Gã phát ra tiếng gào càng thêm thê thảm và thống khổ, điên cuồng vọt về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhẹ nhàng tiếp đất như mèo, nhìn chăm chú vào người đàn ông khổng lồ nọ.
Ngay trong khoảnh khắc đối phương chụp vào hắn, bỗng nhiên hắn nhảy vọt lên, bàn chân dẫm lên đầu gối người đàn ông nọ, mượn lực tiếp tục lao lên, bàn chân thứ hai đạp thẳng vào ngực gã, nhanh chóng vọt tới, hai tay hung hăng đánh ra.
Chỉ nghe “Phốc phốc” hai tiếng, chờ tới khi Hứa Thâm thu tay lại, trong lòng bàn tay hắn đã cầm lấy hai con mắt thật to.
Mà hai tay người đàn ông khổng lồ kia cũng biến thành vòng vây khép chặt, muốn bắt lấy hắn. Hứa Thâm lập tức dẫm lên vai gã, nhảy ngược lại, linh hoạt như một con bướm, nhưng đúng lúc ấy, từng sợi tơ nhện chung quanh cũng phóng tới, khiến hắn bất đắc dĩ phải chuyển hướng giữa không trung, cánh tay cũng bị người đàn ông khổng lồ bàn tay đánh trúng.
“Bành” một tiếng, thân thể Hứa Thâm bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất. Rất nhanh, hắn lại xoay người bò lên, nhưng cánh tay đã lõm xuống, hẳn là gãy rồi.
Chẳng qua nỗi đau đớn do đứt xương kia, không hề khiến vẻ mặt Hứa Thâm phát sinh biến hóa, hắn vẫn giữa nguyên biểu cảm trầm tĩnh tựa như một thợ săn lão luyện đang nhìn chăm chú vào mấy con khư trước mắt.
"Quả dâu tây lớn như vậy. . ."
Cánh tay bị gãy không thể nắm chặt được, đã khiến một con mắt rơi xuống, con mắt còn lại bị Hứa Thâm bóp nát, huyết thanh từ bên trong tuôn ra. Hắn giơ lên miệng, cho nó chảy xuống rồi dùng sức hút một cái.
Rất nhanh huyết thanh đã bị hút khô, Hứa Thâm tiện tay vứt bỏ phần còn lại đi, phần xác của con mắt đập thẳng lên thân thể người đàn ông khổng lồ kia.
Người đàn ông khổng lồ che đi hai hốc mắt trống rỗng, phát ra tiếng thét gào đầy đau đớn, hiện giờ, mắt đã mất, gã chỉ còn cách dựa theo cảm giác tìm được phương hướng công kích, rồi vọt về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm không lựa chọn cứng đối cứng với gã, lập tức lui về phía sau.
Trên đỉnh hang, con nhện khư đột nhiên bò sát đến, vừa đi vừa phun ra từng chuỗi tơ nhện, mớ tơ nhện này mang theo tính ăn mòn cực mạnh. Hứa Thâm linh hoạt tránh né, nhưng số lượng nhiều lắm, cuối cùng hắn vẫn bị một sợi tơ nhện đánh trúng bả vai.
Trong phút chốc, phần bả vai của trang phục tác chiến trên người hắn phát ra âm thanh két két.
Hứa Thâm nhảy về phía Mặc Tiểu Tiểu và Chu Dã, lập tức bắt lấy bả vai bọn họ lay động: "Mau tỉnh lại!"
Hai người vẫn ngủ say như cũ, không có cảm giác.
Mắt thấy người đàn ông khổng lồ lại đánh một quyền tới, Hứa Thâm vội vàng nhảy qua một bên khác, tránh né.
"Dừng tay!" Cùng lúc ấy, con nhện khư từ đằng sau phát ra tiếng thét chói tai.
Nhưng một khắc sau, người đàn ông khổng lồ nọ vẫn không thu hồi nắm tay, trực tiếp đánh thẳng vào vách đá nham thạch phía sau Hứa Thâm.
Âm thanh vỡ nát vang lên, không khí tươi mới truyền đến.
Hứa Thâm không nói hai lời, lập tức đặt một tay lên phần eo Mặc Tiểu Tiểu và Chu Dã kéo hai người thẳng vào lòng mình, giống mang theo hai mô hình người, lao thẳng ra bên ngoài thông qua khẽ hở vừa bị phá ra trên vách hang.
