Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 65.7 - Chương 65.66

Chương 65:


Viết xong, tôi đọc lại một lượt, nước mắt lăn xuống.

Cuối cùng, tôi lưu bức thư lại, ấn gửi.

Quả nhiên trang chủ đã quá thời gian đăng nhập, tôi thầm tự khen mình thông minh.

Đăng nhập lại, gửi đi.
Tôi thở phào, thành tâm cầu nguyện mọi chuyện thuận theo ý trời, dù thành công hay thất bại, đều do tạo hoá.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ.

Tôi lấy điện thoại ra, đọc một cách có chọn lọc những tin nhắn hiện trên màn hình.

Sau đó, tranh thủ thời gian viết một bức thư cho bạn trai.

Nội dung rất đơn giản, tôi viết, anh dùng dạ tiểu nhân, đo lòng quân tử, em đã từng thề với anh, tự em biết giữ lời hứa.

Trong mắt anh, tình yêu có thể chỉ là phong hoa tuyết nguyệt khi còn mặn nồng, nhưng trong thâm tâm em, đó còn là trách nhiệm đặt trên bất cứ ngoại vật nào khác.

Anh có thể yên tâm về điều đó.
Tôi thấy đồng hồ trên tường đã chỉ mười giờ.

Sau khi gửi bức thư đó, tôi cầu chúc cho điều tốt đẹp nhất.

Lúc đó, tôi mơ hồ nghĩ đến Thẩm Phương.
Nhưng câu nói "Im doing fine" đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn của chị khiến mọi cảm giác tội lỗi của tôi bay sạch, gặp dịp thì chơi, hoa trong gương, trăng trong nước, tuy có nan giải, nhưng rồi cũng qua đi, chúng tôi đều đã trở lại cuộc sống của riêng mình.

Như vậy rất tốt.
Sau một đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ Ji Shang, chú ấy nói đây chỉ là sự hợp tác dựa trên cơ sở tình nguyện của tôi và chú, không có gì gọi là tội lỗi như tôi nghĩ, về những điều này, tôi cũng đã tự nói với chính mình, nên chỉ biết lắng nghe.

Chú lại nói, chú hiểu rất rõ sự ấm ức của tôi, nhưng không biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi bố tôi biết...
Tôi nói, nếu chú không nói, sẽ không ai biết, nếu bố tôi biết cũng không liên quan gì đến chú.

Ji Shang cười, nói, đừng quá hành động theo cảm tính, dù sao hai người cũng là cha con, Một giọt máu đào hơn ao nước lã...!Lời nói của chú ấy khiến tôi an tâm hơn.


Gồm cả câu: "Không có gì gọi là tội lỗi như cháu nghĩ" của chú đã khiến tâm trạng hoảng sợ và lo lắng của tôi lúc đó được xoa dịu.

Có vẻ như tôi đã tạo một cơ hội tốt cho bố tôi, một cơ hội không chỉ khiến ông ấy có thể suy nghĩ kỹ, mà còn là cơ hội tốt cho cả tôi và bố.
Hôm đó, tôi cũng nhận được cuộc gọi từ bạn trai.

Tôi không hứng thú lắm đến những lời tra hỏi của anh ấy.

Tôi nghĩ, so với mối quan hệ nhạt nhoà không có gì thay đổi bấy lâu nay mà nói, còn có nhiều thứ quan trọng hơn.
Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng thị thực Thượng Hải cùng các đồng nghiệp trong công ty.

Việc xin visa suôn sẻ đến bất ngờ.

Tất nhiên, tôi không phải là người duy nhất được qua.

Hình như hôm đó tâm trạng của nhân viên văn phòng thị thực rất tốt.

Không biết có phải vì chỉ còn hai tuần nữa là Giáng Sinh hay không? Họ đang tốt bụng phân phát lòng từ bi trước khi được về nhà đón lễ sao?
Buổi chiều nhận lại hộ chiếu, visa có hạn đến cuối tháng 7 hai năm sau.

Tôi hơi thất vọng vì cứ tưởng rằng sẽ được thêm một năm.

Ai ngờ, kế hoạch công việc kéo dài bao lâu, visa liền cấp được lâu bấy nhiêu, cứ như ngay khi công việc kết thúc là họ sẽ đuổi cổ tôi đi ngay, nhưng vẫn đỡ hơn thị thực thăm hỏi kéo dài sáu tháng.
Có visa là phải chúc mừng một phen, tôi vội vàng gọi điện cho mẹ, mẹ cũng đã giúp tôi bỏ được cục đá đè nặng trong lòng.
Nhưng, chưa vui mừng được bao lâu, mẹ lại đặt một hòn đá khác bắt tôi gánh trên lưng: Tại sao trường bên đó vẫn chưa có thông báo gì?" Tôi an ủi mẹ, rằng hiệu quả làm việc của người Anh rất chậm, trước kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, có nhiều công việc phải tổng kết hoặc đang ở cuối giai đoạn xử lý.

Chắc đợi đến sau Tết Dương lịch sẽ có kết quả.

