Vạn Chủ nhìn vẻ mặt của Nguyên Chủ và Hứa Thâm, lại khẽ cười nói: "Nói cho mấy người biết, năng lực của Dục Chủ là 'Sáng tạo'. Đơn giản là cô ấy có thể sáng tạo ra hết thảy những thứ mà cô ấy suy nghĩ tưởng tượng được, chỉ cần có đủ khư lực mà thôi... Trên lý thuyết, thậm chí Dục Chủ còn có thể làm ra một thế giới hoàn toàn mới."
Hứa Thâm và Nguyên Chủ đều kinh ngạc đưa mắt nhìn ông ấu, nói thẳng năng lực của đối phương ở ngay trước mặt người nọ, loại chuyện này không phải là trực tiếp bóc trần đối phương sao?
"Đó chỉ là trên lý thuyết mà thôi, còn ở thực tế, tôi có thể làm ra một hòn đảo nhỏ đã không tệ rồi." Dục Chủ lạnh nhạt nói.
Vạn Chủ cười giải thích: "Năng lực của Dục Chủ rất khó che giấu, hơn nữa dù cậu có biết cũng không thể nhằm vào cô ấy được, dù sao bất cứ loại vật phẩm nào cô ấy cũng có thể cấu tạo thành. Theo một trình độ nào đó, loại năng lực này đã được xếp vào loại hình toàn năng rồi."
Nguyên Chủ hỏi: "Nói vậy, năng lực của cô ấy có thể tạo nên quân vương khác, hơn nữa còn khiến cho vị quân vương khác ấy có được năng lực khi còn sống hay không?"
Vạn Chủ bất đắc dĩ nói: "Cấu tạo là năng lực của cô ấy, nhưng đặc tính cốt lõi của nó cụ thể là gì thì tôi cũng không biết."
Hứa Thâm đã hiểu, cấu tạo là biểu hiện bên ngoài nhưng loại năng lực này có thể phát triển, mở rộng ra như thế nào mới là bí ẩn chân chính.
"Cô có thể phục sinh người đã chết hay không?" Hứa Thâm dò hỏi.
Dục Chủ liếc nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Vấn đề này có liên quan đến cấp độ triết học, có khả năng cậu phải tới thăm những đại triết học gia trong nội thành kia, hỏi bọn họ một chút xem người được chế tạo ra giống bản thể như đúc, có được tính là sống lại hay không. Hơn nữa, tôi cũng không thể sao chép và khắc xuống ký ức."
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động.
Không thể sao chép và khắc xuống ký ức, có nghĩa là không thể chế tạo ra thứ mà bản thân không biết.
Nói cách khác, nhận thức là trở ngại lớn nhất trong quá trình phát triển năng lực của Dục Chủ.
Nhận thức càng nhiều, năng lực càng mạnh.
Điểm này có chút tương tự với năng lực của Ngục Chủ, nhưng Ngục Chủ phát triển thông qua giết chóc tích lũy linh hồn, còn Dục Chủ lại phát triển thông qua tích lũy tri thức.
Điểm tương đồng của hai người bọn họ là đều sở hữu một loại năng lực có 'Tính trưởng thành'.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt về cấp độ giữa quân chủ và quân vương bình thường.
"Đi thôi." Linh Chủ cắt ngang quá trình trò chuyện của mọi người, lại nói với Nguyên Chủ: "Nghe nói năng lực của anh là 'Nguyên thủy', có thể làm cho hết thảy mọi vật thể đều trở về trạng thái nguyên thủy, tiến hành thoái hóa, một khi đã như vậy, anh là người đầu tiên tới mở đường đi."
Sắc mặt Nguyên Chủ khẽ biến, trong lòng có chút nhục nhã, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén, không cho phép nghi ngờ của Linh Chủ đang chiếu thẳng vào mình, gã hiểu bản thân tuyệt không có sự lựa chọn. Hơn nữa, chính gã cũng không nguyện cứng đối cứng cùng Linh Chủ vào thời điểm này, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
"Được rồi." Đến đây, Nguyên Chủ chợt cất giọng thoải mái mà nở một nụ cười, rồi không chút do dự bắt lấy dây thừng, là người đầu tiên đi xuống.
