"Thật không ngờ, cô lại chủ động đi tìm tôi." trong bao sương độc lập tràn ngập nhàn nhạt hương trà, Chiến Mang Tuyền đẩy cửa vào, nhìn trên bàn để vài thứ bánh ngọt cùng trà, mỉm cười với người đối diện, tiếp đó liền ngồi xuống. Người hẹn cô ta, không ai khác chính là Lam Khiên Mạch.
"Sao tôi không thể chủ động hẹn cô?" nghe Chiến Mang Tuyền nói, Lam Khiên Mạch không yếu thế hỏi ngược lại. Nhìn Chiến Mang Tuyền cởϊ áσ khoác ra, lộ ra áo sơ mi xanh da trời bên trong, rồi từ từ tháo khăn quàng cổ xuống. Đã nhiều năm qua, thói quen của cô vẫn không thay đổi. Thích mặc sơ mi phối cùng áo khoác, cũng hay thích cởϊ áσ khoác trước rồi đến khăn quàng.
"Lam, cô hỏi tôi như vậy, ngược lại khiến tôi không biết nên trả lời như thế nào. Trí nhớ cô không tệ, chắc sẽ không quên, trước kia tôi làm gì cô. Chẳng lẽ cô không sợ tôi đem cô đi lần nữa, khiến tất cả mọi người tìm không được cô?" Chiến Mang Tuyền nói, đưa tay nắm lấy tay trái để trên bàn của Lam Khiên Mạch. Nguyên nhân nhiều nhất chính là vì Ngôn Thanh Hạm, hôm nay nàng cũng đã không còn dùng bao tay che đi cái tay không còn lành lặn kia nữa. Dù sẽ nhận được nhiều ánh mắt soi mói của người khác, cũng không để ý.
"Chiến Mang Tuyền, nếu tôi dám hẹn cô ra thì cũng đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Tôi mất tích, thì mọi người đều biết hết, người đem tôi đi chính là cô. Cô cảm thấy, dùng mọi thứ của mình đánh đổi lấy tôi, đáng giá không? ngoài ra, xin cô buông tay ra, tôi không muốn cùng cô có quá nhiều tiếp xúc thân mật." Lam Khiên Mạch nói, dùng tay phải tháo tay Chiến Mang Tuyền ra, rút tay trái về.
"Tôi phát hiện, mỗi lần gặp cô lại khiến cho tôi thấy rất nhiều ngạc nhiên cùng vui mừng. Hôm nay cô tìm tôi muốn hỏi gì? chỉ cần là chuyện cô muốn biết, biết gì tôi sẽ nói hết, ngôn vô bất tẫn mà nói cho cô."
"Thật không? vậy tôi muốn biết hôm đó cô đã nói gì với Thanh Hạm, và làm cái gì?"
"Hả? thì ra Lam đang tò mò chuyện này, sao hả? tôi và Ngôn nói chuyện gì, cũng khiến cô hiếu kỳ như vậy sao? cho dù hy sinh thời gian một mình đến đây, cũng muốn biết? nếu như, tôi nói tôi quên thì sao?" nghe Lam Khiên Mạch hỏi, trên mặt Chiến Mang Tuyền hiện lên vẻ đắc ý. Nếu như trên mông cô ta có mọc cái đuôi thì, chắc sẽ lắc lên đến trời.
"Nếu Chiến tiểu thư không muốn nói, vậy tôi tôi cũng không cần phải cùng cô dây dưa tiếp, không tiếp." Nghe Chiến Mang Tuyền ý nói nhạo báng, Lam Khiên Mạch nói xong, đứng dậy đi ra cửa. Nàng chán ghét nữ nhân này, chán ghét đến khắc sâu trong lòng, ở cùng cô ta thêm một giây thì Lam Khiên Mạch lại càng thêm chán ghét.
"Nếu đã đến, cũng đừng đi gấp như vậy. Mới vừa rồi chỉ là giỡn thôi, tôi sẽ đem mọi chuyện hôm đó nói với Ngôn Thanh Hạm nói cho cô biết." thấy Lam Khiên Mạch muốn đi, Chiến Mang Tuyền vội vàng đứng dậy kéo nàng, đem nàng ấn về chỗ ngồi. Thấy người kia ngẩng đầu nhìn mình, ngũ hoàn hoàn mỹ xinh xắn phóng đại trước mắt. Cho dù tròng mắt vẫn mang chán ghét với mình, nhưng vẫn khiến cho Chiến Mang Tuyền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Thật ra thì hôm đó chúng tôi cũng không nói gì khác, chỉ là nói chuyện công việc thôi."
"Cái gì công việc? tôi không tin Thanh Hạm lại hợp tác với loại người như cô." Chiến Mang Tuyền trả lời, Lam Khiên Mạch hiển nhiên không tin. Nàng không nghĩ là Ngôn Thanh Hạm sẽ ngốc đến mức đi tìm Chiến Mang Tuyền, nữ nhân này căn bản không có gì đáng tin.