Mẹ tôi có vẻ nhẹ lòng hơn đôi chút.

Bà lại nói: "Hỏi sếp con xem, cô ấy có thể cho nghỉ thêm vài ngày không, tranh thủ đi xem trường bên đó, nói không chừng sẽ có cơ hội tốt hơn.

Không phải họ đã gửi thư mời cho con sao? Lấy được visa nước Anh thì có lẽ sẽ dễ lấy visa bên Mỹ hơn chứ?"

Tôi chỉ ậm ừ cho mẹ vui lòng, nhưng thật ra không vừa ý chút nào, đang yên đang lành lại rối tung cả lên, tại sao không thể cho tôi nghỉ ngơi một lúc chứ
Buổi tối, anh A làm chủ nhà, mở tiệc tiễn biệt cho nhân viên cấp dưới lấy được visa như chúng tôi.

Vì hồ sơ visa của công ty được duy trì tốt, anh A rất vui.

Tiệc rượu đang được nửa chừng, bỗng anh A rút điện thoại ra và nói:
"Em nên báo tin vui cho Thẩm Phương."
Lúc đó mặt tôi còn đang đỏ tía tai vì vui, vừa nghe thấy câu đó, nhất thời không phản ứng kịp, lại còn nói "Được ạ." Khi anh A thực sự bấm số, tôi mới nhận ra rằng mình sắp phải nói chuyện với Thẩm Phương.
Tôi lại bắt đầu run lên, trong lúc run rẩy, tôi nghe anh A nói: "Thẩm Tổng à, Tiểu Cảnh xin được visa rồi...!thuận lợi...!một phát là xong...!hẳn là tiếng Anh rất tốt đó....!ha ha...!đúng vậy, đúng vậy....!nói chuyện với em ấy vài câu nhé?"
Tôi vội duỗi thẳng lưng, run rẩy và bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng nhận điện thoại, hình như cũng duỗi tay tôi ra rồi, trong lòng thầm nghĩ xem nên dùng giọng điệu và ngôn ngữ gì để nói chuyện với Thẩm Phương.

Đang lúc chần chừ, thì anh A lại cười, nói: "Vậy cũng được, cũng được." Sau đó, cúp máy.
Anh A cười và nói với tôi: "Thẩm Tổng nhờ anh chuyển lời chúc em xin visa thành công, nào, Tiểu Cảnh, cạn ly nữa nào..."
Tai tôi bắt đầu nghe tiếng ong ong, tôi nâng ly lên trong vô thức, rượu vào đến miệng, tôi không thể cảm nhận được bất cứ mùi vị gì.

Tôi cứ luôn tự hỏi bản thân, tại sao chị không nói chuyện với tôi?
...
Vốn dĩ ông Scot đã lên kế hoạch thi vấn đáp cho tôi sau năm mới, sau khi hay tin tôi đã xin được visa, ông viết cho tôi bức thư và hi vọng rằng tôi có thể thi vấn đáp ngay trước Giáng Sinh.
Tôi nói với ông ấy rằng tôi lo vì chưa kịp chuẩn bị kỹ nên khi thi sẽ có nhiều vấn đề, Scot trả lời, nói, qua năm sau ông sẽ đi Thuỵ Sỹ cho chuyến du thuyết của mình, đến lúc đó có lẽ sẽ không thể về tham gia bài thi vấn đáp của tôi nữa.

Ông ấy cho tôi lựa chọn, tôi mong ông ấy sẽ đến dự được, hoặc là mong tới tháng sau tôi sẽ tới.
Tôi biết, dù ông ấy có đến dự cũng không được phép nói hay gợi ý bất cứ điều gì khi tôi đang tiến hành bài thi, nhưng bản chất con người là vậy, cho dù có là một người Anh bảo thủ rập khuôn, nhưng ông ấy vẫn sẽ coi đó như bài thi của chính mình khi học sinh của ông bị làm khó bởi các giám thị cả quen lẫn lạ.

Hơn nữa, nếu hai vị giám khảo đó có quan hệ "khăng khít" với giảng viên, e rằng họ sẽ không được mời.

Dù nói là "hoạt động bí mật", nhưng thật ra là "quy tắc ngầm" rất phổ biến ở các trường đại học phương Tây.
Tôi cũng đã thấy từng có người "được thả", tận mắt thấy năm ngoái có một người đồng hương của trường chúng tôi tốt nghiệp, các giảng viên của anh ấy cũng là người Trung Quốc, ban giám khảo cũng là người cùng quê, đến tận cuối cuộc thi, anh ấy không thể nói nổi vài ba câu ngoại ngữ, thế là bắn tiếng Trung cho nhanh.
Lúc đó tôi được mời đi cổ vũ, vừa nghe thấy tiếng mẹ đẻ xong, tôi suýt thì ngất tại chỗ.
Tại sao đồng bào chúng ta luôn có thể nghĩ ra những sáng tạo "vô song" đến như vậy? Quả nhiên, năm nay nghe nói, Bộ quy định bất luận giám khảo và thí sinh có cùng dân tộc, đều bắt buộc phải sử dụng tiếng Anh.

