Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 114 - Chương 114. Vương Đại Gia Thần Bí!!!

Chương 114. Vương Đại Gia Thần Bí!!! Chương 114. Vương Đại Gia Thần Bí!!!

Chỉ là… Hứa Thâm biết có gấp gáp cũng vô dụng, hắn ngay lập tức nắm chặt cơ hội khôi phục thể lực và khư lực của mình.

5 phút sau, khi chiến đấu sắp chấm dứt, đột nhiên trong rừng khư lại truyền đến âm thanh cấp tốc di chuyển.

Hứa Thâm thầm rùng mình, ngưng mắt nhìn lại.

Chỉ thấy cây cối ở chỗ sâu trong rừng khư đang kịch liệt lay động, ngay sau đó một bóng dáng nhảy ra thật nhanh, đúng là con nhện khư kia.

Sắc mặt Hứa Thâm đại biến, hắn vội vàng nói: "Chạy mau!"

Đám người Việt Minh nghe được tiếng Hứa Thâm la lên, đều quay đầu nhìn lại, chờ tới khi cả đám trông thấy con nhện khư với toàn thân đều là khư lực màu đen đậm đặc, ai nấy đều hoảng sợ. Không cần phải nghi ngờ, nó chính là khư cấp C.

"Chạy!" Việt Minh vội vàng nói. Gã không nói hai lời, dứt khoát xoay người bỏ chạy.

"Giúp tôi cõng. . ." Hứa Thâm còn chưa nói xong, đã thấy bóng dáng Việt Minh lao đi thật xa rồi, không khỏi tự cười giễu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể ném Chu Dã lên lưng, lại kẹp lấy Mặc Tiểu Tiểu, lên đường chạy như điên về phía trước.

Bốn vị đội viên còn lại cũng nhanh chóng chạy trốn, thậm chí còn không có cả tâm tư bổ thêm đao cho con khư cấp D bị thương còn lại kia.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã kinh ngạc phát hiện, người may mắn sống sót của đội 17 còn chạy nhanh hơn bọn họ!

Hơn nữa, tốc độ kia còn được thiết lập dựa trên tình huống đối phương đang cõng hai người.

Đây là loại cảnh tượng gì?

Bốn người đều có chút sững sờ. Nói thật, khi gặp phải khư cấp C, bọn họ còn có suy nghĩ dù thế nào, ở đằng sau cũng có một cái đệm lưng, sẽ kéo dài cho mình thêm một chút thời gian, không nghĩ tới bọn họ lại trở thành đệm lưng.

"Tề ca, từ từ chờ tôi!" Một người nữ sinh trong đội vội vàng nói. Hiển nhiên cô ấy đã rơi xuống vị trí cuối cùng của đội ngũ.

Ở phía trước cô ấy là đội viên bình thường vẫn hay cùng cô ấy tới căn tin ăn cơm, giữa hai người có một chút quan hệ mờ ám nào đó.

Nhưng theo tiếng kêu gọi của cô ấy phát ra, bóng dáng phía trước càng thêm ra sức chạy trốn.

Cô có chút ngạc nhiên, từ trong đáy mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng, bên tai truyền đến tiếng gào rít đầy giận dữ trầm thấp mà khàn khàn nào đó: “Đã làm bị thương người nhà của tao, thì mau đền mạng cho tao đi! !"

Một chuỗi tơ nhện chợt phóng tới, tập kích vào gáy cô gái kia, đánh ngã cô xuống đất.

Còn con nhện khư kia lại di chuyển rất nhanh, lướt qua trên đỉnh đầu cô gái, đuổi theo về phía trước.

Cô gái nọ sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm giác mừng như điên, vậy mà… cô ấy lại còn sống!

Đây là Nữ Thần May Mắn ưu ái sao?

Cô ấy mừng thầm, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cơn tức giận, đợi sau khi trở về, nhất định phải cho Tề ca đẹp mặt… À không, mong rằng gã không thể trở về. . .

Chờ đến khi âm thanh bò sát của con nhện khư kia dần dần đi xa, cô mới ra tay loại bỏ tơ nhện, nhưng đống tơ nhện này cực kỳ dai dẳng, cô dùng cả nửa ngày để cắt bỏ nó, mới miễn cưỡng khôi phục được hành động.

