Trong quá trình tuần tra trải thảm của Hứa Thâm, từng con đại khư đều bị hắn tìm ra được, sau đó dễ dàng giải quyết.
Quỷ kế di hình hoán ảnh cộng với lấy nhỏ đổi lớn, lại thêm cảm nhận tra xét của quỷ kế liêu địch tiên cơ, cùng với năng lực cảm ứng khí huyết của Hải Tước, gần như không một con đại khư nào có thể tránh thoát được khả năng thăm dò của Hứa Thâm.
[ Di hình hoán ảnh: một kỹ năng trong trò chơi Vô Hạn Giang Hồ.
Liêu địch tiên cơ: nghĩa là chế phục địch nhân trước khi chuyện phát sinh.]
Sau khi liên tục chém giết bảy con đại khư, Hứa Thâm đã đi dạo hơn phân nửa thành Quang Minh, chỉ còn lại phủ thành chủ.
Dù bình thường, bên trong phủ thành chủ đều có trọng binh trông coi, thậm chí hiện giờ một vị quân vương Hàn gia trải qua sàng lọc của khư triều, vẫn còn tồn tại cũng đang tọa trấn tại phủ thành chủ, nhưng Hứa Thâm vẫn cảm thấy bản thân nên tự mình đi qua một chuyến sẽ yên tâm hơn.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi vào phủ thành chủ.
Hắn không lộ diện, chỉ một mực bước đi tại tầng thứ tư trong Khư giới, quan sát chung quanh phủ thành chủ xem nơi này có điều gì khác thường hay không.
Hứa Thâm trông thấy mỹ nữ khư bên trong Đồ Thư quán, đối phương đang ôm một quyển sách, đọc đến say mê, tựa như cảm nhận được sự xuất hiện của Hứa Thâm, cô ấy lập tức đưa mắt nhìn về phía hắn.
Ẩn sâu trong ánh mắt có mang theo một chút kinh ngạc, tựa như đã nhìn ra điều gì đó rồi.
Hứa Thâm khẽ gật đầu với cô ấy, nhưng không nói thêm điều gì, chỉ cất bước tiếp tục công việc tuần tra của mình, có vẻ như hết thảy mọi thứ ở nơi này vẫn hoạt động như bình thường, có điều… nhóm hình thái thứ hai trông coi ở nơi đây đã giảm đi rõ rệt.
Hiển nhiên lượng hình thái thứ hai tiêu hao do khư thú xâm nhập trong suốt mười năm qua quá lớn, khiến cho tốc độ bồi dưỡng trảm khư giả của cục Khư Bí cũng có chút theo không kịp.
Đang lúc Hứa Thâm muốn rời đi, đột nhiên ánh mắt hắn quét đến một vị trí nào đó, bên trong một khu kiến trúc dành cho nhóm thị nữ ở lại, có mấy thị nữ nghỉ ngơi đang chơi đùa với một con mèo lớn có bộ lông màu cà phê.
Thân thể con mèo này to mọng, vẻ mặt lười biếng, dáng điệu thơ ngây, nhưng ánh mắt lại giống như cao cao tại thượng, đang nhìn xuống mấy kẻ tôi tớ của mình, rồi thản nhiên mà liếm liếm móng vuốt.
Bỗng nhiên, con mèo này khẽ giật mình một cái, tựa như vừa cảm nhận được điều gì đó, rồi nhanh chóng nhìn về một hướng khác.
Vẻ lười biếng trên mặt nó lập tức biến đâu không thấy, bộ lông toàn thân xù lên, rồi không chút do dự, nó xoay người cấp tốc lao về một sườn khác, nhảy lên cửa sổ, sau đó bước vào bên trong Khư giới.
"A!" Lúc này mấy thị nữ mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, nhưng chờ đến khi bọn họ chạy ra đến chỗ cửa sổ, nhoài người về phía trước tìm tòi, lại không phát hiện ra tung tích của con mèo nọ.
Sưu!
Sau khi dung nhập vào trong Khư giới, con mèo này nhanh chóng nhảy lên, dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn.
