Nạp Sắt Phân Ny phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy vài bóng dáng đại khư quen thuộc đang gặm ăn thứ bên trong mấy tòa ngục giam máu kia, ánh mắt không nhịn được lập tức run lên nhè nhẹ.
Một màn trước mắt này tựa như thịnh yến của ác ma Thao Thiết.
"Quân chủ đại nhân, ngài... Ngài đã là Thần rồi?" Nạp Sắt Phân Ny nghẹn một lúc lâu, mới không nhịn được mở miệng hỏi.
Ở trước mặt Hứa Thâm, đám đại khư có thể phục kích giết chết Trần Hàn kia, lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, chênh lệch quá lớn.
"Còn kém xa." Hứa Thâm lắc đầu, cũng không nhiều lời thêm, chỉ yên tĩnh chờ đợi cho bữa tiệc của đám Hải Tước chấm dứt.
Rất nhanh, tầng khu ngục giam màu máu dần dần giảm bớt, mãi cho đến khi một con cuối cùng cũng bị ăn luôn, Hứa Thâm mới giao chuyện dọn dẹp chiến trường cho Nạp Sắt Phân Ny xử lý, còn hắn lại mang theo đám Hải Tước rời khỏi thành Quang Minh, đi đến thành Để khác.
Thành Quang Minh gặp phải chuyện như vậy, Hứa Thâm cũng lo lắng cho những tòa thành Để khác, chỉ sợ tình cảnh của bọn họ cũng chẳng tốt hơn nơi này là bao.
Nếu đã xử lý coi như thuận đường giải quyết toàn bộ cho xong.
Thành Sơn Hỏa.
Trong phòng nghị sự, Hỏa Phượng đang sứt đầu mẻ trán đọc những tư liệu trong tay mình, vừa rồi lại có tình báo, mới nói là đại khư mới xuất hiện đã hút hồn toàn bộ cư dân sinh sống bên trong một khu chung cư nhỏ, thân thể nhóm cư dân vẫn vô cùng an tường mà ngủ say, nhưng toàn bộ đều hóa thành khu chết.
Loại thủ đoạn này, hiển nhiên đối phương lại là một con đại khư khó chơi.
"Đã đưa tin yêu cầu hội nghị viện trợ chưa? Đáng chết, sau biến cố quân chủ mười năm trước, đã có vài vị quân chủ chết trận, hiện giờ mấy quân chủ kia thật giả lẫn lộn, có quân chủ tọa trấn cũng như không có." Sắc mặt Hỏa Phượng vô cùng khó coi, dù hội nghị vẫn duy trì năm vị trí như bình thường, nhưng tất cả quân vương bọn họ đều hiểu được, trong số năm người kia chỉ có hai vị là có đủ khả năng chống đỡ cục diện, một vị là Hứa Thâm, một vị khác chính là Nguyên Chủ.
Ba vị còn lại chỉ là thuộc hạ cũ của Hứa Thâm mà thôi.
Luận về năng lực chiến đấu, có khá nhiều quân vương đều tự tin rằng bản thân có thể đánh bại ba quân chủ trên danh nghĩa ấy, bởi vậy khi phiền toái này xảy ra, bọn họ cảm thấy vô cùng khó giải quyết, dù bọn họ có mở miệng tới cầu, đối phương cũng không có khả năng đến quản.
"Chủ yếu vẫn là trong mười năm này, có quá nhiều đại khư xuất hiện." Phó thành chủ lắc đầu thở dài.
Mấy vị quân chủ ban đầu kia cũng mặc kệ mọi chuyện, đều tự làm việc của mình, nhưng lúc ấy, bọn họ vẫn có thể ứng phó được những con đại khư xuất hiện trong thành, chỉ là hiện giờ, tình thế đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.
"Nghe nói vị quân chủ ‘Khư Chủ' kia vẫn một mực đi thăm dò biển khư, tìm kiếm huyền bí của Thần, vị Nguyên Chủ kia lại như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, ngẫu nhiên mới nhìn thấy bóng dáng hắn tại một vài chỗ ăn chơi trong nội thành, có khi lại không ở trong thành." Phó thành chủ nói: "Nếu không chúng ta đi thỉnh cầu vị Ngục Chủ kia ra tay đi, hắn từng là quân chủ, tuy rhiện giờ không còn thân phận quân chủ, nhưng tuyệt đối là quân chủ danh xứng với thực."
