Chỗ đó, là chỗ nào? nếu Ngôn Thanh Hạm lúc này mà còn không hiểu hỏi lại, thì cô không còn là Ngôn Thanh Hạm rồi. Nhìn Lam Khiên Mạch nằm trên giường, mặt đầy khát vọng cộng thêm nghiền ngẫm nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm theo bản năng nắm chặt khăn trong tay, đổi hướng quay về cạnh giường.
Ánh đèn bệnh viện cũng không quá sáng mà giống như giấy cũ có màu vàng nhạt. Đèn đầu giường chiếu sáng chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ trên người Lam Khiên Mạch, dù thân thể hiện lên nhiều vết sẹo lớn nhỏ, còn có băng gạc trắng, nhưng cũng không hề sinh ra chút cảm giác xấu xí nào, chỉ khiến người nhìn cảm thấy rất đau lòng.
"Tiểu Mạch." Ngôn Thanh Hạm không biết vì sao mình lại gọi tên Lam Khiên Mạch, chỉ là nghĩ trong lòng thì liền gọi lên cái tên này. Cô đi đến cạnh giường nhẹ nhàng vuốt ve cái eo gầy nhỏ của La, Khiên Mạch, rồi tuột xuống đi đến qυầи ɭóŧ của nàng. Vì là trong lúc nằm viện, người này cũng không mặc những kiểu qυầи ɭóŧ gợi cảm được, chỉ được mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng thôi.
Nhưng mà, cho dù là kiểu bình thường nhất, mặc lên người Lam Khiên Mạch, thì cũng có kiểu phong tình khác. Hít sâu một hơi, Ngôn Thanh Hạm từ từ lộ tay ra, đem mảnh vải nhỏ trên người Lam Khiên Mạch cởi xuống. Đập vào mắt chính là nơi bí mật của nữ nhân, vùng đất thánh. Ngôn Thanh Hạm cũng muốn tâm vô tạp niệm, nhưng mà đối mặt với tình huống này, cô cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cho nên nhịp độ tim đập của cô cũng tăng nhanh hơn.
"Thanh Hạm, em lạnh, chị có thể nhanh hơn không." nghe Lam Khiên Mạch thúc giục, Ngôn Thanh Hạm liền hoảng hốt, lập tức không để ý đến lúng túng trong lòng kia nữa, vội lau chùi địa phương kia cho Lam Khiên Mạch. Cô cẩn thận tách hai chân ra trước, để mảnh đất trung tâm lộ trước mặt mình.
Cho dù trong lòng mình luôn cảnh cáo đừng làm chuyện dư thừa, nhưng mà khi khăn chạm đến vùng đất non mềm kia, Ngôn Thanh Hạm vì quá khẩn trương mà lỡ ấn lên vài cái. Nghe tiếng người trên giường đột nhiên thở hổn hển, Ngôn Thanh Hạm cắn môi dưới, ép mình không nghe những âm thanh đó, dùng khăn lau chùi kiều nhụy trước mặt. Cho đến khi Lam Khiên Mạch nhịn không nổi mà kêu thành tiếng cô mới sững sờ dừng động tác lại.
"Thanh Hạm…" có lẽ bị là bị Ngôn Thanh Hạm gợi lên lửa, vào lúc này âm thanh Lam Khiên Mạch mềm đến bóp ra nước. Bộ ngực cao vút vô tình càng trở nên kiều đỉnh, phối cùng người nằm trên giường bệnh trắng, cuối cùng kéo ra một kiểu cám dỗ cấm kỵ không nói ra được. "Tiểu Mạch, chị thật muốn em." dù là em đang bên cạnh chị, nhưng không lúc nào là chị không nghĩ đến em.
"Thanh Hạm… tới…. tới." Lam Khiên Mạch nhìn Ngôn Thanh Hạm đưa tay ra, người kia cũng thuận theo nằm sấp xuống. Vốn còn là một nằm một đứng lại thành một nằm trên một nằm dưới. Đưa tay chống giường, Ngôn Thanh Hạm cúi đầu ngưng mắt nhìn Lam Khiên Mạch, cúi người hôn lên cánh môi hé ra của nàng.
