"Nhưng loại Thần này đã được định trước là sẽ cực kỳ nhỏ yếu, kể cả khi bọn họ tiến vào quốc gia chúng Thần, cũng sẽ trở thành tồn tại bị những kẻ khác chà đạp trêu đùa." Mai Phù nói.
Hứa Thâm suy nghĩ một lát, trong lòng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Cũng chỉ có Thần nhỏ yếu như thế mới để cho đám quân vương lúc trước, bao gồm cả chính hắn chạy thoát khỏi tay đối phương.
Hiện giờ, Hứa Thâm đã trở thành Thần, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thần, nếu đổi lại là hắn, kể cả bản thân ở thời điểm trước kia có mạnh hơn gấp mười lần, cũng không thể trốn thoát ngay dưới mí mắt hắn như vậy được.
Phải biết rằng, chênh lệch giữa Thần và quân vương cũng giống như chênh lệch giữa Thần và phàm nhân vậy!
Không bao lâu sau, Hứa Thâm lại gặp được một vị Thần. Vị Thần này cũng khá tương tự như kẻ lúc trước, chỉ là bề ngoài có chút khác biệt mà thôi. Toàn thân vị Thần này có màu xám của bùn lầy, đối phương đang ghé sát vào vách tường thịt, như thế đang hút thứ gì vào cơ thể vậy.
Vị Thần nọ vừa nhìn thấy Hứa Thâm và Mai Phù, cũng không có bất cứ ý định trao đổi gì đã trực tiếp đánh tới. Nhưng rất nhanh, đối phương lại bị Hứa Thâm tiện tay chém giết.
Dựa vào tưởng tượng và phục chế, hắn đã có khả năng tưởng tượng ra hết thảy những loại năng lực mà bản thân có thể nghĩ ra, rồi ngưng tụ toàn bộ chúng với thân thể của mình.
Nói cách khác, chỉ cần là loại năng lực có thể tưởng tượng ra, hắn đều có thể nắm giữ.
Thời gian, vận mệnh đều chịu sự điều khiển của hắn, công kích đến từ phía hắn nhất định sẽ đánh trúng, lời nói của hắn cũng giống như pháp tắc, bởi vậy kể cả khi đặt vào giữa một đám Thần linh, thực lực của hắn thuộc về cấp bậc trung thượng.
Tới một mức độ nào đó, hắn đã gần như không gì không làm được rồi.
Nhưng đương nhiên, từ vị trí này đi đến chân chính không gì không làm được, vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Đơn cử như thời gian chằng hạn, dù Hứa Thâm cũng có thể nghịch chuyển thời gian, nhưng cũng giống như Mạt Di La lúc trước, hắn chỉ có thể nghịch chuyển một khoảng thời gian hữu hạn.
Nếu nói Mạt Di La có thể xuyên qua đến một ngàn năm trước, thì Hứa Thâm sẽ làm được lâu hơn, nhưng vẫn bị giới hạn.
Cũng chính vì loại hữu hạn này, mới khiến cho Thần linh, kể cả vị Thần linh mạnh nhất, cũng không thể vĩnh sinh bất tử.
Bởi vì tới một giới hạn nào đó, bọn họ cũng sẽ mục nát đi.
Tình huống này tương tự như sự thật là chúng ta không thể chế tạo nên một thứ động cơ nào đó đạt tới vĩnh cửu vậy, bởi vì bất cứ loại nguyên liệu nào cũng sẽ bị mài mòn.
Mà năng lực cũng thế. Kể cả khi bọn họ vận dụng các loại năng lực chất chồng lên nhau, sinh sôi nảy nở, kéo dài sinh mệnh, chuyển sang kiếp khác, nhưng dưới điều kiện hữu hạn, cũng chỉ có thể kéo dài giới hạn sinh mệnh tới một trình độ lớn nhất nào đó mà thôi.
Có lẽ bọn họ sẽ sống được mười vạn năm, trăm vạn năm, nhưng đến một thời điểm nào đó khi năng lực chất chồng lên bị thiếu đi môi giới, ngay cả Thần cũng sẽ dần dần đi về hướng suy vong.
Mà trên một ý nghĩa nào đó, bình chứa hoàn mỹ chính là vô hạn.
