Hai người cứ như vậy dây dưa, ai cũng ngại không dám chủ động nói chuyện. Cảm giác được dưới bụng tích tự áp lực càng lúc càng lớn, Lam Khiên Mạch có chút khó chịu nhíu mày. Nàng thật sự hối hận vì sao mình lại uống nhiều nước như vậy, nếu như uống một chút thôi, thì chí ít cũng có thể chịu được tới sáng mai. Nhưng mà, nàng dường như lại quên mất một chuyện quan trọng. Với tình trạng bây giờ của nàng, căn bản không thể chỉ nằm trong bệnh viện này một hai ngày được, ít nhất cũng phải là một hai tháng mới được.
"Chị đến giúp em a!" cuối cùng, vẫn là Ngôn Thanh Hạm mở miệng phá vỡ yên tĩnh. Cô giống như quyết định sắp làm chuyện trọng đại gì đó liền ngẩng đầu, sau đó bước tới giường Lam Khiên Mạch, đem hai tay đưa ra sau lưng người kia. Khi hơi ấm ngón tay chạm đến da thịt mát lạnh kia, khuôn mặt Lam Khiên Mạch đỏ như máu nhỏ, tình huống của Ngôn Thanh Hạm so với nàng cũng không tốt được hơn bao nhiêu.
"Thanh Hạm cứ để cho ý tá đến đây đi." Lam Khiên Mạch nhẹ nói, ngượng ngùng nghiêng đầu đi chỗ khác. Bởi vì xấu hổ, khuôn mặt nàng cùng hai bên tai đã nhuộm thành màu đỏ, phối cùng màu tím nhạt trên cổ, nhìn qua như là mật đào chín muồi đầy kiều diễm. Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác nhìn, tiện đà đem ánh mắt nhìn đến chỗ tay mình. Một bên mắt cô cảm giác cả viền mắt như khô nóng theo.
Lúc này, nửa người dưới của Lam Khiên Mạch cũng chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ màu tím che lấp. Cặp đùi trắng nõn trong gian phòng không quá sáng có vẻ càng chói mắt, quần ngoài cởi ra còn dính dưới hai chân nhỏ của nàng, ngược lại như có hiệu quả với thị giác một nửa chống cự, nửa nghênh đón. Tư thế này hợp cùng thần sắc tái nhợt và bọ đồng phục bệnh nhân trắng sọc xanh, đúng là tràn đầy cảm giác mê hoặc khác.
Kinh giác khi chính mình lần nữa nhìn đến sửng sốt, Ngôn Thanh Hạm ho nhẹ vài tiếng, tự tay cởϊ qυầи lót cho Lam Khiên Mạch. "Không sao đâu, để cho chị làm, em là bạn gái của chị, chuyện riêng tư như vậy, để chị làm vẫn tốt hơn." Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói, ngón tay chậm rãi lướt theo mép qυầи ɭóŧ của Lam Khiên Mạch từ từ kéo xuống, tiện đà đem mảnh vải nhỏ kia giữ lại, từ từ kéo xuống dưới.
Bởi vì sau lưng Lam Khiên Mạch còn có thương tích, không thể động mạnh được, Ngôn Thanh Hạm không thể làm gì khác hơn là khom người nâng mông nàng lên, giúp nàng cởϊ qυầи lót ra. Khi bàn tay chạm đến cái mông đàn hồi kia, Ngôn Thanh Hạm cảm giác rõ ràng tay mình đang run rẩy. Không biết vì sao, cô lại muốn xoa nắn chỗ đó của Lam Khiên Mạch.
''Thanh Hạm… Nhanh một chút, được không?'' Trong lúc Ngôn Thanh Hạm đang ngẩn người, thì Lam Khiên Mạch lại thúc giục. Nghe tiếng người kia nhắc nhở cô, Ngôn Thanh Hạm ngượng ngùng gật đầu, đem qυầи ɭóŧ cởi ra. Trong quá trình đó, ngón tay cùng da ma sát, mang đến từng trận cảm xúc nóng rực, vải thô ráp ban đầu không cảm giác lại khiến làn da nhột không chịu nổi.
Lam Khiên Mạch dùng răng cắn môi dưới, muốn dùng đau đớn để giảm bớt đi cảm giác Ngôn Thanh Hạm đem lại cho mình. Nàng không biết cảm giác này nên nói thế nào, hay hình dung ra sao. Nó cũng không phải *, cũng không phải ngại ngùng, mà là một sự hưng phấn cùng thỏa mãn không nói ra được. Lam Khiên Mạch nghĩ, trên đời có thể khiến Ngôn Thanh Hạm làm được như vậy chỉ sợ có mỗi một người là chính mình.
''Em chuẩn bị xong chưa?'' Lúc này tiếng nói của Ngôn Thanh Hạm từ bên dưới truyền đến. Lam Khiên Mạch giương mắt nhìn xuống, thấy đối phương đang úp sấp trên giường, cầm ống thông tiểu hỏi mình. Chứng kiến cái món đồ thô bỉ kia, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ gật đầu. Nàng không nhịn nổi nữa, chỉ sợ nhìn nữa mình sẽ tiểu dầm trên giường mất.
''Ừm, chị bắt đầu đây.'' Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói, đem cái ống nhỏ hướng vào bên trong ** của Lam Khiên Mạch. Tri thức về sinh lý của cô cũng không ít, cũng rất ít nhìn thấy bộ vị tư mật của nữ nhân như vậy. Cho dù lần đó cùng Lam Khiên Mạch thân mật, thì đây cũng là lần thứ hai cô mới nhìn thấy được nơi đó của nữ nhân.