Rốt cuộc đã bao lâu không thân mật qua, Lam Khiên Mạch cũng không nhớ rõ. Nàng chỉ biết là nàng nhớ nữ nhân này, nhớ âm thanh của cô, nhớ cô nhìn nàng chăm chú, khí tức của cô, nhiệt độ cơ thể của cô. Những thứ này mình đã nhớ quá lâu rồi. Bất luận là trước đó chỉ là bề ngoài đã qua đi, sau khi bị Chiến Mang Tuyền bắt đi. Lam Khiên Mạch biết, nàng đã phát điên, một người nhớ Ngôn Thanh Hạm đến phát điên, thậm chí còn nổi điên.
"Thanh Hạm, em rất thích chị hôn em như vậy." hai người ở chung lâu, số lần hôn nhau không ít, khi bắt đầu khả năng hôn của Ngôn Thanh Hạm không tốt. Cái lưỡi thuần khiết luôn đụng loạn trong miệng mình, không có chút kỹ thuật nào, nhưng vẫn khiến Lam Khiên Mạch động tình thật sâu.
Nàng nâng người lên, dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ lên vị trí mềm mại của Ngôn Thanh Hạm, có lẽ do thoải mái quá mức nên khiến hai người họ cùng phát ra tiếng hừ nhẹ. Mọi người luôn nói, tiểu biệt thắng tân hôn, những lời này dùng để hình dung Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch lúc này cũng không sai.
Trong lúc hai người sắp tẩu hỏa, thì Ngôn Thanh Hạm liền tỉnh trước, cô buông tay nắn bóp bộ ngực của Lam Khiên Mạch, đỏ mặt từ trên người đối phương bò xuống, đứng cạnh giường. "Tiểu Mạch, thật xin lỗi, em còn bị thương, chị lại… chị có đè lên chỗ đau của em không?" Ngôn Thanh Hạm đầy áy náy, cô cảm thấy mình không xứng làm người yêu, Lam Khiên Mạch còn chưa khỏe, vậy mà cô đã muốn làm chuyện đó với nàng.
"Ha ha, Thanh Hạm phản ứng thật khả ái, không sao a, Thanh Hạm đè em không đau, ngược lại còn thoải mái nha. Đây là chuyện hai bên đều tự nguyện, Thanh Hạm không có ép em, càng không làm gì sai. Huống chi, là do em câu dẫn Thanh Hạm trước mà." nghe Lam Khiên Mạch nói như vậy Ngôn Thanh Hạm cũng áy náy ít đi, thay vào đó chính là xin lỗi. Cô cầm chậu nước cùng khăn đi về phía phòng tắm, sau đó lấy trong túi hành lý ra một cái qυầи ɭóŧ cho Lam Khiên Mạch, thay cho nàng.
"Ách… Thanh Hạm, trước khi mặc cái đó, chị có thể…." Lam Khiên Mạch nói đến đây liền ngừng, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng chuyển đỏ, Ngôn Thanh Hạm không đoán được vì sao Lam Khiên Mạch lại ngại nói ra như vậy. Chỉ là khi cô quay lại giữa hai chân Lam Khiên Mạch lần nữa, chuẩn bị mặc qυầи ɭóŧ cho nàng, thì liền thấy câu trả lời.
Nhìn đóa hoa bị lộ thủy làm ướt đến long lanh, Ngôn Thanh Hạm đỏ mặt, vội đi tìm giấy vệ sinh giúp Lam Khiên Mạch lau sạch chỗ đó. Khi đó cô phát hiện cứ hễ mình chạm vào vị trí nhô ra đó, thì thân thể đối phương lại run lên nhè nhẹ. Ngôn Thanh Hạm ra giường, không dám nhìn đến chỗ cấm kỵ đó, Ngôn Thanh Hạm có cảm giác như cách cả một đời.
