Vết thương trên người Lăng Vi, không chỉ có vết đạn bắn ở ngực, mà còn có tổn thương ở vị trí tư mật. Tối đó, Lăng Vi dính nhiều máu như vậy, hoàn toàn do hai người hoan ái quá mức kịch liệt, hơn nữa Tả Tĩnh Nhan cũng chưa có cắt móng tay, khiến Lăng Vi bị thương trong thân thể.
Mấy ngày qua mỗi lần Lăng Vi đi vệ sinh đều phải để Tả Tĩnh Nhan đỡ đi, một mình ngồi dậy thì đau đến tê tâm. Thấy Lăng Vi đau đến toát mồ hôi đầy đầu nhưng giấu không dám nói với mình, Tả Tĩnh Nhan nhìn thấy trong mắt, thì trong lòng đau muốn vỡ nát, nhưng mà ngoại trừ những vết thương này ra, điều khiến Tả Tĩnh Nhan lo lắng hơn chính tình trạng thân thể Lăng Vi không còn tốt được như trước nữa.
Khi lau người cho Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan phát hiện trên người đối phương ngoại trừ một chút vết thương đã từng thấy quá, còn có thêm nhiều vết thương mới. Mặc dù đã hết bệnh, nhưng mà cổ thân thể gầy gò cùng gò má lõm xuống không thể che dấu được. Trong đó, có vết bầm do gậy đánh, có lưỡi dao cắt đứt gân. Tả Tĩnh Nhan không biết trong khoảng thời gian mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn gò má người này lõm xuống thật sâu, thì cũng tưởng tượng được mình khiến cô bị tổn thương sâu thế nào.
Hối hận chưa bao giờ có khiến Tả Tĩnh Nhan đêm không thể chợp mắt, mỗi khi nghe Lăng Vi vào nửa đêm khẽ phát ra tiếng rên vì đâu, nàng cũng sẽ hôn nhẹ lên trán Lăng Vi, lau đi mồ hôi trên người cô. Cuộc sống kéo dài qua một tuần, Lăng Vi sốt cao không giảm, nửa tỉnh nửa mê sau đó mới khôi phục lại bình thường được. Vết thương trên người cô phải nuôi suốt một tháng với lành lại được.
Hôm nay, khi Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan còn ôm nhau ngủ chung, thì bị người giúp việc của Qúy gia gõ cửa đánh thức, nói là Qúy Mục Nhiễm ở dưới lầu chờ các nàng. Phải biết là tính cách của Qúy Mục Nhiễm, từ trước đến giờ không thể quá ba lần. Hôm nay, đối phương gọi các nàng dậy sớm như vậy, nhất định là xảy ra đại sự.
Nghĩ vậy, Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan liền đi vệ sinh cá nhân, sau đó vội vã đi xuống lầu. Nhưng khi các nàng đến phòng khách mới phát hiện, Qúy Mục Nhiễm gọi các nàng xuống mặt lạnh nhạt đang ngồi trên bàn ăn, ăn một bữa sáng đầy tinh xảo, giữa mi vũ không có gì là cấp bách, đến nhíu mày cũng không nhíu một cái. Để tỏ lòng tôn trọng, Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan ngồi đối diện Qúy Mục Nhiễm, chờ đợi cô chủ động mở miệng. Hơn 10 phút trôi qua, đối phương vẫn im lặng như cũ uống sữa tươi, xem báo, căn bản giống như không có gặp các nàng vậy.
"Tôi nói, Qúy đại đương gia, sáng sớm như vậy cô gọi tôi và Nhan Nhan đến đây, không phải là để chúng tôi nhìn cô sáng chứ?" cuối cùng không chịu nổi bầu không khí im lặng như vậy, Lăng Vi mở miệng hỏi. Có trời mới biết, đã bao lâu cô không phải dậy vào đúng 7 giờ sáng. Làm ơn đi, cô rất mệt có được không?
"Ừ." Qúy Mục Nhiễm đúng là người kiệm ngữ, trả lời cũng rất ngắn gọn.
"Hả? cô ừ cái gì mà ừ a, cũng không phải đi &**" thấy mình không được chú ý đến, Lăng Vi có chút khó chịu, đến cách nói chuyện cũng ẩu tả. Nhìn dáng vẻ Qúy Mục Nhiễm cau mày, Lăng Vi phát hiện cô đã chọc giận cái bản mặt tê liệt này rồi.
"Lăng tiểu thư, mong cô chú ý ngôn hành cử chỉ, đừng quên mạng cô, còn nằm trong tay tôi." Qúy Mục Nhiễm không mặn không nhạt trả lời, rõ ràng là ngôn ngữ uy hiếp, lại bị cô nói rất hời hợt. Sau khi nói xong, thậm chí coi như không có chuyện gì mà ăn điểm tâm.
