Nguyên Chủ và Hứa Thâm liếc mắt nhìn nhau, cả hai người đều ý thức được tính khả năng của loại chuyện này cực cao. Nói cách khác, muốn giữ lại con bài chưa lật ở trước mặt Linh Chủ, nhất định phải đề cao năng lực chiến đấu bằng bí thuật của bản thân.
Hiện tại, trong tay Hứa Thâm nắm giữ khá nhiều loại bí thuật, công kích có Điệp Lãng, thân pháp có Hải Nguyệt Thăng, nhưng … nếu chỉ dựa vào những loại này, hắn cảm thấy bản thân chưa chắc đã là đối thủ của Linh Chủ.
Lại nói, Linh Chủ phải là người rõ ràng nhược điểm của bản thân gã hơn bọn họ và một người ngồi tại địa vị cao lâu ngày như gã, khẳng định là trong tay sẽ có rất nhiều những loại bí thuật đỉnh cao, thậm chí còn sớm rèn luyện thành tiểu vương tử cách đấu rồi cũng nên.
"Tôi cũng trở về chuẩn bị đây." Nguyên Chủ nói với Hứa Thâm.
Có một vài lời, không cần phải nói ra miệng người ta cũng có thể hiểu được, bởi vậy gã quyết định bắt đầu từ bây giờ bản thân sẽ đi sưu tầm bí thuật, sau đó khổ luyện bí thuật, ít nhất cũng không để chính mình phải một lần nữa chịu đựng nỗi uất ức như ngày hôm nay ở trước mặt Linh Chủ.
Tốt xấu gì gã cũng là quân chủ, nhưng vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, loại cảm giác này quá khó để thừa nhận rồi rồi.
Hứa Thâm gật gật đầu, hắn cũng muốn trở về chuẩn bị.
Hứa Thâm tạm biệt Nguyên Chủ, nhanh chóng trở lại nội thành, bắt đầu nghiên cứu bí thuật.
Bí thuật vốn không phải là thứ một sớm một chiều có thể tu thành, nhưng ít nhất bọn họ cũng biết được phương hướng rồi.
Tuy đầu tư thời gian vào tu luyện bí thuật chưa chắc bọn họ đã đủ khả năng chiến một trận cùng Linh Chủ, nhưng ít nhất cũng phải làm thế nào để bản thân có đủ lực lượng tự bảo vệ mình ở trước mặt người ta chứ?
Ban đêm, đám người Tinh Quân và Hạ Tĩnh Tương cũng lục tục quay về trong thành, sau khi qua chào hỏi Hứa Thâm một câu, tất cả đều tự đi nghỉ ngơi.
Nghi thức lần này cũng giúp bọn họ mở rộng tầm mắt ra khá nhiều.
Dù lúc trước bọn họ đã trở thành quân vương, nhưng vẫn chịu giới hạn trong thành Để, không thể ở lại hay tiếp xúc với quá nhiều thứ trong nội thành, bởi vậy ngoại trừ một chút tài trí hơn người ở trước mặt hình thái thứ hai, gần như khi đối diện với những vị quân vương khác, bọn họ đều vấp phải trắc trở.
Hiện giờ, những quân vương khác đã biết Hứa Thâm là thành chủ thành Quang Minh, coi như thái độ đã khách khí với bọn họ hơn rất nhiều.
Vào đêm khuya, năm phần lễ vật được năm vị quân vương đêm khuya bái phỏng, đưa đến trước mặt Hứa Thâm.
Những vị quân vương đến thăm nọ lần lượt là người của Tần gia, Mặc gia, Giang gia, Kiều gia, Lâm gia.
Đều thuộc bảy đại gia tộc trong nội thành.
Mặc gia phái Mặc Minh Nguyên tới, ông ta mang theo vẻ mặt hổ thẹn và thổn thức đứng trước mặt Hứa Thâm, thái độ thành khẩn, nhún nhường nhận lỗi với hắn.
Ở thời điểm hiện tại, có vẻ như toàn bộ mấy thứ như thế diện hoặc ân oán lúc trước đều bị ông ta ném đi cả rồi. Và dù từ đáy lòng trăm lần không tình nguyện, nhưng quân vương cầm được thì cũng buông được, ông ta sẽ không tiếp tục phạm sai lầm mà đi trêu chọc Hứa Thâm nữa.
Suy cho cùng, trả thù quân chủ cũng là chuyện người si nói mộng, hão huyền viển vông.