Hồi lâu sau, ở thời điểm Hứa Thâm đi đến đoạn cuối của hang động hư thối, mùi hư thối xung quanh dần dần biến mất, ngược lại, trong bầu không khí ở nơi này tản ra một thứ mùi thơm nào đó, khiến cho kẻ khác si mê.
Mai Phù chỉ dẫn cho Hứa Thâm bước đi trong thông đạo quanh co khúc khuỷu, tới cuối cùng, hắn đi tới một nơi rất rộng rãi.
Nó giống như bình nguyên, bốn phía đều bao la bát ngát, ở phía trung tâm lại có một vầng hào quang màu vàng lấp lánh lơ lửng trên không.
Hứa Thâm cảm nhận được một luồng năng lượng mãnh liệt tản ra từ bên trong vầng hào quang màu vàng nọ. Thứ này cũng tương tự như phần hạch tâm màu đỏ tím ở bên trong bình chứa tàn thứ phẩm, nhưng hiển nhiên là nó càng thêm hùng hậu, không? lồ và tinh vi hơn.
Đây là hạch tâm của thế giới.
Thân thể Hứa Thâm đụng vào mảnh kim quang nọ. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng ấm áp mà cực kỳ mãnh liệt vừa đi tới vây quanh mình, tựa như vừa có một bức tường cao mới được xây dựng ở bên ngoài bức tường người vốn tạo thành từ vô số những lữ khách, nó mang đến cho bọn họ thêm một tầng bảo vệ mới ngăn cản bóng đêm xâm thực.
Toàn thân Hứa Thâm thả lỏng ra, cảm nhận được kim quang đang chậm rãi thẩm thấu vào trong thân thể mình.
Từng tia từng sợi nào đó dần dần thẩm thấu rồi móc nối liên hệ giữa thân thể hắn cùng với thế giới này. Và tới cuối cùng, đôi bên hoàn toàn kết hợp lại thành một thể.
Trong phút chốc, cảm quan của Hứa Thâm dùng một loại tốc độ nhanh chóng tựa như ánh sáng chiếu xạ, lan tràn ra ngoài, cực nhanh bao trùm khắp nơi.
Từ điểm khởi đầu là một nơi nào đó thuộc hoang nguyên, cảm quan của hắn trực tiếp xẹt qua vô tận đại địa, bao gồm cả nội thành và thành Để, bao gồm cả thế giới đều nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn trong cảm nhận của hắn.
Hứa Thâm cảm nhận được một thứ lực lượng càng khủng bố hơn lúc trước, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được Nhân Hoàng đời thứ tư. Lúc này đối phương vẫn đang lơ lửng trên không trung, nhưng có một chút liên kết cực mỏng manh nối liền ông ấy với thế giới, nó như một cái mỏ neo, níu giữ lại, để đối phương không hoàn toàn thoát ly phương thế giới này.
Mà ở phía trên thế giới, Hứa Thâm còn cảm nhận được ánh trăng lạnh lẽo tản ra từ cái nhìn chăm chú của Nguyệt Chủ.
Thứ ánh sáng kia chính là tầm mắt của Nguyệt Chủ, chẳng qua nó đã bị Nhân Hoàng đời thứ tư hóa thân thành sương mù dày đặc che đậy lại rồi.
Cùng lúc đó, biển Mạt ở vùng ven của thế giới, cùng với vùng thâm không [1] vô tận, đều xuất hiện bên trong cảm nhận của Hứa Thâm.
[1]: thâm không nghĩa là hư không sâu thẳm, sâu xa…
Trên thực tế, biển Mạt được hình thành dựa trên một đống tro tàn, thứ sản phẩm sinh ra khi thế giới này bị thối rữa ăn mòn, phạm vi của biển Mạt hữu hạn.
Và ở bên ngoài biển Mạt chính là vô tận thâm không.
Hứa Thâm có thể cảm nhận được một thứ gì đó rất tương tự với bản thân, nhưng vị trí của nó lại vượt ra bên ngoài thâm không kia một đoạn nhỏ.
Loại màn năng lượng đặc thù này khiến hắn suy đoán rằng, có vẻ như nó chính là một bình chứa chuẩn hoàn mỹ khác.