Vì trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, nên Lam Khiên Mạch không thể nấu cơm, hai người đành gọi bên chuyển phát nhanh của nhà hàng đem đồ ăn đến. Mặc dù Ngôn Thanh Hạm cũng không yên tâm về đồ ăn nhà hàng, mùi vị họ nấu so với Lam Khiên Mạch tự tay nấu vẫn kém xa rất nhiều. Chỉ là hiện tại đang giai đoạn đặc biệt cho nên hai người cũng không thể lựa ba chọn bốn.
Ba món ăn một món canh, trong đó có hai phần thức ăn, một phần đồ ăn mặn. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch đến nửa chén cũng không muốn động đũa, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ buông chén xuống, đứng dậy ôm lấy nàng. "Tiểu Mạch, chị biết mấy món này không ngon bằng em tự làm ở nhà, nhưng em vẫn phải án hết chén cơm này. Em quá gầy, không ăn nhiều thì sẽ không mập lên được."
"Thanh Hạm, chị thật đáng ghét, từ khi tìm được người ta về lúc nào cũng ép người ta ăn a ăn a ăn. Nhưng mà em thực sự không ăn được a." Lam Khiên Mạch sờ bụng mình, nhìn thức ăn trên bàn, không nói gì. Từ nhỏ nàng cũng không thích ăn cơm, những tiểu hài tử khác ở trường học mỗi ngày ăn sạch bữa trưa dinh dưỡng, nhưng Lam Khiên Mạch chỉ ăn có mấy miếng. Mặc dù không có thói quen hay ăn cơm sau khi nàng lớn thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ ăn từ mấy miếng lên tới mức ăn nửa chén là no.
Có chuyện Lam Khiên Mạch cũng không có nói với ai biết, ba năm nàng ở bệnh viện Lăng Sơn dường như không có bữa ăn đàng hoàng. Chỗ đó cơm nước rất tệ, không mùi vị ngay cả sạch sẽ cơ bản cũng không đạt được. Lam Khiên Mạch không như những tiểu thư nhà giàu yếu ớt, không thể nhịn được với thức ăn dơ bẩn.
Nhìn thức ăn đầy dầu mỡ, đến cả dũng khí cầm đũa nàng cũng không nhấc nổi, khi đói chịu không nổi thì mới nhắm mắt ăn vài miếng. Cứ vậy lượng cơm nàng ăn cũng ngày càng nhỏ đi. Hôm nay Ngôn Thanh Hạm muốn nàng ăn nhiều như vậy, nàng cảm thấy dạ dày mình sắp nổ rồi.
"Được rồi, không ăn cơm thì uống chút canh đi được không?" Ngôn Thanh Hạm nói, múc nửa chén canh để trước mặt Lam Khiên Mạch, thấy đối phương mặt mong chờ nhìn mình Lam Khiên Mạch không nỡ từ chối Ngôn Thanh Hạm thỉnh cầu, không thể làm gì khác là nhắm chặt mắt uống chén canh kia.
"Ừm, ngoan hôm nay chúng ta đi nghỉ sớm, bác sĩ nói em phải giữ vững được thời gian ngủ." thấy Lam Khiên Mạch uống sạch chén canh Ngôn Thanh Hạm sờ cái bụng bằng phẳng của nàng suy nghĩ, nếu chỗ này có thêm chút thịt sờ nhất định sẽ rất thoải mái. "Ừ, được a, Thanh Hạm chúng ta tắm chung đi."
Thật ra thì Lam Khiên Mạch nói vậy thì không có ý gì khác, chỉ là nàng không nghĩ bậy thì không có nghĩa là Ngôn Thanh hạm không nghĩ bậy. Nhìn bộ dạng nàng hưng phấn Ngôn Thanh Hạm lại tưởng tượng đến mấy cái cảnh yêu yêu trong nhà tắm. Mắt nhìn tay trái Lam Khiên Mạch bó thạch cao, trên đùi còn quấn bằng, Ngôn Thanh Hạm liền phỉ nhổ trong lòng: Tên này, mới khỏe một chút liền muốn yêu yêu rồi, không lẽ nàng quên lời bác sĩ nói sáng này rồi sao?