"Hả? vậy chứ cô nghĩ thế nào, Ngôn sẽ không hợp tác với tôi sao? nếu vì chuyện trước kia tôi làm với cô, thì không cần nghĩ đến làm gì. Lam, cô không để ý trong công ty, cho nên cô sẽ không biết với tư tưởng của cấp trên. Ngôn rất thông minh, cho nên, cô ta sẽ không để những chuyện riêng tư ảnh hưởng đến cơ hội hợp tác với tôi, cô hiểu không?"
Chiến Mang Tuyền nói, khiến Lam Khiên Mạch nghe thấy mà đau xót trong lòng. Thông minh như nàng, tất nhiên biết Chiến Mang tuyền nói như vậy là có hàm ý gì. Ngoài mặt đối phương nói là Ngôn Thanh Hạm công tư phân minh, nhưng trong lời nói thực muốn cho nàng biết địa vị của nàng trong lòng Ngôn Thanh Hạm, căn bản không bì được với khoản tiền làm ăn mà Ngôn thị có thể kiếm được.
"Ha ha… Chiến Mang Tuyền, lâu như vậy rồi chiêu trò của cô cũng chỉ như vậy, Tôi sẽ không tin lời cô, càng không thể vì vậy mà nghi ngờ Thanh Hạm. Còn chị ấy có muốn hợp tác với cô không, đây cũng không phải chuyện tôi nên quản, mà tôi cũng không quản được. Nhưng mà tôi là một thành viên của Ngôn thị, là trợ lý của chị ấy. Thử hỏi, có nhân viên nào mà không nghe theo sếp chứ?"
Chuyện đến nước này thì Lam Khiên Mạch cũng đã biết được nội dung nói chuyện của Chiến Mang Tuyền và Ngôn Thanh Hạm. Khi nàng chuẩn bị rời đi lần nữa, lúc này Chiến Mang Tuyền cũng không có ngăn cản nàng, mà tựa tiếu phi tiếu uống trà. Cho đến khi Lam Khiên Mạch cầm nắm cửa, mới lên tiếng lần nữa.
"Lam, cô không muốn biết, ngoại trừ tôi và Ngôn nói chuyện làm ăn ra, còn làm gì không? dấu son trên mặt cô ta, có phải cô thấy quen thuộc không?" lời Chiến Mang Tuyền vừa nói ra, lúc này sắc mặt Lam Khiên Mạch cũng thay đổi. Đau nhức quen thuộc lan tới toàn thân, khiến nàng nhớ lại mấy ngày trước.
Hạnh phúc cùng tình cũ, vĩnh viễn đều là tồn tại đối lập, thậm chí so với quan hệ tình địch còn lúng túng hơn. Lam Khiên Mạch chưa từng nghĩ Ngôn Thanh Hạm có dính dáng đến Chiến Mang Tuyền, nhưng mà sự thực trước mắt, nàng phát hiện mình ngoại trừ không thể tin ra thì còn lại chỉ còn trái tim đang đau.
Nàng yêu Ngôn Thanh Hạm, yêu độc nhất vô nhị, vì cô có thể không tiếc bất cứ giá nào, bỏ đi những thứ mà nàng có, nhưng mà toàn bộ. Nhưng mà, nữ nhân khiến nàng khăng khăng một mực yêu thương, lại có tiếp xúc thân mật với những khác. Đối phương lại chính là người khiến nàng chịu nhiều thống khổ, chán ghét đến trong xương.
Đau lòng, khổ sở, không hiểu, tức giận, tất cả ưu tư mặt trái nháy mắt xâm chiếm đầu óc, khiến lý trí Lam Khiên như muốn bùng nổ. Nàng không hiểu vì sao Ngôn Thanh Hạm lại muốn hợp tác với Chiến Mang Tuyền, càng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì. Ngày hôm đó, khi Ngôn Thanh Hạm dùng loại giọng đó nói nàng đi, Lam Khiên Mạch rất tức giận, càng thêm nghi ngờ.
Nàng muốn về nhà, nơi thuộc về của chính nàng để chữa thương, nhưng mà nàng lại sợ Ngôn Thanh Hạm không tìm được mình, sẽ nóng nảy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, nàng vẫn ngây ngô chọn lựa đứng dưới lầu, chờ Ngôn Thanh Hạm xuống tìm nàng. Ngày đó rất lạnh, gió rất lớn. Ngón út tay trái không còn vì thời tiết mà phát đau, bắt đầu không khống chế mà run rẩy.
Lam Khiên Mạch không ngừng tự nhủ trong lòng, đi thôi, về nhà tránh gió, nơi đó mặc dù không có Ngôn Thanh Hạm, nhưng lại là nơi mà nàng có thể nghỉ ngơi. Nhưng mà, còn chưa đi được vài bước, Lam Khiên Mạch lại lui về. Cuối cùng nàng không bỏ được nơi này, cái nơi thuộc về Ngôn Thanh Hạm, nơi có Ngôn Thanh Hạm ở đây.