Nếu không, giám khảo thứ hai có quyền bãi bỏ buổi thi.

Tôi nghĩ người Anh thật ngốc, nhỡ như họ cũng tìm giám khảo thứ hai là người cùng dân tộc thì sao?
Hồi đó, sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm, tôi nói với ông Scot với tinh thần thông minh của người Trung Quốc, thi trước đi, chỉ cần ông đi là được.
Tôi về nhà một chuyến trước ngày khi bay sang Anh, gặp mẹ, cũng là gặp bạn trai.
Có lẽ do gấp gáp rời đi, tôi vội mua những thứ đồ thiết yếu mang đi, vốn dĩ có rất nhiều chuyện riêng muốn nói, nhưng bầu không khí lại không cho phép.
Sau bữa tối, tôi chào tạm biệt mẹ và bạn trai, và đi gặp bố với lý do là đi gặp các bạn cùng lớp.

Về việc tôi xin visa thuận lợi, ông ấy nói như mọi khi rằng, có thể ăn mừng, nhưng, không đáng để vui mừng đến vậy.
Trong mắt ông, tôi vẫn là đứa trẻ đời sau với tầm thìn hạn hẹp.

Nhưng tối đó, khi tiễn tôi đi, giữa khung cảnh non sông gấm vóc trong trong ngôi nhà mới của ông ấy, chúng tôi vô tình nói về những người chạc tuổi tôi trong họ hàng, bỗng ông ấy chắp tay sau lưng, khe khẽ nói:
"Trong số mấy đứa cháu chắt, xem ra chẳng đáng nhắc đến, con trai của chú con..." Ông ấy nói nhỏ dần, rồi cuối cùng lắc đầu.
Những từ ngữ gièm pha sau lưng người khác của ông ấy khiến tôi phát bệnh, tôi nghĩ, có lẽ trong miệng ông ấy, tôi cũng chỉ như vậy mà thôi.

Tôi không buồn tiếp lời, chỉ ứng phó cho qua.

Thật ra, có vài người anh em họ hàng rất tài giỏi trong mắt tôi.
Thấy tôi không có phản ứng gì, ông chậm rãi nói: "Con, hồi nhỏ con cũng như vậy, không có gì nổi trội, nhưng cũng may lúc đó bố phát hiện ra con có tiềm năng và cho con đi nước ngoài.

Xuất ngoại hay không xuất ngại có khác biệt lớn vậy đấy, cũng như năm đó bố di lính trèo đèo vượt suối, vì đã được rèn luyện qua, nên bây giờ cái gì cũng làm được."
Tôi nghe vậy, cười lạnh, nói: "Bố đang khen con đấy ư? Hay đang tự khen bố."
Bố liếc nhìn tôi, rồi cười phá lên theo cách mà tôi đã lâu không gặp, ông vui chỉ vì lời nói đùa của tôi.
Cười xong, ông vỗ vai tôi: "Đúng là ta không nhìn nhầm người."
Nghe xong câu đó, tôi thấy trong mắt ông có một loại cảm giác mà tôi chưa từng nhìn thấy, hoặc đã bị lãng quên từ lâu.

Ánh mắt đó, khiến tôi không biết nên cảm động, hay sợ hãi.
Tôi còn đang lo lắng không yên thì ông nói tiếp: "Bố đã nhắc đến chuyện này với Ji Shang, rằng, sau này con nên có một phần cổ phần."
Tôi vội vàng tiếp lời: "Không cần, con vẫn còn nhỏ, hơn nữa lần ra nước ngoài này của con cũng không nói trước cái gì được." Nói xong lời này, chính tôi cũng kinh ngạc.

Đây chính là một giấc mơ mà tôi đã khao khát từ lâu, tại sao tôi lại lập tức chắp tay từ chối khi khi có người nào đó nói rằng giấc mơ này sắp thành hiện thực chứ? Tôi không hiểu nổi phản ứng của mình khi đó.

Tôi nghĩ, tôi chỉ là đứa quá đỗi nhát gan khi phải đối mặt với một điều gì đó xảy ra đột ngột không có dấu hiệu báo trước, hoặc một cơ hội rẻ mạt đến không vì nỗ lực của chính tôi mà nói trắng ra chỉ là sự bố thí từ ông ấy, chính lòng kiêu hãnh của tôi là thứ đã dập tắt chúng.
Sau này, tôi đã từng nhiều lần nghĩ tại sao tôi lại từ chối ông ấy.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ đến khi bắt đầu thấy vui vẻ lên.

Mặc tôi đã làm rất nhiều điều ngu ngốc, nhưng may mà lương tâm vẫn không bị chó ăn hết.

Có lẽ lý do này chỉ để giải thoát cho tôi.
Vừa dứt lời, ông ta lại bắt đầu phong thái kiêu ngạo quen thuộc: "Con còn nhỏ sao? Phải bao nhiêu tuổi mới tính là trưởng thành? Còn định về nhà uống sữa mẹ sao? Nói không làm được là không làm được à, con định làm chức nhân viên quèn đến bao giờ mới vươn lên được, con ở phòng thuê trong thành phố mãi được sao? Con nghĩ chỉ cần trả được tiền thuê ngoài Hồi Long Quan là đã giỏi lắm rồi sao?"