Nếu quân chủ dễ bị người khác trả thù như vậy, bọn họ sẽ không được gọi là quân chủ.
Trên thực tế, từ "Quân chủ" này vốn không chỉ đơn giản là một loại xưng hô, nó còn là một bằng chứng thép cho thấy đối phương có chỗ vượt xa bọn họ.
Không chỉ một mình Mặc gia hèn nhát nhận tội, Tần gia bên kia cũng như thế, còn Giang gia và Lâm gia, Kiều gia chỉ thuần túy là đến thăm hỏi, muốn rút ngắn khoảng cách với Hứa Thâm.
Những món lễ vật bọn họ tặng đều là khư binh, quyền trọng 15 chuẩn cấp truyền thuyết.
Ngay cả với bảy đại gia tộc, thì mang tặng người khác loại lễ vật cấp bậc này cũng đủ làm bọn họ đau lòng.
Hứa Thâm không hề từ chối loại chuyện này, ai đến cũng thản nhiên nhận lấy.
Chờ một lát nữa, hắn sẽ phân phó Tinh Quân đi tìm khư binh dung hợp với chúng, có thể lập tức biến những món khư binh này trở thành khư binh cấp truyền thuyết.
Nếu trong đám này có loại khư binh nào tương xứng với Hứa Thâm, lực lượng của hắn sẽ được tăng cường thêm rất nhiều, nếu không có, hắn cũng có thể ban xuống cho đám người Trần Hàn sử dụng.
Trước mắt Hứa Thâm vẫn thường dùng khư binh áo choàng màu đỏ tươi của Mạt Di La.
Về phần Quỷ Bộ Binh Thư, nó quá bất ổn định. Bởi vậy tạm thời Hứa Thâm vẫn cất trong kho, chờ đến khi nó đạt tới trình độ hoàn mỹ lại xem xét.
"Hiện giờ xem như thành Bạch Nghĩ đã thay đổi quá nhiều, khi tôi trở lại trong cục, cũng suýt chút nữa không nhận ra." Giang Nguyệt Ly tặng xong lễ vật, lại không có ý tứ nhanh chóng rời đi.
Hứa Thâm có biết cô ấy đến đây, nhưng lại không biết lần này là cô ấy chủ động đi tới, hay là ý tứ của lão quân vương. Nhưng mặc kệ là trường hợp nào nào, hiện giờ cũng không quan trọng.
Cảnh còn người mất, cô gái đi tất dài màu đen đơn thuần trêu đùa hắn trước kia đã lọc lõi hơn quá nhiều.
Hơn nữa, hiện giờ cô ấy còn không đi tất dài màu đen nữa.
Hứa Thâm thầm than một tiếng.
"Có rảnh, chị nhớ về chơi nhiều hơn một chút, lão Vương rất nhớ chị." Hứa Thâm nói với Giang Nguyệt Ly.
Giang Nguyệt Ly hơi sững sờ, qua một giây sau cô ấy mới nhớ ra lão Vương là ai, sau đó không khỏi liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái. Một cái liếc mắt này tuyệt đối là phong tình vạn chủng, mang theo đầy đủ ý vị thành thục, cô ấy nói: "Vậy còn cậu?"
"Tôi cũng hoan nghênh." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Chẳng qua chỉ là hoan nghênh thôi sao... trong lòng Giang Nguyệt Ly đầy vẻ tiếc nuối, cũng có thêm một chút mất mát. Cô lộ ra nụ cười yếu ớt, nói: "Tôi sẽ thường xuyên tới, chỉ cần cậu hoan nghênh thôi."
Nói xong, Giang Nguyệt Ly lập tức đứng dậy, từ biệt Hứa Thâm và rời đi.
Hứa Thâm phân phó Lâu Hải âm tiễn cô ấy ra bên ngoài, đồng thời cũng nhìn thấy Trần Hàn vừa quay về.
"Bẩm thành chủ, tôi đã xử lý xong con khư cấp A bên khu Dạ Oanh kia rồi." Trần Hàn trở về phục mệnh.
Chuyện là ngay khi gã vừa tham gia nghi thức trở về, đã nhận được tin trong thành xuất hiện khư cấp A, bởi vậy cũng lập tức phụng mệnh đi qua tiêu diệt.
Hứa Thâm gật gật đầu, nhưng trong ánh mắt chợt lộ ra một tia sầu lo.