Các nàng, thực sự đã lâu không ngủ cùng nhau. Thật ra thì mình đã sớm có thói quen ôm Lam Khiên Mạch, nếu không vì đối phương mất tích 20 ngày qua, thì đến cả giấc ngủ của cô cũng không yên ổn như vậy. Ngoại trừ gặp ác mộng, thì chính là không ngừng mất ngủ, cứ như vậy cũng vì nữ nhân giúp cho cô có mộng đẹp không ở bên cạnh.
"Thanh Hạm, em còn chưa mệt, chúng ta nói chuyện chút đi, được không?"
"Ừm, nói chuyện gì?"
"Em muốn kể cho chị nghe một câu chuyện."
"Được."
"Ừm, vậy em bắt đầu đây. Từ trước kia, có vị tiểu thư nhà có gia thế, nhưng nàng cũng không hề vui. Mẹ nàng sớm qua đời, cha nàng cũng thờ ơ không quan tâm nàng, lâu lắm mới thấy mặt nhau. Khi nàng 17 tuổi năm đó, liền gặp phải một nữ nhân. Nữ nhân kia có nụ cười rực rỡ và ôn nhu, mặc dù không có ưu điểm gì, nhưng cô gái nhà giàu kia lại yêu cô ta."
"Hai người ở chung rất lâu, trong đó còn xảy ra chút chuyện. Nữ nhân kia bị bắt cóc, cô gái nhà giàu vì cứu cô ta, mà tự nguyện bị trói theo. Những kẻ bắt cóc muốn chặt ngón tay nữ nhân đó, cô gái nhà giàu vì cứu cô ta, liền nói với những kẻ bắt cóc đó, để họ đến chặt ngón tay mình, hơn nữa nàng còn đáng tiền hơn cô ta. Cuối cùng cha của cô gái nhà giàu báo cảnh sát, nàng cùng cô ta được cứu."
"Có lẽ do trong lòng có áy náy, nên cô ta đối với cô gái nhà giàu càng thêm tốt, nhưng không bao giờ nói yêu, hay thích, càng không muốn để cho cô gái nhà giàu thân mật đụng chạm. Hai người ở chung ba năm, trong thời gian đó, mỗi ngày của cô gái nhà giàu ấy đều rất vui vẻ, cho đến khi nàng 20 tuổi, cha nàng nói với nàng, hắn muốn lập gia đình."
"Thật ra thì, em cũng không phản đối cha mình tìm một người phụ nữ mới bầu bạn với hắn, hơn nữa em biết, cho dù em có phản đối hay không, hắn cũng sẽ không nghe ý kiến của em. Chỉ là, em không ngờ, đối tượng cha kết hôn là Chiến Mang Tuyền. Hôm đó em đẩy Chiến Mang Tuyền ngã, hại cô ta mất đứa con, khiến em áy náy suốt 5 năm. Mặc dù mấy ngày trước em mới biết, cô ta chỉ là mang thai giả rồi sinh non cũng là giả, nhưng bây giờ biết cũng đã quá muộn."
"Cô ta khuyên cha em nhốt em vào viện tâm thần, chính là bệnh viện Lăng Sơn chị thấy hôm qua. Lúc đó, em rất sợ, rất cô độc. Căn phòng đó, không có ti vi, không có đồng hồ báo thức, cũng chỉ có vách tường trắng cùng một cái giường sắt. Mỗi ngày đều có người mặc áo trắng đến ép em uống thuốc, chích cho em, còn đem những cái máy chữa bệnh tâm thần dùng trên người em."
"Những thứ đó khiến em rất đau, mỗi lần như vậy giống như có người dùng chùy đinh đánh vào đầu em vậy. Sau đó em trốn thoát. Vì tránh bị Chiến Mang tuyền theo dõi em trốn đến thành phố X, ở trên đường lang thang được Lăng Vi cứu đi. Cũng khi đó em mắc chứng trầm cảm một thời gian, thậm chí nghiêm trọng đến mức làm tổn thương chính mình."
"Cái tay này, em không dám cho chị xem. Một phần vì nó xấu xí, mặc khác vì em không biết khi em nói ra chuyện này với chị rồi, thì có quy sụp trước mặt chị hay không. Thanh Hạm, mặc dù em không có năng lực gì, nhưng em cũng không phải ỷ thế không biết lượng sức mà bảo vệ chị. Em không muốn thấy chị khó chịu, cho dù là trái tim này hay là thân thể."