Lời nói của bố đã khơi dậy sự chán ghét luôn sục sôi và bản năng phản kháng trong lòng tôi, tôi xua tay, vội vàng ra ngoài cửa chặn một chiếc taxi lại, lúc bước lên xe, tôi nói: "Làm người đừng quá tham lam, sớm muộn cũng bị quả báo."
Trong đêm tối, tôi không thấy rõ khuôn mặt ông ta.

Ngồi trong xe, khá tự hào về sự chính trực của mình.

Trên đoạn đường về nhà đó, tôi không ngừng nghĩ về những câu mà tôi đã viết trong lá thư gửi Ji Shang "luôn có những người không vì danh vọng tiền tài mà rung động.

Trên đời này, vẫn luôn tồn tại những thứ mà tiền bạc không thể mua được." Tôi cho rằng tôi quá cao thượng.
khoảng khắc đó, tôi đã quên béng vụ "phí giới thiệu" mà tôi từng yêu cầu từ Ji Shang, khoảng khắc đó, tôi đã tự tưởng tượng mình là một người hoàn toàn trong sạch.

Không lâu sau tôi chợt nhớ ra khoản tiền môi giới đó, suy nghĩ một lúc, lại tự tìm cho mình một cái cớ, rằng tôi chỉ đang lấy lại khoản bồi thường mà mẹ con tôi đáng được nhận thôi.

An ủi, tự mình an ủi, lúc đó tôi đã quen như vậy rồi.
Về đến nhà, mẹ vẫn chưa ngủ, bạn trai và mẹ đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, có vẻ như đang đợi tôi.

Tôi nghĩ tôi không còn gì để nói với bạn trai, nhưng, nghĩ đằng nào ngày mai tôi cũng trở lại Thượng Hải, bèn miễn cưỡng ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, tôi nói: "Muộn thế này, anh vẫn chưa về à?"
Bạn trai cười nói: "Không phải anh vẫn muốn nói chuyện với em sao, cả sáng em bận đi mua đồ mà."
Tôi cười cho qua.

nói: "Anh bao nhiêu tuổi rồi, chúng ta cũng không phải mới yêu, cần gì rách việc vậy, hơn nữa, không phải lúc đó anh vẫn đến Thượng Hải tiễn em sao?"
Bạn trai cười, nhưng mẹ tôi nói hộ anh ấy: "Con thì già được với ai, lấy được cái visa đã bày đặt xem thường những người nhà quê như chúng ta, con muốn chúng ta cũng phải nhìn sắc mặt và nghe lời con sao, đúng không, Hiểu Quân?"
Tôi vội nói: "Mẹ, mẹ xem mẹ...!con chỉ là lo anh ấy về muộn thôi mà, ngày mai lại không phải cuối tuần, phải đi làm nữa, làm sao xin nghĩ mãi được?"
Bạn trai nhanh nhảu nói tiếp: "Mẹ à, đây là, em ấy cũng chỉ cứng miệng thôi, không phải mẹ không biết".
Mẹ tôi cười, đứng dậy: "Mẹ về phòng đây, đã nói đỡ cho rồi mà con rể không chịu nắm bắt thời cơ.

Hai đứa nói chuyện nhỏ thôi, nhưng, mẹ nói con Cảnh Minh, chú ý thái độ của con!"
Lời của mẹ khiến tôi bực mình.
Ngồi thất thần trên ghế sô pha.

Bạn trai nhích lại như có vẻ muốn ôm, tôi gạt anh ấy ra, dịch sang chiếc sô pha bên cạnh, cầm một tờ báo lên đọc, cũng không biết đọc được chữ nào hay không, chỉ là để ra oai thôi.
Tôi không biết phải nói gì với anh ấy, dường như anh ấy không thể hiểu nổi những lý tưởng hoài bão của tôi.

Đúng là tôi hơi xem thường anh ấy, trừ khoản anh ấy đẹp trai và có tính tình tốt, những điều còn lại thật sự không đâu vào đâu.
Nhưng ai bảo ngay từ đầu tôi đã chọn anh ấy? Kệ đi, không trông cậy vào anh ấy nữa, chỉ cần anh giúp tôi chăm sóc mẹ tôi thật tốt, làm hậu phương vững chắc, tự tôi ra ngoài chinh chiến thiên hạ.
Giọng nói của bạn trai cắt ngang không khí im lặng: "Em yêu, em, em có điều gì muốn nói với anh không?"
"Hả? Không có gì." Tôi mệt mỏi nói: "À, chỉ là, anh nên chú ý học tiếng Anh, sắp kiểm tra đấy." Thực ra trong lòng tôi cũng không mong đợi anh ấy có bất cứ "phép màu" nào..

Chương 66:


Bạn trai dừng lại một lúc, rồi nói "Em yêu, thật ra anh rất vui vì em có thể làm việc ở Anh."