Ngay tại lúc Lam Khiên Mạch quyết định phải đợi Ngôn Thanh Hạm đến tìm nàng, chờ người đến, nhưng lại là Chiến Mang Tuyền. Nhìn nụ cười đối phương đắc ý, Lam Khiên thật rất hy vọng nữ nhân này có thể biến mất khỏi cuộc sống của mình, không cần nhìn thấy cô ta nữa. Chiến Mang Tuyền mỗi lần xuất hiện đầu nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của nàng.
"Chiến Mang Tuyền, tôi không có thời gian nghe cô nói nhảm. Tôi tin Thanh Hạm cũng như vậy chị ấy tin tôi." thật vất vả khôi phục lại trấn định, Lam Khiên Mạch cố nén khó chịu trong lòng, nói với Chiến Mang Tuyền.
"Hả? nếu Lam không tin tôi nói, vậy hôm nay cố ý hẹn tôi ra đây làm gì chứ? thật ra thì, ngày đó tôi chỉ hôn Ngôn một cái mà thôi, cũng không có làm chuyện gì khác. Ngoài ra, tôi còn nói với cô ta, trong khoảng thời gian cô ở với tôi, được tôi chiếu cố rất tốt."
"Tôi nghĩ cô hẳn biết, từ miệng tôi nói chiếu cố ngón tay là có ý gì. Nhưng mà a, khi Thanh Hạm của cô nghe qua chỉ nhíu mày một cái, cũng không có phản ứng gì khác, biểu hiện như người không có chuyện gì. Tôi nghĩ, chắc cô ta cũng không có tự mình hỏi cô mấy chuyện này chứ? Lam, cô luôn miệng nói yêu cô ta, các người tin tưởng nhau. Nhưng mà, khi chuyện này phát sinh, đến nghi vấn cô ta cũng không nói ra, thì trong lòng định tội cho cô. Cái này chẳng lẽ chính là cái cô gọi tin tưởng trong miệng ra? thật buồn cười."
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Lam Khiên Mạch cắt lời Chiến Mang Tuyền, đẩy cửa chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng nàng hốt hoảng, Chiến Mang Tuyền hài lòng cười một tiếng, đi theo rời khỏi bao sương. Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch coi như hai người yêu nhau thì làm sao chứ? tôi có thể chia rẽ các người một lần, thì cũng sẽ có lần thứ hai.
Thân thể không chịu nghỉ cứ thế chạy đi khiến bản thân chịu đựng sức nặng cực lớn, ngồi bên lề đường, Lam Khiên Mạch đưa tay che ngực, tốn sức thở hổn hển. Từ sau vụ tai nạn xe, nàng đã lâu không chạy mất sức như hôm nay. Rất nhanh nàng cảm thấy phổi có chút khó chịu, đến sau lưng cũng mơ hồ đau theo.
Từng chiếc xe dừng lại trước mặt, có người sẽ thiện ý hỏi nàng có cần giúp đỡ không, còn có vài người dùng giọng vô cùng tục tĩu hỏi nàng giá một đêm bao nhiêu. Nhận thấy bọn họ có người đồng cảm, thương hại, không hiểu còn có ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, nhưng khi đèn đường chuyển sang màu xanh thì liền lái xe đi không do dự, trong này cũng có Chiến Mang Tuyền tới đó.
Thấy đối phương lái xe rời đi, Lam Khiên Mạch lần nữa dúi đầu vào trong cánh tay, nhưng lại lộ ra nụ cười yếu ớt. Ngay sau đó, một chiếc Porsche màu trắng ngừng ở trước mặt nàng, cửa xe mở ra, giày cao gót màu da xuất hiện trước tầm nhìn. Thân thể bị ôm lấy, từng trận mùi hương quen thuộc thoang thoảng đập vào mũi, Lam Khiên Mạch yên tâm đem toàn bộ sức nặng giao phó cho người kia, mặc cho cô ôm mình ngồi lên xe.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 153
"Tiểu Mạch, cực khổ cho em rồi." đúng vậy, người này chính là Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, mấy ngày này người ta diễn vai thất tình mệt quá đi à. Em cảm thấy, mình rất thích hợp để tiến vào showbiz đó nha, không đúng còn có có thể mang về cho chị giải ảnh hậu nữa nha."
"Không cần đâu, chị không hy vọng em bị nhiều người thấy. Bộ dạng của em, âm thanh của em, chú ý của em. Những thứ này đều thuộc về chị, và chỉ có thể thuộc về một mình chị thôi."
"Hảo hảo hảo, em thuộc về Thanh Hạm, vĩnh viễn đều như vậy. Tối nay Thanh Hạm muốn ăn gì? mấy ngày này chị toàn ở ngoài ăn không, có phải muốn chết hay không muốn em nấu cơm?" hiển nhiên lời nói bá đạo của Ngôn Thanh Hạm khiến Lam Khiên Mạch rất thích, thấy đối phương tựa đầu vào ngực mình, nói qua những món ăn mình thích. Ngôn Thanh Hạm thỏa mãn cong khóe miệng, đưa tay xoa đầu đối phương.
"Chỉ cần là em làm, cái gì chị cũng đều thích ăn."