"Tiểu Mạch, em còn chưa khỏe bác sĩ nói không thể vận động mạnh, chờ em khỏe rồi, chúng ta…"
"Ha ha!" Ngôn Thanh Hạm còn chưa nói xong thì bị tiếng cười Lam Khiên Mạch cắt đứt, thấy đối phương nằm trong ngực mình cười ha ha, Ngôn Thanh Hạm không hiểu vì sao người này lại cười như vậy.
"Em cười cái gì?"
"Ha ha… em đương nhiên cười Thanh Hạm khả ái rồi, chị nghĩ cái gì vậy? em chỉ là muốn tắm với chị đơn giản thôi mà. Chị cũng biết tay chân em không làm gì được, không thể tự tắm. Thanh Hạm đang nghĩ bậy cái gì đó đúng không?"
Nghe Lam Khiên Mạch chọc ghẹo nhìn cô bộ dạng nghi ngờ, Ngôn Thanh Hạm biết mình lại nghĩ sai lần nữa. Trong lòng có chút lúng túng đồng thời cũng xen chút mất mát. Cô cũng không biết vì sao mình cảm thấy mất mát, chẳng lẽ do Lam Khiên Mạch không muốn làm chuyện đó với mình? nghĩ đến đáp án như vậy Ngôn Thanh Hạm liền ném suy nghĩ đó đi ngay.
Cô, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình muốn yêu yêu với Lam Khiên Mạch.
"Chị không có nghĩ mấy chuyện bậy bạ gì đó, chị chỉ lo cho thân thể của em thôi." lý do này ra khỏi miệng đến cả Ngôn Thanh Hạm cũng cảm thấy mình thật ba xạo. Nhưng mà, trong lòng khẩn trương xấu hổ thì trên mặt Ngôn Thanh Hạm vẫn cứng rắn làm bộ vân đạm phong khinh, giống như tiên tử hạ phàm.
"Thật là do em nghĩ nhiều hay là Thanh Hạm không dám nhận hả? thật ra thì chuyện này cũng không sao a. Như em nè, lúc nào mà không muốn yêu yêu với Thanh Hạm chứ, chỉ nghĩ đến cảnh tượng trước kia chúng ta ở trên giường mây mưa, em lại có cảm giác rồi a." Lam Khiên Mạch vừa nói vừa đến gần Ngôn Thanh Hạm, thấy người kia đè thấp đầu, chỉ lộ hai tai đỏ ửng. Lam Khiên Mạch cười thè đầu lưỡi liếm xung quanh nó, không ngoài dự liệu Ngôn Thanh Hạm đang cứng người lại càng cứng hơn.
"Chị đi xả nước!" Ngôn Thanh Hạm bật dậy bỏ lại một câu phóng vào nhà tắm. Nhìn bóng lưng cô chạy trốn Lam Khiên Mạch cười ha ha, liếc nhìn Cát Cát luôn trốn dưới bàn ăn, làm mặt quỷ với nó. "Cát Cát, ngươi nói xem mẹ Thanh Hạm có phải vạn niên thụ không? khi nãy chị ấy ép ta uống canh cái này coi như là trừng phạt nha."
"Meo~" nghe Lam Khiên Mạch nói Cát Cát híp mắt nghiêng đầu qua leo vô ổ của mình. Nhìn cái mông nhỏ nó uốn tới uốn lui, Lam Khiên Mạch bĩu môi. Nếu không phải đi không được nàng nhất định đá nó một cước. Con mèo xấu xa, mỗi lần nghe mình nói mình là công thì liền ngạo kiều, không khả ái gì hết.
"Đang nghĩ gì vậy?' lúc này Ngôn Thanh Hạm xả nước xong đã qua lại. Nhìn sắc mặt cô khôi phục lại bình thường trong lòng Lam Khiên Mạch cảm khái sự chịu đựng của đối phương. Nào ngờ được khi ở trong phòng tắm Ngôn Thanh Hạm đã dùng bao nhiêu là nước để hất lên mặt, mới có thể hạ hỏa được.