Tôi lười biếng đáp lại: "Cảm ơn." Tôi hơi sốt ruột, tôi muốn đi ngủ sớm, mai còn phải bay.


Nhưng anh ấy lại nói: "Tuy nhiên, anh có đề nghị thế này, không biết em có nghe hay không."


Giọng của anh hơi hướng nghiêm túc, khác hẳn mọi khi. Tôi liếc nhìn anh, vẻ mặt anh cũng nghiêm nghị. Tôi miễn cưỡng đặt tờ báo trên tay xuống, nhớ trước khi đi mẹ dặn phải chú ý thái độ, có vẻ như mẹ đã đúng, dù sao chúng tôi cũng sắp kết hôn, cần cho người ta sự tôn trọng cơ bản nhất.


Tôi nói: "Anh nói đi."


Anh cúi đầu xuống, nghịch mấy hạt dưa đen còn sót lại trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Thật ra anh nghĩ em nên quay về học xong đã. Anh nghĩ công việc ngoài xã hội có ảnh hưởng rất không tốt đối với, đối với con người. Thật ra, thật ra... thật ra, môi trường đại học rất tốt, tốt nghiệp ra làm giáo viên, và ổn định, vừa thu nhập tốt, lại được nghỉ đông, nghỉ hè..."


Tôi nghe mà đã sớm không bình tĩnh nổi, ngắt lời anh: "Lại vừa có thể tan làm, về nhà, nấu cơm, chăm con." Bạn trai chết lặng: "Em yêu,..." Tôi tiếp tục: "Thích thì tìm giúp việc đi? Tìm người giúp việc lúc mắng không phải sướng mồm hơn sao, tìm vợ làm gì?"


"Em yêu, ý anh không phải vậy..." anh vội giải thích.


"Chứ ý anh là gì? Em mới có chút khởi sắc mà anh đã ghen tỵ, thật hẹp hòi!" Tôi được nước lấn tới.


Bạn trai có chút nóng nảy: "Tại sao anh lại ghen, sao anh lại ghen?! Em yêu, anh không muốn nói em, từ khi em nói em gặp được cô gái đó ở Anh, dù em nghĩ em không như vậy, nhưng em đã hoàn toàn thay đổi..."


Nghe anh đột nhiên nhắc tới Thẩm Phương, tôi nổi đoá lên: "Anh thôi việc lôi người khác vào cho em! Em nói với anh, giờ đây em được như vậy là nhờ ơn của người ta! Nếu anh nhìn không vừa mắt, anh cứ việc, em không quan tâm, nhưng anh đừng lấy quan hệ của em ra làm trò níu chân!"


Nói xong, tôi lên tầng, vào thẳng phòng mình mà không thèm quay đầu lại. Tôi đóng sầm cửa, khoá lại. Mẹ tôi bước ra, bạn trai vẫn đứng ngoài cửa hét lên: "Tại sao cứ phải thăng quan tiến chức làm gì? Để làm gì? Cứ sống yên ổn không được sao?"


Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi khuyên giải ngoài cửa, nhưng bạn trai vẫn gào lên gì đó, tôi mở cửa, nhìn chằm chằm vào anh: "Anh muốn hét thì về nhà mà hét. Mẹ em còn phải ngủ sớm."


Bạn trai nhìn tôi, dần dần, quầng mắt anh ửng đỏ. Tôi quay mặt đi.


Cuối cùng, anh rời đi. Mẹ kéo tôi lại, như muốn nói điều gì đó với anh, tôi nói trước khi mẹ mở lời: "Mẹ, mẹ thấy rồi chứ? Mẹ xem anh ấy đã lớn như vậy, nhưng ý chí cầu tiến ở đâu?"


Mẹ cũng không nói đỡ cho anh ấy nữa, chỉ nói: "Thật ra Hiểu Quân là người lương thiện, là một chàng trai tốt, con đừng giận cậu ấy."


Ngày hôm sau, tôi vội bắt taxi ra sân bay mà không đợi bạn trai đến. Hình như mẹ bất mãn với tôi, bà thấy tôi bất lịch sự, tôi nói với mẹ: "Con đang để anh ấy tự kiểm điểm, mẹ xem anh ấy đam mê chơi mạt chược như vậy mà mẹ vẫn mong được anh ấy thi lên thạc sĩ được sao?"


Đến sân bay, trước khi lên máy bay, điện thoại của tôi vẫn luôn im bặt. Tôi thầm cảm thấy có chút bất an. Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền lòng.


Trở về Thượng Hải, thu dọn đồ đạc. Tôi và Ji Shang ngày càng thân thiết hơn vì tôi sắp phải đi. Trước đêm tôi đi, Ji Shang nói với tôi, rằng bố tôi có ý muốn chuyển nhượng cổ phần cho tôi.





