Đợi Lam Khiên Mạch uống xong thì cũng đã là 10 giờ tối, hơi thở của Ngôn Thanh Hạm rất có quy luật, mỗi đêm vào lúc này cô đã yên tĩnh mà ngủ. Nhưng mà… nhìn cái người kia từ sau khi uống trà xong cũng không hề nhúc nhích, thậm chí một câu cũng không nói với mình, cô thật không biết nên làm gì.
Mặc dù Ngôn Thanh Hạm cũng không có nhiều thói quen của một đại tiểu thư được nuông chiều, nhưng giường tuyệt đối là của cô đa phần mọi người luôn có thói quen không lơ là đồ của mình. Mỗi ngày 24 tiếng, thì có 8 tiếng con người cần ngủ trên giường. Cho nên, đối với mọi người một cái giường thoải mái là rất quan trọng, mà Ngôn Thanh Hạm lại là người khiết phích.
Cô chưa bao giờ ngủ trên giường mà ra trải giường cũng không phải của mình, dù ở khách sạn thì cũng sẽ nhờ phục vụ mua một bộ mới đem tới. Ngôn Thanh Hạm cũng cho thói quen này không có lỗi gì, ngược lại, nếu để cô ngủ trên giường người khác, thì cô sẽ khó ngủ thức trắng đêm, cả đêm không thể chợp mắt.
Hiện tại nhìn giường mình bị Lam Khiên Mạch chiếm cứ. Cho dù hiện tại vẫn còn một phòng dành cho khách, nhưng phòng kia là mình chuẩn bị cho Tạ Sương Sương thỉnh thoảng sẽ đến đây. Dù cô với Tạ Sương Sương đã sớm thân như chị em gái, không phân biệt với nhau. Nhưng muốn cô ngủ trên cái giường kia, đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói thì đó là một lời khiêu chiến.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Có lẽ nhận thấy Ngôn Thanh Hạm nhìn chăm chú, Lam Khiên Mạch đột nhiên mở miệng hỏi. Âm thanh không giống như lúc ở Tiêu Tương Các lẳиɠ ɭơ chọc người, lại càng không giống như lúc nàng vừa gặp ác mộng tỉnh lại bàng hoàng yếu ớt, ngược lại xen chút ý lạnh lùng. "Tôi đang nghĩ, lúc nào nên ngủ." Ngôn Thanh Hạm ít khi nói dối, cũng như vậy, cô cảm thấy mình cũng không cần nói dối. Nhưng cô không biết, những lời nói của cô giống như lệnh đuổi khách. Ý tứ rất rõ ràng, tôi buồn ngủ, thân là người ngoài cô cũng nên đi đi.
"Ha ha, đã như vậy, tôi cũng không quấy rầy nữa." Lam Khiên Mạch vừa nói từ trên giường ngồi dậy, cả người đứng trên đất. Khi nãy còn nằm đó cô cũng không có cảm giác gì, nhưng khi vừa đứng dậy thì trước mắt đột nhiên tối sầm, bước chân lảo đảo như sắp ngã xuống đất, cũng may Ngôn Thanh Hạm nhanh tay đỡ lấy nàng, không để nàng ngã xuống lần hai. "Cô làm gì vậy?" Ngôn Thanh Hạm bên cạnh cũng không có âm thanh lạ gì, nếu cẩn thận nghe, thì có thể phát hiện bên trong có chút bất mãn cùng lo âu.
"Tôi làm gì có liên quan đến cô sao?" Ba lần bốn lượt đi ra ngoài đều bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy, trên mặt Lam Khiên Mạch có chút không nén được giận, nói chuyện không liên quan cũng cậy mạnh đứng dậy. Nhìn nàng bộ dạng cúi đầu không vui, Ngôn Thanh Hạm cũng không vì nàng vô lễ mà tức giận, ngược lại bây giờ nhìn thấy Lam Khiên Mạch rất là khả ái, khiến người ta muốn trêu chọc nàng một chút.
"Cô cứ như vậy mà đi sao?"
"Dĩ nhiên."
"Có lẽ, cô nên soi gương một chút."
Ngôn Thanh Hạm nói xong dùng ánh mắt tỏ ý với Lam Khiên Mạch bên kia có gương, người kia mặt đầy nghi ngờ đi tới. Đứng trước gương, Lam Khiên Mạch không dám tin mình chính là người trong gương. Tóc tai rối tung, quần áo xộc xệch, sắc mặt tái nhợt như vôi mới tô được gió thổi qua, thật sự là mình? Chỉ sợ giờ này nàng đi trên đường, đụng phải mười người thì cũng có chín người bị hù chết.
"Hăm dọa?" Nhìn thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch đau lòng ôm đầu. Trong lòng Ngôn Thanh Hạm cười trộm. Nữ nhân này, vẫn còn rất quan tâm đến hình tượng bề ngoài của chính nàng.
"Thật sự có chút hù dọa, bất quá, cũng không sao. Có thể bị tôi hù chết, cũng là vinh hạnh của người đi đường." Lam Khiên Mạch nói xong liền xoay người, đi đến chỗ Ngôn Thanh Hạm.
Cô hiện tại chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng, bên trong cũng chỉ có một màu trắng làm nền. Có lẽ khi nãy vừa ra chút mồ hôi, vải mỏng căn bản cũng không thể che dấu được phong cảnh bên trong, khiến cho chiếc bra màu đen cùng hai khỏa kiều đĩnh lộ ra. Như ẩn như hiện bình thường để trước mặt còn mê người hơn, giống như kho báu cầu mà không được, ngược lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng con người bộc phát.
Ngôn Thanh Hạm cũng không chịu thua mà nhìn chằm chằm Lam Khiên Mạch, tựa như nhìn một người đi đường đi không qua. Theo từng nút áo cài lên, mới để lộ chút nghiêm trang không thấy. Lam Khiên Mạch thấy Ngôn Thanh Hạm vẫn tỉnh bơ nhìn mình, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười, vuốt mái tóc dài rối tung ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt có chút tiều tụy.
Cho dù khuôn mặt nàng có trắng đến không còn chút huyết sắc, vành mắt đen như là trang điểm, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn cảm thấy Lam Khiên Mạch lúc này vẫn rất đẹp. Sắc mặt có kém đi nữa thì cũng không che đi được ánh sáng trong mắt nàng, ngũ quan tinh xảo như được chế tạo đặc thù phối hợp cùng khuôn mặt tiều tụy ngược lại còn tản mát ra một loại ý vị khác.
Đó là sự xinh đẹp mang tinh thần suy sụp, không bị bên ngoài gò bó. Nàng giống như một chim được tự do bay lượn, nhưng tâm của nàng thì lại bị giam trong ngục của lòng nàng. Nếu như có thể, Ngôn Thanh Hạm muốn trở thành cái chìa khóa, mở khóa giải cứu Lam Khiên Mạch bị nhốt bên trong ra.
"Nếu Ngôn tiểu thư muốn nghỉ ngơi, thì tôi cũng không tiện quấy rầy, cám ơn cô đã chiếu cố." Lam Khiên Mạch vòng qua người Ngôn Thanh Hạm, tự mình ra khỏi cửa. Tầm mắt cùng gò má nàng từ từ lướt qua, chẳng qua trong chớp nhoáng, Ngôn Thanh Hạm phát hiện đôi mắt đỏ sậm kia của đối phương thoáng qua một tia mất mát.
"Khuôn mặt của cô ở đây là lạ." Ngồi trên sofa Ngôn Thanh Hạm tiếp tục lật xem nửa cuốn sách dang dở. Trầm tư một chút lại mở miệng nói.