Giúp nhau tắm cái chuyện này hai người đã sớm thành thói quen, cũng vì tình huống lần này đặc biệt nên hơi phiền một chút. Ngôn Thanh Hạm phải bọc thêm vài lớp chống thấm trên tay trái cùng đùi phải của Lam Khiên Mạch rồi mới yên tâm bế nàng vào bồn tắm. Vì không để vết thương bị ướt Lam Khiên Mạch đành để tay trái cùng chân phải gác lên thành bồn tắm, tư thế như vậy khiến cái vị trí đó của nàng bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy rất rõ.
"Thanh Hạm, chị cũng cởi xuống đi chúng ta cùng tắm."
"Không cần, chị tắm cho em trước đã."
"Ngô, không muốn, em muốn tắm chung, đi mà ~ Thanh Hạm ~"
Từ nhỏ đến lớn đều là người khác nghe Ngôn Thanh Hạm mà làm, nhưng chưa bao giờ có ai lại khiến cô phải bó tay như vậy. Nghe âm thanh nũng nịu kia, nhìn đến cặp mắt mắt phượng câu hồn người kia của Lam Khiên Mạch. Ngôn Thanh Hạm biết nữ nhân không đứng đắn này lại câu dẫn mình, haiz… đúng là con nít.
"Được rồi, chiều em luôn." Ngôn Thanh Hạm nói xoay người đi chậm rãi cởϊ áσ len cùng quần dài xuống. Khi lớp vải bên ngoài được kéo xuống bờ vai nhỏ của Ngôn Thanh Hạm lộ ra xương cốt sống động như con bướm xòe cánh đậu, vòng eo nhỏ yêu kiều, cái lưng bóng loáng trắng nõn, cặp đùi thon dài cứ vậy xuất hiện trước mặt mình.
Lam Khiên Mạch híp mắt nghiêm túc thưởng thức tác phẩm nghệ thuật quý giá trước mắt, nàng cảm thấy Ngôn Thanh Hạm như món quà hoàn mỹ mà thượng đến vô tình làm rơi ở trần gian, bất kỳ lúc nào cũng sẽ lấy lại. Dù nhìn nhiều lần cũng không khiến lòng người chán ghét. Ngay sau đó đối phương xoay người lại, hai đỉnh tuyết phong kiều đỉnh trước ngực đã đứng dậy khiến tầm mắt Lam Khiên Mạch dần mê ly ~ nàng thực sự… rất muốn nữ nhân này. Dù là cho thêm thì nàng cũng vô cùng khát vọng.
Tầm mắt nóng rực của Lam Khiên Mạch không phải là Ngôn Thanh Hạm không cảm nhận được, cô che ngực bước vào bồn tắm, vì không muốn để vết thương Lam Khiên Mạch đụng nước, nên cố ý chọn ngồi sau lưng đối phương. Hai cổ thân thể xícɦ ɭõa dính sát nhau, cảm giác được chỗ thần bí của Ngôn Thanh Hạm dàng ấn lên mông mình Lam Khiên Mạch dựa đầu lên vai người phía sau, hô hấp cũng loạn lên.
"Thanh Hạm… không lẽ chị không muốn?'' Lam Khiên Mạch nói dùng lưng cọ cọ bộ ngực đầy đặn của Ngôn Thanh Hạm một cái, chỉ vài cái thì chỗ đó là căng to lên rồi. "Tiểu Mạch… người em còn chưa khỏe, ngoan…. đừng quậy." thấy động tác Lam Khiên Mạch không đứng đắn Ngôn Thanh Hạm có chút hoảng hốt nói.
