ làm như mình thuần khiết lắm ấy, thấy hình tui đăng cũng bắt bẻ tui, mà nói nè cho xem hình rồi thì phải cho sao sao nhiều nha, H H sắp đến rồi ~~~ (hình như tui đen thùi lui như má Bạo bỉ ổi rồi mấy má ơi ~~)
"Lăng Vi…" bộ vị nhạy cảm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Tả Tĩnh Nhan ôm đầu Lăng Vi, dùng sức ôm lấy cô. Nàng cảm thấy thân thể lúc này như cái bình tích nhiệt, nhiệt độ xung quanh kéo về tụ lại trong người nàng chỉ sợ nhiều thêm chút nữa sẽ khiến cả người nàng cháy hết.
Đối với tìиɦ ɖu͙ƈ Tả Tĩnh Nhan vẫn còn xa lạ, khi còn trẻ nàng chưa từng có thời kỳ xung động trưởng thành. Sau khi trọng thương tỉnh dậy, nàng lại một lòng một dạ đi tìm con, liều cả sự nghiệp đương nhiên sẽ không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Nàng cũng không phải là không nghe qua nữ nhân 30 như lang, 40 như hổ, những lời này khiến Tả Tĩnh Nhan không có nhu cầu đó cảm giác mình cũng không phải là nữ nhân bình thường nữa. Cho đến nay nàng mới hiểu ra được, thì ra không phải không muốn là là chưa gặp được người kia mà thôi.