"Mẹ kiếp, cô không nói thì thôi, cô nói đến thì tôi tức lộn ruột. Cô và nữ nhân chết bầm Ngôn Thanh Hạm kia cùng nhau gạt tôi bày ra kết hoạch giả chết gì đó, lỡ như tôi chết rồi thì phải làm sao? ai phụ trách a? cái người nổ súng đó sao? nàng chạy đâu rồi? đánh bà xong, giờ còn chưa nói tiếng xin lỗi!"
Lăng Vi giương nanh múa vuốt nói, cuối cùng không quên sờ ngực mình một cái, nhìn Tả Tĩnh Nhan bày ra bộ dạng bị đau. Nhìn người kia nàng vội vàng đưa tay xoa cho cô. Dù biết Lăng Vi đang diễn trò, nhưng Tả Tĩnh Nhan cũng không thể không để ý đến đối phương. Lăng Vi, thực sự khiến mình rất đau lòng.
"Liên quan đến chuyện giả chết, tôi và Ngôn cũng là bất đắc dĩ thôi. Nếu cô còn mãi quẩn lấy chuyện này không nhả, tôi không ngại cho cô chết thêm lần nữa." Qúy Mục Nhiễm nói xong, siết chặt cái ly trong tay, khi cô dùng sức, cái ly trắng nứt ra một khe hở cạn. Đồng thời chất lỏng bên trong cũng không có chảy ra, lại nổi lên uy hiếp đầy hiệu quả.
Cùng là người trong nghề, Lăng Vi tự nhân cô cũng có thể dùng tay không bóp vỡ ly, chỉ bất quá đơn giản bóp vỡ mà thôi, không như Qúy Mục Nhiễm bóp vỡ mà không bóp xấu cũng rất khó. Cái này không chỉ dựa vào lực mạnh, mà còn phải dựa vào sự chính xác tính toán, cùng với lực đạo, cực cao cùng khống lực. Lăng Vi tự nhận không làm được điểm này, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua lúc này.
"Khụ khụ, Qúy đương gia, Qúy đại tiểu thư, Qúy mỹ nhân, Qúy lão bản, Qúy đại đại đại đại đại nữ vương!" Qúy mặt than, Qúy ngạo kiều, Qúy ngu si! Lăng Vi vừa nói với Qúy Mục Nhiễm vừa đặt ngoại hiệu cho cô, không ngừng đưa tay quơ quơ trước mặt cô, trong lòng suy nghĩ những từ hình dung thích hợp cho Qúy Mục Nhiễm. Làm sao đây, bất luận cô quấy rối Qúy Mục Nhiễm thế nào, thì người kia vẫn bất vi sở động, tựa như đối mặt với không khí.
"Ai nha ~ mệt chết tui. Nhan Nhan, cuộc sống này thật khó khăn. Nếu mỗi ngày đều gặp người này, em có lẽ sẽ giảm thọ mất." đùa giỡn Qúy Mục Nhiễm không có kết quả, Lăng Vi lại nói với Tả Tĩnh Nhan. Âm thanh rất lớn, rõ ràng không nói thầm, mà là nói cho Qúy Mục Nhiễm nghe.
"Em nghe lời, im lặng, đừng có quậy được không?" thấy bộ dạng Lăng Vi xấu tính, Tả Tĩnh Nhan nhỏ giọng dỗ ngọt cô, ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Mục Nhiễm. "Qúy tiểu thư, Lăng Vi thân thể vừa khỏe, không thể ngồi lâu được. Cô có lời gì, cứ việc nói thẳng, chúng tôi rất cám ơn cô đã trợ giúp, tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của cô."
"Kế hoạch bắt đầu." Tả Tĩnh Nhan mở miệng, Qúy Mục Nhiễm ngược lại không có coi thường nàng, mà thấp giọng trả lời.
"Là kế hoạch gì?" thấy Qúy Mục Nhiễm nguyện ý trả lời mình, Tả Tĩnh Nhan tiếp tục hỏi.
"Tôi tra được, Thành Khang và Lăng Long còn có nhất đường chủ đang là đường chủ tiền nhiệm của Lăng Vân Đường Ứng Hùng có hợp tác với nhau. Hắn gạt Lăng Long lấy được một ít tội chứng của Lăng Vân Đường, trong đó ngoại trừ Lăng Vi, còn có những thứ uy hiếp nghiêm trọng hơn. Hiện tại, Lăng Long và Lăng Kha đang bị chứng cớ này khống chế. Không ngoài dự đoán, Thanh Khanh rất nhanh sẽ hợp tác với Ứng Hùng, đem Lăng Vân Đường cùng Lăng gia của các người thu tóm."