Nếu là lúc trước thì cô có thể thanh tâm quả dục, dù mỹ nhân trong ngực thì thân thể cũng không chút rung động. Chỉ là sau khi ở chung với Lam Khiên Mạch thì cả người mình cũng bị cải tạo thành một kiểu khác. Ngôn Thanh Hạm biết mình không còn là người như trước kia nữa dù có chọc ghẹo thế nào cũng không có phản ứng gì, có lẽ chỉ cần Lam Khiên Mạch hôn mình một cái thì mình sẽ vì nàng mà ướt đẫm.
Đây cũng không phải vì mình trở nên phóng đãng mà vì cô yêu Lam Khiên Mạch, yêu đến tận xương tủy.
Chỉ là cả người khó chịu không thể phát dục muốn cùng Lam Khiên Mạch yêu yêu nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn còn lí trí. Hiện tại tuyệt đối không phải lúc phóng túng.
Bông tắm cọ lên cổ, xương xanh quai, ngực, rồi đến bụng, sau lưng. Hưởng thụ Ngôn Thanh Hạm quan tâm phục vụ, Lam Khiên Mạch thoải mái đến buồn ngủ. Lúc này nàng lại nghe thấy Ngôn Thanh Hạm ở bên tai mình nói chuyện. "Tiểu Mạch, có chuyện chị hy vọng em có thể cân nhắc một chút. Chị không có ý gì khắc, em cũng đừng nghĩ bậy. Chị chỉ là… muốn xóa hết sẹo trên tay em."
"Hửm?" trong lúc nửa tỉnh nửa mê Lam Khiên Mạch không nghe rõ lời Ngôn Thanh Hạm nói, theo bản năng kêu lên.
"Chị nói là, muốn xóa sẹo trên cánh tay này của em. Chị làm vậy không phải vì chê em, hay để ý quá khứ của em. Chỉ chị không muốn em ngày nào cũng đeo bao tay, chị muốn em như những nữ nhân kia, được mặc váy ngắn, áo ngắn tay, không cần che đi cánh tay xinh đẹp này."
"Thanh Hạm chị là người em yêu, bất kỳ chuyện gì thì cứ nói thẳng không cần khách khí như vậy. Thật ra thì em cũng đã sớm nghĩ đem mấy vết sẹo này xóa đi rồi, chỉ là không có thời gian mà thôi. Những vết sẹo này em vì kẻ sai trái kia để lại, nếu mọi thứ đã là quá khứ, cũng không còn là giá trị tồn tại cần thiết nữa. Ngôn Thanh Hạm, từ nay về sau, tim em, thân thể em, linh hồn em, cuộc đời em, chỉ lưu lại dấu vết của chị. Em, là nữ nhân của chị."
"Ừ, chị biết, Tiểu Mạch, em là của chị, mà chị, cũng là của em." Ngôn Thanh Hạm nói hôn lên xương xanh quai Lam Khiên Mạch một cái. Nhìn cái dấu hồng đỏ Ngôn Thanh Hạm như đứa bé đùa dai cứ thế vui vẻ cười. Thấy bộ dạng này của cô Lam Khiên Mạch sủng nịch xoa tóc cô, sau đó… hôn lên má cô một cái như vậy.
"Em a, đúng à nữ nhân hư hỏng." cho dù là chỗ minh bạch như vậy lại bị vết hôn lên, Ngôn Thanh Hạm cũng không hề giận. Cảm thấy nước có chút lạnh, cô đứng dậy, dùng khăn tắm quấn Lam Khiên Mạch lại, bế nàng về phòng ngủ. "Tiểu Mạch, còn có chuyện, chị muốn thương lượng với em một chút." sấy tóc cho nhau xong, hai người nằm trên giường Ngôn Thanh Hạm lại nói tiếp.
"Ừm hửm? chuyện gì? chỉ cần Thanh Hạm đừng nói em giúp chị đi bắt cóc phụ nữ đàng hoàng hay là cho chị hồng hạnh vượt tường thì những chuyện khác, em đều đáp ứng hết."
"Làm ơn đi, hai chuyện này, hai chuyện này tôi có làm cũng không nhờ cô. Chị hy vọng là em có thể đến công ty giúp chị."