Tôi có thể thấy sự bất mãn trong nội tâm của Ji Shang và biết rằng chú ấy thâm dò tôi. Tôi nói với Ji Shang, cháu làm vậy chỉ để trút giận thôi, những thứ còn lại, cháu không quan tâm. Tôi sẽ giúp chú ấy ổn định lại bố tôi, nhưng sẽ phải đợi đến khi tôi hoàn thành bài thi bảo vệ luận văn. Ji Shang vẫn có vẻ do dự, tôi cười và xua tay: "Chú à, dù cháu chưa cứng cỏi gì, nhưng những thứ này đều là vật ngoài thân, không đáng coi trọng, tiền chính là thứ khốn nạn, cháu hận đến tận xương tuỷ."


Khi tôi đi, bầu không khí không hối hả và nhộn nhịp như lần đầu tôi ra nước ngoài. Tất nhiên, có rất nhiều người đến tiễn, nhưng cả mẹ và bạn trai tôi đều không đến. Về bạn trai, tôi không muốn anh ấy đến. Còn mẹ, tôi sợ mẹ đến một mình mà không có ai chăm sóc. Vì vậy, tôi nói, công ty đã thống nhất sắp đặt cho rất nhiều người cùng đi, đến tiễn sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Mẹ tôi không hỏi rốt cuộc có ảnh hưởng gì không tốt, lúc đó trong thâm tâm bà, việc tôi có thể an toàn đáp máy bay quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Bạn trai vậy mà chỉ nói một câu, lên đường bình an. Thành thật mà nói, tôi có chút thất vọng.


London vẫn nhộn nhịp và hào nhoáng như trước kia. Chỉ là kỳ nghỉ lễ đang đến gần, khắp nơi đều trang trí tổ chức lễ hội, dù còn hơn hai tuần nữa mới đến.


Tôi quay trở lại cái ổ nhỏ của mình, đúng như tôi nghĩ, mọi thứ vẫn không thay đổi. Cặp đôi người Hà Nam sắp về Trung Quốc sau khi tốt nghiệp. Còn người bạn cùng nhà ở tầng hai đã chuyển ra ngoài, cô bạn đồng bào dân tộc thiểu số đã với vòng tay của mẫu quốc vào tháng 10 cùng bạn trai. Theo cô bạn ấy nói vì không tìm được việc làm, tại sao phải tiêu tiền hoang phí? Cặp đôi Hà Nam sau khi tốt nghiệp đã đến du lịch 11 hay 13 quốc gia ở châu Âu, sau đó, họ cũng thử nộp vài hồ sơ xin việc, nhưng vẫn chẳng đi đến đâu, visa của họ đến ngày 31 tháng 12 sẽ hết hạn, nên họ tranh thủ thời gian tiệc tùng vui vẻ, mua sắm đồ đạc, và đang chuẩn bị gói ghém về nhà.


Cặp đôi họ vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ vì tôi trở lại. Đêm đó, chúng tôi mua về gói đậu phộng như đã bị thiu từ cửa hàng Ấn Độ, thịt hộp và ngô ngọt đóng hộp, uống rượu gin nguyên chất của London đến tận nửa đêm. Tôi nhớ cô gái Hà Nam vỗ vai tôi và nói: "Thuý Hoa, sau này em sẽ chuẩn con mẹ nó là một người thành công, lần đầu tiên thấy em, chị đã chắc chắn như vậy. Em làm tốt cho chị, đừng làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta!" Tôi có chút muốn khóc, nâng chiếc cốc trong tay lên: "Nào, cạn, cạn ly, trong đời dù thế nào cũng gặp được nhau, đến lúc em thành công, nhất định sẽ quay về tìm các anh chị chơi."


Hai người rất vui vẻ, một hơi nốc cạn: "Hôm nào đó đến nhà chúng anh chị chơi, dẫn em đi quận Long Môn, thăm chùa Thiếu Lâm."


Tối đó tôi hơi say. Sáng hôm sau, tôi dậy đi vào phòng tắm, mở cửa ra và đối diện với cầu thang có phần xa lạ, chợt nhận ra rằng mình đã trở về Anh. Tôi đứng dưới vòi hoa sen, nghĩ, một cuộc hành trình mới lại bắt đầu.


Tôi chợt nhớ đến Thẩm Phương. Tôi nghĩ, có nên gọi một cuộc cho chị ấy không? Nhưng lại nghĩ, quên đi, đợi đến khi bảo vệ luận văn xong hẵng nói, khỏi để lỡ thời gian chơi với chị. Không biết vì sao, kể từ khi đó, tôi bắt đầu nghiêng về quyết định tiếp tục đào tạo chuyên sâu vì tương lai. Tôi không biết có phải thái độ của bạn trai đã phát huy tác dụng, hay do lời bố tôi nói khi tôi rời đi?


Khi nghĩ về điều này, tôi đồng thời luôn nghĩ đến Thẩm Phương, liệu chị có nghĩ tôi thật tồi tệ và quá đáng nếu tôi tiếp tục học tiếp không? Lúc đó khi trong lương tâm tôi cảm thấy có lỗi với Thẩm Phương, tôi sẽ nghĩ đến một câu mà cặp đôi Hà Nam nói trong khi say rượu: "Không có cuộc vui nào kéo dài mãi mãi."


Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi vấn đáp. Có lẽ vì ông Scot đã rất tận tâm giúp tôi sửa luận văn, thậm chí còn sửa lại cách phát âm một số từ của tôi, hoặc cũng có thể vì cán bộ coi thi là bạn cùng lớp đại học với ông Scot. Nên buổi thi diễn ra rất thuận lợi, chỉ cần 2 tiếng là xong. Ngày đó tôi quá mức may mắn, không những nhận được lời nhận xét miễn sửa đổi, một lần là qua, mà còn quen được cả giám thị là sếp lớn của khóa PhD mà tôi vừa tốt nghiệp.


Sau khi lấy được giấy phép tốt nghiệp, tôi vô cùng muốn tận dụng cơ hội này để có một khoảng thời gian vui vẻ. Tôi bắt đầu liên hệ với vài người con trai của bạn mẹ tôi ở Mỹ, vì tôi chuẩn bị xin visa đi Mỹ. Nghe nói rằng tỷ lệ những người ở Anh nhận được visa đi Mỹ cao hơn nhiều. Tôi muốn thử.


Vì các bạn cùng nhà cứ lần lượt chuyển đi hết nên Internet ở nhà đã bị cắt. Tôi chỉ còn cách đến thư viện của trường đại học để lên mạng và liên lạc với gia đình. Tất nhiên, tôi còn liên lạc với Ji Shang và bố.


Trong tuần tôi đi, không biết bố tôi đã uống phải loại bùa mê thuốc lú gì, tự dưng ông ấy viết cho tôi một lá thư, mời tôi vào làm dưới trướng ông ấy một cách rất lịch sự.


Tôi ngạc nhiên và gọi cho bố, sau khi nói chuyện vòng vo một hồi, tôi lại cảm thấy thất vọng với con người này. Ông ta muốn tôi nhận một số cổ phần, vì như vậy, phe tôi và ông ấy sẽ có hơn 66% tổng cổ phần. Đây là một con số nhạy cảm liên quan đến hình thái giám đốc công ty hoặc các quyết sách lớn của công ty, đóng vai trò quyết định xem chúng có thể được thông qua một cách hợp pháp hay không. Nếu tôi không tham gia, phe Ji Shang sẽ yêu cầu cùng chia phạm vi thế lực với phe tôi và bố thành 51%: 49%. Ngay cả khi có được 51% trở thành chủ tịch, nếu không đạt được 66% thì thực tế cũng coi như không làm được gì. Nghe nói, điều này hoàn toàn phù hợp với luật công ty. Tôi nói với bố, vậy hãy làm theo những gì hệ thống pháp chế đặc biệt của Trung Quốc cho phép đi, ai ngờ, bố tôi lại tỏ ra lo lắng và do dự.


Tôi có cảm giác rằng, những mánh khoé của Ji Shang hoàn toàn vượt tầm kiểm soát của bố tôi.


Quả nhiên, ngay sau đó thư từ Ji Shang cũng đến. Nếu không phải lúc đó tôi đọc xong thư của bố rồi lập tức về nhà, rất có thể tôi sẽ nhận được email từ Ji Shang ngay.


Đương nhiên, ban đầu thái độ của Ji Shang là không muốn tôi tham gia. Theo lời chú ấy, dù sao đó cũng là bố tôi. Nếu trong tương lai tôi có bất cứ hành vi chống lại ông ta, chắc chắn điều đó sẽ tăng thêm sự ngặ cách giữa chúng tôi.


Đọc thư, tôi thực sự bái phục thủ đoạn của Ji Shang, thật ra chúng tôi đều biết đến cuối cùng ván cờ này sẽ kết thúc như thế nào, Ji Shang cũng hiểu chính xác mục đích của tôi là gì. Tuy nhiên, người này có thể chơi hết mình cho đến giây phút cuối cùng. Tôi không biết tại sao chú ấy lại làm vậy.





Sau này, tôi nghĩ, khi một người hi vọng bản thân không bị lộ tẩy, cách tốt nhất là tự lừa dối mình. Tôi nghĩ có thể Ji Shang là một người có tính cách như vậy. Nói quá nhiều lời bịa đặt đúng là sẽ khiến người ta lơ là mất cảnh giác, giống như tôi đã nhiều lần bảo đảm với Ji Shang rằng tôi chỉ muốn nhận lại những gì tôi xứng đáng, để những người phải trả giá nhận lại những gì mà họ đáng phải nhận. Sau khi lặp lại nhiều lần, tôi dần dần tự cảm thấy rằng tôi đang quang minh chính đại hướng đến mục đích này. Vì vậy, tôi mang một tâm trạng thư thái và tự hào, trả lời lại bố tôi, rằng tôi từ chối.


Đương nhiên sau đó tôi cũng đã viết thư lại cho Ji Shang, nói rằng ông ta đã được dẹp yên, mọi thứ cứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Cuối cùng, tôi bổ sung một câu, chuyện này, chúng ta quyết thắng!


Hôm sau đến trường, tôi nhận được một email với cách diễn đạt mãnh liệt, cực kỳ mỉa mai và bất mãn từ bố tôi. Tôi đắc chí chuyển bức thư đến Ji Shang, chú thích bên trên rằng, kiên định vững vàng, chiến thắng sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta.