Cầm ống thông tiểu, Ngôn Thanh Hạm có chút mê mang đánh giá địa phương nằm giữa hai chân Lam Khiên Mạch. Nói đó có màu sắc trắng mịn giống hệt lần trước mình nhìn thấy đầy tiên diễm, không chút tạp chất nào. Có lẽ chưa bị thanh tẩy qua, nó dường như khô khốc như sa mạc, tầng tầng cánh hoa xếp chồng lên nhau, không giống như lần trước trong suốt óng ánh.
"Tiểu Mạch… cái này nên để đâu đây?" nghe Ngôn Thanh Hạm hỏi, Lam Khiên Mạch sửng sốt, nửa ngày cũng không kịp lấy lại tinh thần. Khi nãy nàng còn nhìn thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm hiên ngang thế thốt sắt son thế mà, còn tưởng là đối phương thực sự biết cách dùng ống thông tiểu này. Hiện tại xem ra, đại tiểu thư này căn bản là dốt đặc cán mai a.
"Thanh Hạm, nếu không…. đi gọi y tá đến đây đi, em… ah" Lam Khiên Mạch còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác dưới hạ thân truyền đến cảm giác tê dại, khoái ý đến đột ngột khiến nàng không kịp chuẩn bị rên nhẹ một tiếng. "Tiểu Mạch, xin lỗi, đau lắm hả?" Ngôn Thanh Hạm vô cùng áy náy hỏi, cô cho là cái địa phương nổi lên kia chính là vị trí chính xác. Nhưng nhìn phản ứng của Lam Khiên Mạch, hình như mình đoán sai rồi.
"Thanh Hạm, không phải chỗ đó, xích xuống dưới, xuống dưới một chút." mấy chữ này, Lam Khiên Mạch phải nghiến răng mà nặn ra, nàng cảm thấy tình hình hiện tại mình dạy Ngôn Thanh Hạm còn khó khăn hơn lần trước nhiều. "Ừm, chị thử lần nữa." Ngôn Thanh Hạm rất chân thật, tiếp tục dùng cái ống thông tiểu dưới hai chân Lam Khiên Mạch đâm tới đâm lui, đụng loạn khắp nơi.
Thân thể vì bị Ngôn Thanh Hạm thăm dò lung tung là nóng lên, càng lúc càng nóng, Lam Khiên Mạch cắn chặt môi dưới, phòng ngừa cho mình kêu thành tiếng. Nàng biết, thân thể mình đối với Ngôn Thanh Hạm không có bất kỳ đề kháng nào. Cho dù chỉ bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, tùy ý cô dùng cái vật kia đâm loạn, Lam Khiên Mạch cũng cảm giác được dường như mình có chút ẩm ướt.
Lam Khiên Mạch nghĩ, nếu lúc này giữa hai chân mình không phải Ngôn Thanh Hạm, nàng tin là mình sẽ một cước đạp đối phương xuống ngay tức khắc. Đ*t cmn, chị không biết chỗ nào thì đi hỏi y tá đi, chị còn ở đó đâm loạn cái gì a!?
"Thanh Hạm, chị… xong chưa?" Lam Khiên Mạch thúc giục lần nữa, nàng không phải sợ chính mình không nhịn được, là sợ phản ứng của thân thể bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy. "Ừm, chị tìm thấy rồi." Ngôn Thanh đưa ngón tay vào bộ vị bên dưới, tán đều hai cánh hồng sang hai bên, cái lỗ nhỏ kích cỡ như ngòi bút xuất hiện trước mắt mình.
Ngôn Thanh Hạm đeo găng tay y tá đưa cho mình trước, dùng nước khủ trùng thoa lên chỗ đó của Lam Khiên Mạch, cuối cùng mới từ từ đưa ống thông tiểu vào. Dù sao cô cũng không phải dân chuyên nghiệp, mặc dù đã tự nhắc mình đừng khẩn trương, nhưng tay vẫn không nhịn được mà run rẩy. "Tiểu Mạch, có thể sẽ đau một chút, em ráng chịu nha."
Ngôn Thanh Hạm nói giọng an ủi Lam Khiên Mạch, dùng lòng bàn tay đem cửa hang mở rộng ra, rồi cầm ống thông tiểu cho vào trong. Mới vừa vào chưa được vài li, Ngôn Thanh Hạm liền cảm giác có chướng ngại bên trong khiến người bên dưới đau đớn đến run rẩy. Thật vất vả mới đặt được ông thông đúng vị trí, lúc này Lam Khiên Mạch đã ra một thân mồ hôi lạnh. Ngôn Thanh Hạm đau lòng vuốt bụng nàng, dùng gương mặt cọ nhẹ bên trên.
"Thanh Hạm, em không sao." qua một lúc lâu, sự đau đớn kia mới tan đi, thay vào đó là sự mắc tiểu càng thêm mãnh liệt. Mắt thấy người bên trên đang cúi đầu nhìn mình, Lam Khiên Mạch cắn cắn môi dưới, nói với Ngôn Thanh Hạm: "Thanh Hạm, chị nhắm mắt lại được không, em…" lời kế tiếp, Lam Khiên Mạch cũng không nói tiếp. Nàng cũng không muốn Ngôn Thanh Hạm nhìn mình làm chuyện đó, thật sự rất mất mặt.