"Nếu sợi dây thừng này đứt rồi, chúng ta còn có thể trở về hay không?" Hứa Thâm không nhịn được mở miệng hỏi.
Dục Chủ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Nếu không có dây thừng, chúng ta chỉ có thể tự mình bò sát trên vách nham thạch kia mà leo lên thôi. Mà ngay hiện tại, cậu cũng có thể thông qua phần rìa bên cạnh bò xuống dưới, chỉ hơi chút vất vả một xíu và tốc độ chậm hơn thôi."
Hứa Thâm thở nhẹ một hơi, vừa vặn hắn đã nhìn thấy Linh Chủ đi theo phía sau Nguyên Chủ, là người thứ hai bám vào dây thừng trèo xuống dưới, hắn cũng không do dự thêm nữa, lập tức nhích người đi theo.
Vạn Chủ và Dục Chủ cũng lựa chọn một sợi dây thừng, năm người bọn họ đồng thời bắt lấy dây thừng, leo xuống hang động hắc ám.
Mùi vị ập đến từng cơn, càng ngày càng nồng đậm.
Cùng lúc đó, có vẻ như bên trong bóng đêm từ dưới đáy hang động, mơ hồ truyền đến một tiếng rít gào và trống đánh, giống như con ác thú nào đó vừa há cái mồm to như chậu máu chờ đợi bọn họ tiến vào.
Lúc này, Dục Chủ lại phát động năng lực, một chút ánh sáng hiện lên, chiếu rọi hoàn cảnh chung quanh.
Cảnh tượng trong động mơ hồ hiện ra. Chỉ thấy toàn bộ vách tường nham thạch bên cạnh đều có những chất nhầy màu đen, chúng không ngừng chảy xuôi xuống như mực, có cảm giác như bên trong loại chất nhầy nọ còn trộn lẫn vài thứ vật chất hư thối nào đó có dạng viên tròn.
Hứa Thâm thoáng kinh ngạc khi chứng kiến một màn này, Dục Chủ còn có thể cấu tạo được ánh sáng sao?
Hẳn là những lời Vạn Chủ từng nói lúc trước cũng không hề phóng đại. Quả thật nếu có đủ khư lực, đúng là Dục Chủ có thể tạo ra cả một thế giới mới.
Một người nắm giữ loại năng lực yêu nghiệt như thế, cũng chỉ có thể xếp thứ ba. Chuyện này làm Hứa Thâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Đúng là năng lực cấm tiệt hết thảy những năng lực khác của Linh Chủ vô cùng khó giải quyết, đối phương đứng đầu coi như hợp tình hợp lý, nhưng Vạn Chủ lại có thể xếp hạng phía trên Dục Chủ, xem ra người này cũng không đơn giản như những gì Nguyên Chủ từng nói.
Theo dây thừng một mực đi xuống chừng hai ngàn mét, mấy người bọn họ đã thấy được phần đáy của hang động.
Chuẩn xác mà nói, đây chỉ là một điểm dừng chân.
Bởi vì ngay khi đoàn người đặt chân xuống đáy, hoàn cảnh tiếp theo của hang động cũng nhanh chóng hiện ra trước mắt họ. Nó một mực uốn lượn kéo dài về phía trước, có hình dạng như một sườn núi thoai thoải.
Mà đối diện với vị trí nửa đường chuyển hướng gần điểm dừng chân, có một đống lớn chất nhầy màu đen đang thong thả mấp máy, không ngừng phun ra bọt khí.
Hứa Thâm cầm lấy dây thừng, đưa tay nhẹ nhàng đụng vào chất nhầy nọ, lập tức cảm thấy từng luồng đau đớn cháy bỏng, có cảm giác ngón tay đã bị ăn mòn.
Hơn nữa, có vẻ như khư lực bên trong ngón tay hắn cũng biến mất một tia rồi.
Hiển nhiên thứ này chẳng những có thể làm thân thể bị hư thối, còn có thể tiêu hóa cả khư lực, khó trách bọn họ lại nói, phái quân vương bình thường bước vào bên trong hang động hư thối dọn dẹp là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm và vất vả.