Đúng lúc này, hai cái xúc tu như dây leo chợt đánh úp lại, quấn quanh thân thể cô.

"Đồ ăn tươi mới, dùng cô để khôi phục lại chút sinh mệnh lực mà lão đầu ta đã mất đi vậy. . ." Âm thanh già nua vang lên.

Chỉ trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt đánh úp lại, cô bé kia mở to hai mắt nhìn qua, trên mặt ngập tràn tuyệt vọng.

. . .

. . .

Hứa Thâm đang liều mạng chạy trốn chết trong rừng khư, đuổi theo đằng sau bóng dáng Việt Minh.

Có đối phương ở phía trước mở đường, chỉ cần Hứa Thâm men theo lối cỏ dại mà gã đạp xuống khi bước qua, hắn có thể giảm bớt sự cản trở của đám nhánh cây, cỏ dại trong rừng khư.

Hứa Thâm dồn tất cả khư lực vào hai chân, đẩy nhanh tốc độ chạy trốn.

Việt Minh nghe được âm thanh truyền tới từ bóng dáng vẫn theo sát không tha ở phía sau mình, gã còn cho rằng người nọ chính là vị phó đội trưởng trong đội, nhưng khi quay đầu nhìn lại, mới kinh ngạc phát hiện, phía sau gã chính là gương mặt non nớt của thành viên trẻ tuổi thuộc đội 17 kia.

"Là cậu?" Việt Minh kinh ngạc.

Hứa Thâm ngơ ngác nói: "Không phải tôi thì là ai?"

". . ."

"Cậu lại đuổi kịp tôi ư?" Việt Minh có chút khó mà hiểu được. Gã chưa từng nghe ở đội 17 có nhân vật mạnh mẽ như vậy nha. Hơn nữa một cánh tay của Hứa Thâm đã bị gãy lìa, còn mang theo hai người, rơi vào trạng thái như vậy còn có thể đi theo đằng sau gã?

Phải biết rằng, hồi nãy là gã toàn lực chạy đi đó!

"Ách, nếu không thì sao?"

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, nếu không phải hắn đang bị thương và khư lực tiêu hao quá nhiều, hắn đã sớm lướt qua đối phương rồi.

". . ."

Việt Minh và Hứa Thâm mặt tròn mắt dẹt, nhìn nhau hơn mười giây. Tới lúc này, Việt Minh mới phản ứng lại, đây không phải điểm mấu chốt, ánh mắt gã lập tức lướt qua người Hứa Thâm nhìn về phía sau, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy bốn đội viên của mình. Gã mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi, trong lòng khẽ thở dài.

Nếu chính là một con khư cấp C, gã còn có thể suất lĩnh đội viên miễn cưỡng khổ chiến một chút.

Nhưng Hứa Thâm lại nói, ở phía đó có đến vài con!

Huống chi Triệu đội cũng rơi vào tay giặc, càng đừng nói tới bọn họ.

Nếu lại có thêm một con khư cấp D tới hiệp trợ, ngay cả gã cũng phải bỏ mạng tại đó.

"Đến đây rồi." Mai Phù ngồi trên một tán Khư Thụ, đôi chân trần trắng như tuyết khẽ đung đưa, cười hì hì nói.

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, nhưng không quay đầu lại, thay vào đó là vội vàng chạy về phía trước.

Việt Minh ngẩn ra, nhưng rất nhanh gã cũng nghe được tiếng cỏ cây xào xạc cực nhỏ vang lên, sắc mặt gã đại biến, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Hai người chạy vội trong rừng khư, không biết đã chạy như thế được bao xa, bỗng nhiên, Hứa Thâm nhìn thấy ở phía trước xuất hiện một bóng dáng đang lao nhanh tới từ giữa không trung, chờ tới lúc hắn thấy rõ dáng vẻ người nọ, trong lòng lại có chút kinh ngạc.

Đó là. . . Vương đại gia? !

Là lão nhân trông cửa, luôn nằm ngủ ở phía trước sở nghiên cứu trong cục Khư Bí?!

Bình Luận (0)
Comment