Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1061 - Chương 1061: Một Câu Thần Ngôn!

Chương 1061: Một Câu Thần Ngôn!
Chương 1061: Một Câu Thần Ngôn!

Ngay khi Nguyên Chủ đang rơi vào tuyệt vọng, lại nhìn thấy Linh Chủ đang trực tiếp lao tới, ánh mắt lạnh như băng kia, giống như đang tuyên cáo tử vong cho bọn họ.

Đúng vào lúc ấy, Linh Chủ vốn đang cấp tốc tiếp cận, bỗng nhiên con ngươi trong mắt chợt co rút lại.

Chỉ thấy một luồng lực lượng vừa chậm rãi khôi phục, xuất hiện ở sau lưng Nguyên Chủ.

"Lui lại đi." Tiếng nói trầm thấp của Hứa Thâm vang lên.

Cùng lúc đó, hai tay hắn chém ra, một luồng lực lượng bị áp chế nhanh chóng đánh tới. Ngay khi lực lượng này thoát ly lòng bàn tay hắn, dưới ảnh hưởng gia tốc, tăng phúc của lấy nhỏ đổi lớn, nó càng cách xa Hứa Thâm, tốc độ lại càng nhanh.

Bắt đầu từ lúc rời khỏi lòng bàn tay Hứa Thâm, luồng lực lượng này không ngừng gia tốc, cũng dần dần hiển lộ dưới ánh mắt mọi người.

Đúng là linh hồn tự bạo của người đầu trâu!

Lúc này, cường hóa, gấp bội đều tác dụng lên quá trình tự bạo, lại cộng thêm ảnh hưởng tăng phúc thúc đẩy của lấy nhỏ đổi lớn, khiến cho luồng lực lượng ấy giống như một viên tinh hạch nổ tung, đậm đặc đến chói mắt, kéo theo quang mang màu trắng, càng ngày càng bùng cháy trong đôi mắt mọi người.

Mà loại rung động và khí tức đến từ linh hồn này, càng làm cho tất cả những vị quân vương đang có mặt ở đây như rơi thẳng vào hầm băng.

Bọn họ cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có từ trước tới nay, bùng lên trong lòng.

Trốn!!

Ngay tức khắc, tất cả quân vương đều điên cuồng chạy trốn chết, không một ai còn đủ can đảm để ngẩn người tại chỗ nữa.

Mà Linh Chủ, đang đứng đối diện với Hứa Thâm, sắc mặt lại chuyển thành băng hàn, gã cũng nhanh chóng bứt người ra ngoài né tránh, nhưng ảnh hưởng thúc đẩy của lấy nhỏ đổi lớn vẫn nhanh hơn.

Gần như không đến một giây, hào quang sáng trắng nọ đã bao phủ lấy Linh Chủ.

Nguyên Chủ nhìn chằm chằm vào khung cảnh này. Và tại một khắc ấy, chính gã cũng ngơ ngác, sửng sốt không thôi, nhưng rất nhanh, Nguyên Chủ đã phản ứng lại, hóa ra gã chỉ là kẻ yểm trợ cho Hứa Thâm.

Lại nói, một chiêu này gã từng được tận mắt chứng kiến bên trong hang động hư thối, vốn tưởng rằng nó chính là sát chiêu, là con bài chưa lật không dễ gì lộ ra ngoài của Hứa Thâm, không ngờ hắn lại có thể dùng đến nó thêm một lần nữa.

Rõ ràng thứ này chính là lực lượng khủng bố khiến cho cả Thần cũng phải tạm thời lùi bước nha!!

Ngay khi lực lượng linh hồn tự bạo của người đầu trâu thoát khỏi phạm vi lĩnh vực của Hứa Thâm, uy năng tự bạo cũng được phát huy đến giá trị lớn nhất, nhưng lúc này phạm vi phóng xạ lại không còn nằm dưới khả năng khống chế của Hứa Thâm nữa, thậm chí cả bản thân người đầu trâu cũng không thể khống chế được nó.

Gã chỉ phụ trách tự bạo, còn bạo đến ai lại không quản lý được.