"Đ*t, Thành Khang tên cặn bã đó, tôi muốn mạng chó của hắn!" Qúy Mục Nhiễm vừa nói xong, Lăng Vi liền đứng dậy mắng. Nhìn cô kích động che ngực, không ngừng thở dốc. Tả Tĩnh Nhan sợ thân thể cô chịu không nổi, vội ấn cô ngồi lại, nhẹ nhàng trấn an sau lưng cô. "Đừng tức giận, tình trạng thân thể hiện tại của em không thể quá kích động. Không lẽ em không biết, nhìn thấy em khó chịu, thì chị sẽ đau lòng sao?"
Lời Tả Tĩnh Nhan nói phát ra từ trong lòng, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng Lăng Vi ôm ngực quặn đau, lòng nàng cũng không dễ chịu được. Nếu như không phải là mình, Lăng Vi cũng sẽ không phải chịu tội như vậy. Nghĩ đến người này có thể bị di chứng lưu lại, Tả Tĩnh Nhan hận không thể chịu đau thay cô, thay Lăng Vi chịu tất cả mọi thống khổ.
"Qúy Mục Nhiễm, khi nào bọn họ động thủ." thấy Tả Tĩnh Nhan khẩn trương với mình như vậy, Lăng Vi vội đè xuống lửa giận trong lòng, thấp giọng hỏi. Nụ cười trên mặt cô đã sớm tắt không còn nhìn thấy, ngay cả mâu giữa tùy ý khoe khoang cũng biến mất không còn. Có, cũng chỉ là lửa giận hết sức khắc chế, cùng với đủ loại sát ý.
"Tối ngày mốt."
"Hả? nhanh như vậy? tôi nghĩ, bọn họ chắc là không kịp đợi muốn ngồi lên cái ghế kia của Lăng Vân Đường chúng tôi rồi. Mặc dù thời gian rất gấp, bất quá tôi nghĩ với bản lãnh của Qúy đương gia, chắc là chuẩn bị xong mọi thứ rồi."
Những lời này của Lăng Vi, không phải câu nghi vấn, mà là thực sự khẳng định, thấy trong mắt cô có tín nhiệm với mình, Qúy Mục Nhiễm gật đầu, tỏ ý hai người cùng cô lên thư phòng trên lầu. Khi ba người đi vào, Qúy Mục Nhiễm trước tiên khóa cửa lại, lúc này mới ngồi vào vị trí, lấy bản đồ ra. Tấm bản đồ này, Lăng Vi không thể quen thuộc hơn nữa, chính là bản đồ tổng bộ của Lăng Vân đường ở thành phố X này.
"Tôi tra được, gần đây Thành Khang và Ứng Hùng liên kết với những tổ chức hắc đạo nhỏ không ít, định tối ngày mốt đến Lăng Vân Đường tiến hành đánh úp. Hôm đó, lão đường chủ mới của Lăng Vân Đường được tiếp nhận nghi thức, Lăng Long và Lăng Kha cũng sẽ xuất hiện ở đó. Theo tôi biết, bọn họ mang đến không ít người, cùng với sự buông lỏng của Lăng Vân Đường hoàn toàn khác xa một cuộc chiến."
"Lăng Vi, tôi và cô vốn không có giao tình gì, Ngôn là bạn cũ của tôi, nếu cô ấy mở miệng, Qúy Mục Nhiễm chỉ có thể bán nhân tình này cho cô. Bất quá, sau khi chuyện này thành công, tôi muốn có 10% cổ phần của Lăng thị, còn có một phần địa bàn của Lăng Vân Đường."
"Ha ha…"
Nghe Qúy Mục Nhiễm nói, Lăng Vi cười ha ha, cái cười này không phải là kiểu sau khi bị đánh cướp thì không biết làm gì, ngược lại có vài phần tán thưởng bên trong. "Qúy Mục Nhiễm a Qúy Mục Nhiễm, không ngờ cô nhìn qua im lìm lại như cái hồ lô vậy, khẩu vụ ngược lại không nhỏ. Cô có biết, những thứ này thêm vào, thì trị giá bao nhiêu tiền không?"
"Tôi nghĩ, Lăng lão bản là một người làm ăn, trận đánh này cô không chỉ có thù lao, còn có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Lăng thị. Mua bán như vậy, cô nhất định sẽ không lỗ vốn."
"Được, đồng ý, Qúy Mục Nhiễm, cô là người bạn này, Lăng Vi tôi đã ước định."
"Tối ngày mốt, Qúy gia sẽ toàn lực tương trợ."
Nhìn thấy hai người định đoạt xong, Tả Tĩnh Nhan lắc đầu cười. Nàng thay Lăng Vi cao hứng đồng thời, cũng cười người này sắc mặt thay đổi quá nhanh đi. Khi nãy còn như nước với lửa cùng Qúy Mục Nhiễm, lúc này thì lại phấn chấn không thôi. Tả Tĩnh Nhan ngẩng đầu nhìn xung quanh thư phòng, khi xoay người lại, vô tình liếc thấy bức vẽ treo trên tường.