Lấy một địch ba vẫn quá mức miễn cưỡng , Hứa Thâm chỉ có thể trốn đi.
Cũng may, hắn vừa ăn một quả dâu tây, khiến cho phần khư lực tiêu hao nhận được một chút khôi phục.
Con nhện khư bò sát theo vách tường, đuổi theo rất nhanh, trên đường truy đuổi, nó không ngừng phun tơ muốn phong tỏa hành động của Hứa Thâm, nhưng thân pháp chạy trốn của Hứa Thâm cực kỳ quỷ dị, thoắt trái thoắt phải, khiến cho con nhện khư không có đủ thời gian mà tập trung vào người hắn, từ đó suy xét phương hướng tấn công tiếp theo.
Sưu!
Đột nhiên, phần bụng con nhện khư mấp máy, từ cái đuôi dưới bụng chợt bắn ra một thanh mâu bằng tơ nhện, cực kỳ sắc nhọn!
Mâu tơ nhện tựa như trường thương, lao đến với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua không khí vọt tới.
Hứa Thâm nghe được tiếng phá không, tranh thủ thời gian quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên biến đổi. Hắn vội vàng buông Chu Dã và Mặc Tiểu Tiểu xuống, phần thắt lưng cong lại, sử dụng gần như cả thân thể bày ra tư thế ngửa ra sau, mạo hiểm tránh thoát.
Nhưng lúc này, thanh mâu tơ nhện thứ hai lại phóng tới từ đằng sau, hai đòn tấn công liền sát nhau, nhắm thẳng vào bụng Hứa Thâm.
Hứa Thâm căn bản không kịp né tránh, nếu lần này hắn bị đánh trúng, phỏng chừng sẽ bị rách bụng lòi ruột tại chỗ!
Trong giây phút khẩn cấp, hắn ngưng tụ khư lực toàn thân vào bụng, cố gắng hết sức ngạnh kháng một đòn này.
“Bành” một tiếng, mâu tơ nhện đâm trúng, Hứa Thâm cảm nhận được một luồng lực lượng bén nhọn vừa chọc tới, thân thể mất khống chế lập tức bay ngược ra ngoài, ngã xuống mặt đất cách nơi đó chừng hai, ba trượng.
Hắn vội vàng cúi đầu, lại phát hiện bụng mình không bị đâm thủng, nhưng trang phục tác chiến bên ngoài đã vỡ tan, lộ ra một lỗ thủng .
Mà phía dưới lỗ thủng, là một mảnh màu đen.
Hứa Thâm vạch lớp trang phục ra, nhìn vào rồi không khỏi giật mình, vị trí bụng hắn là mảnh da màu đen kia.
Gần như hắn đã quên đi nó rồi.
"Là nó giúp ta chặn lại?"
Lỗ hổng trên trang phục tác chiến đã chứng minh lực xỏ xuyên đáng sợ của thanh mâu tơ nhện kia, nhưng mảnh da màu đen này vẫn còn nguyên, và thành công bảo vệ phần bụng hắn, hóa ra nó còn cứng cỏi hơn trang phục tác chiến!
Hứa Thâm không có thời gian để nghĩ nhiều, tuy bụng không bị đâm thủng, nhưng cảm giác quặn đau cũng rất mãnh liệt. Sau khi hắn bò lên, lập tức cắp theo Mặc Tiểu Tiểu và Chu Dã đang nằm trên mặt đất, tiếp tục bỏ chạy ra phía ngoài.
Con nhện khư lại đính thân thể lên vách hang, há mồm to thở dốc, hiển nhiên liên tục bắn ra hai thanh mâu tơ nhện cũng khiến nó tiêu hao thật lớn, vậy mà vẫn không thể giết chết người nọ.
Đúng lúc này, gương mặt tú lệ trắng như tuyết trên bụng lưng nó, khẽ hé mắt, để lộ một khe hợp, nhắc nhở nó đã sắp đến cực hạn.
"Đều đi ra cho tao, giết hắn!" Con nhện khư phát ra tiếng thét chói tai.
Ngay lúc ấy, âm thanh tất tất tác tác vang lên ở chỗ sâu trong hang động, tiếp đó, thật nhiều bóng dáng từ bên trong lao ra, tư thế khác nhau, vặn vẹo đi ra bên ngoài hang động.