Trong hai nhóm người này, đám người Trần Hàn và Hạ Tĩnh Tương đã nhận được tin tức do Hứa Thâm ngầm truyền tới từ trước, đã sớm lặng yên rút lui ra bên ngoài đám người, lúc này còn thoát khỏi chiến trường trước một bước, chạy ra khỏi đỉnh núi rồi.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh sáng màu trắng chói mắt xuất hiện từ sau lưng, mấy người bọn họ vô cùng kinh hãi ngoảnh đầu lại phía sau, mới nhìn thấy một vài vị quân vương không kịp chạy ra ngoài, đã bị ánh sáng màu trắng kia bao phủ.

Lực lượng mãnh liệt trùng kích thẳng vào linh hồn xẹt qua, hào quang rực cháy màu trắng kia biến mất. Mọi người nhìn thấy đỉnh núi đằng xa vẫn hoàn hảo như cũ, từng dãy kiến trúc không bị phá hủy, nhưng nhóm quân vương chưa kịp thoát khỏi đỉnh núi kia, lại ngây ngốc sững sờ, đứng yên ở tại chỗ, đôi mắt dại ra, hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Linh hồn của bọn họ đã bị tiêu diệt.

Chỉ còn lại một bộ xác rỗng.

Tại chỗ có bảy, tám vị quân vương vẫn đang duy trì tư thế chạy trốn. Có người đang chạy đi, chỉ có một chân chạm đất, vốn dĩ tư thế nọ không quá thăng bằng, nhưng tại thời khắc ấy, dù bọn họ vẫn đang duy trì tư thế như vậy, lại hoàn toàn không có mất thăng bằng mà ngã xuống.

Bởi vì cơ bắp co lại, làm cho thân thể bọn họ vẫn duy trì trạng thái siết chặt, giống bị thời gian đóng băng.

Hứa Thâm và Nguyên Chủ vội vàng nhìn về phía Linh Chủ, lại nhìn thấy ở vị trí của Linh Chủ có một tấm lưới màu vàng, một mực vờn quanh bên người đối phương, nhưng lúc này, không ít phần phía trên tấm lưới màu vàng ấy, đã có chút ảm đạm.

Linh Chủ đứng bên trong tấm lưới màu vàng này, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập sát ý, nhìn qua không gặp phải vấn đề gì đáng ngại.

Trong lòng Hứa Thâm và Nguyên Chủ đều trầm xuống.

Thậm chí đáy mắt Nguyên Chủ còn lộ ra một tia tuyệt vọng, gã không khỏi quay đầu đưa ánh mắt như cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm không có đáp lại ánh mắt của Nguyên Chủ, chỉ chăm chú nhìn vào tấm lưới màu vàng bên người Linh Chủ. Hiển nhiên thứ này chính là một kiện thần binh, nhưng vô cùng kỳ quái chính là, Hứa Thâm phát hiện hắn lại có thể nhìn thấu kiện thần binh này.

Bởi vì nó vốn không phải là binh khí như hắn từng hiểu biết, mà là một chuỗi ký tự.

Nhưng có vẻ như những ký tự nọ chính là ngôn ngữ của Thần.

"Tuyệt đối thủ hộ."

Đó chính là ý nghĩa của những ký tự ấy.

Chẳng qua lúc này, hai chữ thủ hộ kia đã có chút ảm đạm.

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn cảm thấy mình vừa có thêm một loại nhận thức mới về Thần, hắn hoài nghi cái gọi là thần binh trong tay Linh Chủ này, cũng chỉ là một câu thuận miệng của Thần mà thôi.

"Có vẻ như giữa các vị Thần cũng có chênh lệch rất lớn..."

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn thoáng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lướt qua Mai Phù bên cạnh, hiển nhiên câu hỏi này là dành cho cô ấy.

Lúc này, hình như Mai Phù đang ngồi lên một thứ hình cung nào đó, cẳng chân trắng nõn cũng được duy trì trong trạng thái cong cong, hai tay chống ở phía sau, khẽ lắc lư đầu nói: "Đúng vậy nha, hơn nữa còn chênh lệch vô cùng lớn đó."

Đáp án này cũng không vượt ngoài dự đoán của Hứa Thâm.

Có vẻ như vị Thần ở bên trong hang động hư thối lúc trước kia, cũng không phải tồn tại quá mạnh, nếu không chưa chắc Linh Chủ đã có thể thoát thân được.

Thêm nữa, ngay vừa rồi, Linh Chủ chỉ dựa vào một câu Thần ngôn, lại có thể ngăn chặn được đòn tự bạo của người đầu trâu, mà ở thời điểm trước kia, vị Thần ấy lại phải tạm lánh phong mang.

Bình Luận (0)
Comment