Nó vừa chạy trốn vừa hoảng sợ đưa mắt nhìn dáo dác khắp nơi, nhưng ngay sau đó, đột nhiên thân thể nó cấp tốc phanh lại, chỉ thấy không biết từ khi nào Hứa Thâm đã xuất hiện ngay trước mặt nó, làm con mèo này suýt chút nữa thì đụng vào người hắn.
"Hóa ra mày che giấu ở chỗ này, là muốn ăn vụng thứ gì đó ư? Hay là muốn giám thị cái gì ở trong này?" Hứa Thâm đưa ánh mắt có hứng thú nhìn về phía con mèo trước mặt, ai có thể nghĩ rằng đối phương chính là một con đại khư, chỉ phủ bên ngoài thân thể một lớp vỏ con mèo, hoàn toàn che giấu khí tức, vậy mà cả Hải Tước cũng không phát hiện ra được.
Nhưng Hứa Thâm dùng Khư Nhãn, xuyên thấu qua, lại nhìn thấy khư lực nồng đậm được che giấu bên trong cơ thể con mèo.
"Anh là ai?"
Con mèo bị Hứa Thâm ngăn chặn, ánh mắt thoáng có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh, nó đã tỉnh táo lại, con ngươi dựng đứng lên, nhìn thẳng vào Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhẹ giọng nói: "Nên là tao hỏi mày mới đúng, màu đến nơi này để giám thị sao?"
Con mèo cất giọng lạnh lùng nói: "Anh là quân vương mới tới ư? Nhìn qua cũng thấy vô cùng ngon miệng đó, đáng tiếc là hiện tại tôi đã no rồi... Meo!!"
Còn chưa nói hết câu, con mèo đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể nó vừa bị Hứa Thâm túm lấy, nắm chắc phần cổ.
Con mèo vừa kinh hãi vừa tức giận nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nó chợt phát hiện dường như khư lực của mình đã bị phong ấn rồi, vậy mà bản thân lại bị thanh niên trước mắt hoàn toàn áp chế.
"Hạ Thông không ở đây, muốn làm cái gì cũng thật là lao lực. Đi thôi, mang tao đi tìm xem đồng bạn của mày đi." Hứa Thâm chậm rãi nói: "Mày chỉ đường, nếu không tìm được, tao cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn khác mà thôi."
"Buông tôi ra!" Con mèo ở trong tay Hứa Thâm, đang dùng sức giãy giụa nhưng lúc này dường như nó chỉ là một con mèo bình thường mà thôi, chẳng có chút lực sát thương nào cả.
"Đừng có nói mấy lời dư thừa, nếu không..." Hứa Thâm bóp nát một chân trước của nó, nhẹ giọng nói: "Mày chỉ cần dẫn đường là được."
Bỗng nhiên con mèo không còn vùng vẫy nữa, thay vào đó, nó lặng lẽ đưa mắt chăm chú nhìn vào Hứa Thâm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Vui vẻ sống sót không phải tốt hơn sao? Vì sao anh cứ muốn đi tìm cái chết chứ?"
Khư lực đậm đặc tràn lan ra ngoài từ chân trước vừa bị bóp nát kia, ngay sau đó, khư lực nhanh chóng vụ hóa thành hình.
Đây đúng là chân diện mục của đại khư lẩn trốn trong cơ thể con mèo.
Nửa người của nó ở trong trạng thái mờ ảo như sương khói, nhưng lại mang theo một gương mặt trắng nõn như được điêu khắc mà thành.
Gương mặt này mang theo vẻ lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Chúng ta chỉ tạm thời đặt chân ở trong này mà thôi... Vì sao những món ăn như mấy người không thể an phận một chút?"
"Xem ra tao không đoán sai, bản thân đại khư, chúng mày lại biết kết minh rồi, đúng là học hành thông minh, mở mang kiến thức thật." Hứa Thâm nói: "Chúng mày đến từ đâu, biển khư sao?"
Khóe miệng con mèo nọ khẽ cong lên, nó không còn tiếp tục giãy giụa thêm nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Kết thúc rồi, đồ ăn đáng yêu."
Hứa Thâm nở nụ cười.