Hỏa Phượng tức giận nói: "Người ta đang tại vị còn không thèm quản chuyện này, thì kẻ đã thoái vị còn có thể quản sao?"
Phó thành chủ cười khổ nói: "Nhưng cũng phải thử xem, nếu còn tiếp tục như vậy, dân cư trong thành chúng ta sẽ thành không mất."
"Phiền thật!" Hỏa Phượng có chút tức giận.
Bỗng nhiên, một hồi chuông vang lên.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, chiếc chuông kia chính là dụng cụ dò xét được bố trí tại tầng thứ tư trong Khư giới, một khi nó vang lên, nghĩa là có quân vương bái phỏng.
Rất nhanh, một bóng dáng đã xuất hiện trước mắt hai người, đúng là Khư Chủ mà bọn họ quen biết.
Cũng là chúa tể chân chính của hội nghị.
"Là Khư Chủ!" Sắc mặt phó thành chủ khẽ biến, trái tim thoáng co rút lại, không biết đối phương có nghe thấy những lời bọn họ vừa nói chuyện hay không?
Sắc mặt Hỏa Phượng cũng khẽ biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường. Cô vội vàng đi lên nghênh đón đối phương, nói: "Ra mắt Khư Chủ, ngài nhận được tin cầu viện mà tới ư?"
"Các cô cũng cầu viện sao?" Hứa Thâm nhướng mày, chợt đưa mắt nhìn lướt qua bốn phía: "Đúng là mùi của khư thú trong thành này nồng thật, cô có vị trí tình báo của những đại khư này không?"
"Có." Hỏa Phượng thấy Hứa Thâm thật sự đến để xử lý đại khư, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nói: "Có, nhưng những con khư này đều tụ thành từ nhóm từ ba đến năm con, chia làm vài đoàn thể nhỏ, rất khó đánh bại từng con một."
"Đánh bại từng con một rất phiền toái, tôi hi vọng có thể một lưới bắt hết." Hứa Thâm nói.
Hỏa Phượng có chút sửng sốt, lập tức kinh ngạc đưa mắt nhìn Hứa Thâm một cái, chờ đến khi bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh Hứa Thâm, mới chợt phản ứng lại. Đúng rồi người trước mắt cô ấy cũng không phải một vị quân vương bình thường.
"Chúng ta đồng loạt ra tay ư?" Hỏa Phượng dò hỏi.
"Dẫn đường." Hứa Thâm nói lời đơn giản mà ý nghĩa dọa người.
Hỏa Phượng và phó thành chủ đều thở nhẹ một hơi, cười cười đưa tình báo về khư thú đến, sau đó đi ở phía trước dẫn đường.
Rất nhanh, bọn họ đã tìm được sào huyệt đầu tiên của khư thú, mấy khu phố ở gần nơi này đều bị khư chiếm cứ, mùi hư thối và máu tươi tràn ngập, quanh quẩn ở chóp mũi không thể xua tan.
Hứa Thâm khẽ nhíu mày khi nhìn thấy vài con khư hoặc đang cuộn mình ngủ đông, hoặc đang gặm ăn máu thịt.
Có hàng đống hài cốt rơi rụng bên người chúng nó, da người như những tấm vải rách, nhăn nhúm trải đầy dưới mặt đất.
Hắn không chút do dự, trực tiếp phát động quỷ kế và năng lực.
Sưu!
Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi tới trước mặt mấy con khư kia.
Mấy con đại khư nọ cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhưng không có lấy một chút kinh hoảng nào, ngược lại cả đám còn dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Hứa Thâm, bên trong lộ ra quang mang khát máu tham lam: "Mùi thơm quá, là nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp..."
Phanh!
Hứa Thâm không có ý định nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp triển khai lĩnh vực, chỉ trong nháy mắt đã áp chế toàn trường.