"Em biết, em không nên gạt chị cho đến giờ. Nhưng mà, lúc trước em làm không được, em không thể thoải mái mà nói ra những chuyện này trước mặt chị." Lam Khiên Mạch vừa nói, đem mặt vùi vào trong ngực Ngôn Thanh Hạm. Ôm lấy thân thể run rẩy của nàng, Ngôn Thanh Hạm gắt gao cắn môi dưới, muốn nén lại đau xót đang dâng lên trong lòng.
"Tiểu Mạch, không sao, mọi thứ đều qua rồi. Sẽ không còn Chiến Mang Tuyền nữa, cũng sẽ không còn cái bệnh viện đó nữa, chị sẽ không để ai làm tổn hại em nữa." Ngôn Thanh Hạm nói xong đưa tay vuốt ve cánh tay trái của Lam Khiên Mạch. Đây là lần đầu sau khi cô tìm Lam Khiên Mạch về nhìn rõ cánh tay này, trước đó nó vẫn luôn bị Lam Khiên Mạch dấu trong chăn. Hôm nay rốt cuộc lần nữa thấy được mặt trời.
Cũng như tay phải của Lam Khiên Mạch, cái tay này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vết sẹo chằng chịt trên đó khiến Ngôn Thanh Hạm đau nhói đôi mắt. Cánh tay diện tích không lớn phủ đầy sẹo, đa số đều là dùng dao rạch, trong đó còn có vết tàn thuốc đang cháy. Nhìn cánh tay này Ngôn Thanh Hạm cũng không cảm thấy xấu xí, chỉ có sâu đậm thương tiếc. Cô nâng người dậy môi hôn nhẹ lên cánh tay kia, từ cù chỏ lên vết thương đầu tiên, từ từ hướng xuống đến nơi không còn ngón út kia.
"Thanh Hạm…" Lam Khiên Mạch không ngờ được Ngôn Thanh Hạm sẽ hôn tay trái của mình, cảm giác đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cọ lên những vết sẹo trên da mình, mang đến xúc cảm, so với hôn còn cường liệt hơn. Loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này khiến Lam Khiên Mạch không kiềm chế được rên một tiếng. Nàng đưa tay ôm lại Ngôn Thanh Hạm, dúi đầu vào cổ cô làm ổ, thở hổn hển.
"Tiểu Mạch." hơi nóng phun bên cổ, khiến Ngôn Thanh Hạm cả người cứng đờ. Lúc trước cô đối với du͙ƈ vọиɠ không quá nhiều khao khát, nhưng mà từ khi ở chung với Lam Khiên Mạch cô phát hiện, mình đối với du͙ƈ vọиɠ càng khó cưỡng chế.
Mặc dù cô không thể quá mức thân mật với đàn ông, nhưng mà mỗi khi làm chuyện đó với Lam Khiên Mạch, thì cô lại thấy vô cùng thoải mái, không có chút khó chịu nào. Ngôn Thanh Hạm không biết mình chỉ đối với Lam Khiên Mạch không hề khó chịu là duy nhất hay là đối với nữ nhân nào cũng như thế. Chỉ là không ngờ, cũng không dám cùng những nữ nhân khác thử chuyện này.
"Thanh Hạm, em rất muốn chị. Em rất muốn chị tiến vào em, càng muốn dùng ngón tay của em đưa chị lên đỉnh." lời tỏ tình quá mức dâm mỹ khiến Ngôn Thanh Hạm tụt mood, không phải vì còn đang ở bệnh viện, cô dời đôi môi khỏi cánh tay Lam Khiên Mạch, con Lam Khiên Mạch cũng rụt đầu khỏi cổ Ngôn Thanh Hạm.
"Trên người em bị thương, không được, tóm lại mau ngủ đi." Ngôn Thanh Hạm lúng túng đáp lại, cô thực sự không biết Lam Khiên Mạch có dũng khí lớn bao nhiêu mới đem mấy lời xấu hổ nói lưu loát như vậy, ra khỏi miệng.