Tôi gửi lá thư đi một cách đắc thắng. Trong những ngày vui kháng chiến tiếp theo, tôi hừng hực khí thế bước vào đại sứ quán Hoa Kỳ, cố tình phóng đại cách phát âm để giống người Anh.


Có lẽ do tôi quá tự tin, hoặc do những đứa con trai của bạn mẹ tôi quá giỏi, một lần nữa tôi lại thuận lợi lấy được visa đi Mỹ.


Bước ra khỏi đại sứ quán, tôi gọi cho mẹ và nói: "Với thứ này, sau này đi đâu cũng dễ như trở bàn tay."


Về đến nhà, tôi vội vàng thu dọn hành lý. Thực ra tôi không thực sự muốn đi học ở bên đó. Mặc dù lúc đó tôi chưa quyết định được trường ở Anh, tôi cũng không biết tại sao tôi mãi vẫn không liên lạc với Thẩm Phương.


Nhưng tôi hầu như không nghĩ đến việc sẽ lưu trú lại bên đó. Tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo thay dần, hai hộp chocolate và một chiếc áo khoác măng tô mà tôi chưa bao giờ mặc ở Anh. Nghe nói New York rất lạnh.


Tôi đặt vé máy bay trước khi nhận được visa, vì nghe nói làm vậy xác suất đậu visa sẽ cao hơn.


Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến lễ Giáng sinh năm đó. Tôi ngồi trên máy bay, lần đầu tiên đến nơi gọi là "Bên kia đại dương". Trên máy bay, tôi hứng khởi nghĩ, máy bay sẽ không đâm vào tượng Nữ thần Tự do rồi rớt xuống đâu nhỉ?


――


Quả nhiên, New York lạnh hơn nhiều so với London. Trước khi tôi có thể tận hưởng trọn vẹn nền văn minh tư bản thịnh vượng này, con trai của cô Dương Dương đã đưa tôi về nhà của anh ấy ở ngoại ô thành phố.


Nước Mỹ thực sự rất to và rộng lớn giống tổ quốc của tôi. Mặc dù đều là New York, nhưng vẫn mất hơn 40 phút xe buýt để vào thành phố từ nhà của người bạn ngày nhỏ của tôi. Khoảng cách như vậy khiến tôi nghi ngờ liệu mình có còn trong vòng tay của thành phố này hay không.


Con trai của cô Dương Dương tên là Thiên Thiên, là một chàng trai chỉ lớn hơn tôi một tuổi. Thật ra anh ấy đã kết hôn, lý do tại sao anh ấy vẫn được coi là một cậu nhóc có lẽ xuất phát từ ấn tượng thời thơ ấu của tôi về sự nghịch ngợm của anh ấy. Nhưng theo tôi, Thiên Thiên vẫn là một cậu nhóc lớn đầu, dù sắp lên chức bố nhưng vẫn bộc lộ tính cách của một cậu bé ăn no mặc ấm từ trong trứng, phong thái vênh váo và hơi phô trương.


Tôi thỉnh thoảng hỏi đùa, làm sao mà anh ấy lại lừa được một cô vợ hiền lành và bao dung như vậy, anh ấy hơi đảo mắt khinh bỉ, nói: "Là cô ấy theo đuổi anh." Cô vợ người Đài Loan ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt đắc chí của anh ấy, mà chỉ biết ngậm miệng cười bẽn lẽn.


Ngôi nhà của anh ấy thực sự rất đẹp, chỉ là khác với phong cách London của Thẩm Phương. Toàn bộ ngôi nhà dường như mới được xây dựng cách đây không lâu, kiểu màu sắc bức tường là màu xám nhạt xen lẫn màu trắng. Căn phòng cũng rất rộng rãi, hầu như phòng ngủ nào cũng có khung cửa sổ khổng lồ, sáng rực cả căn phòng.


Tôi đi tham quan từng căn phòng: phòng ngủ, phòng sinh hoạt, tầng hầm và thậm chí cả gara chứa đồ dưới sự dẫn dắt hào hoa của anh ấy, tôi cười và nói: "Anh giàu thật đấy." có vẻ như anh ấy muốn mỉm cười một cách khiêm tốn, nhưng vẫn là nụ cười đó, đem theo sự ưu việt đẳng cấp vốn đã được thừa hưởng y như đúc từ cha mẹ anh.


Sau khi ổn định chỗ ngồi cho tôi, anh ấy hào phóng xua tay: "Em đi dạo quanh đây với vợ anh đi, chắc anh không đi cùng được, gần đây anh phải lo nhiều chuyện cho mẹ, cuối tuần còn phải đi học lớp tập lái. Nếu mà em đến muộn hơn vài ngày thì tốt, đợi đến Giáng Sinh anh sẽ đưa em đi quanh thành phố."


Tôi hơi ngạc nhiên: "Gì cơ? Không phải anh đã lái xe rồi sao? Lại còn phải đi học lái?"

Bình Luận (0)
Comment