Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 131 - Chương 131. Không Phải Đáng Sợ, Mà Là Khủng Bố!

Chương 131. Không Phải Đáng Sợ, Mà Là Khủng Bố! Chương 131. Không Phải Đáng Sợ, Mà Là Khủng Bố!

Ánh mắt Hứa Thâm trở nên phức tạp, bỗng nhiên hắn nghĩ đến những lời Chu Dã từng nói, gia đình Tô Sương có điều kiện tốt lắm, tuy người nhà đều đã qua đời, nhưng có để lại một khoản tiền, từ sớm cô ấy đã có nhà ở khu thành thị. . .

Đại Lỵ Lỵ cười cười, khởi động chiếc xe rời đi. Hai người trở lại hội Truy Quang, cô ấy giao thù lao lần này cho Hứa Thâm.

Thù lao thả khư cấp D là 10W cùng với 10 bình Tịnh Khư Tề.

Dựa theo mức khen thưởng khi chém giết khư cấp D, đúng là khoản thù lao này hơn gấp ba thật.

Còn con khư cấp D hắn đã giải quyết trước đó, cũng được ba vạn khen thưởng và ba bình Tịnh Khư Tề.

Hứa Thâm nhận phần khen thưởng này nhưng không hề hưng phấn, cảm xúc của hắn khá lặng lẽ, bình tĩnh nhận lấy, nói lời từ biệt với Đại Lỵ Lỵ rồi quay về trong cục.

Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, và kể cả chuyện thả khư đi, lẫn chuyện nhìn thấy Tô Sương, đều khiến nội tâm Hứa Thâm chịu trùng kích không nhỏ.

Tại một gian phòng họp nào đó, thuộc tổng bộ Hội Truy Quang.

Một bóng dáng cao gầy thướt tha, đang lần lượt báo cáo lại sự kiện đêm nay, người này đúng là Đại Lỵ Lỵ.

"Thả đi rồi sao? Xem ra hắn thực may mắn."

Sau khi một trung niên đang ngồi yên lặng, lắng nghe xong những điều cô ấy nói, trên mặt mỉm cười: "Cục Khư Bí đang định đưa cậu ta đến thê đội thứ nhất, tất nhiên sẽ ban xuống thật nhiều phúc lợi thêm vào. Loại người xuất thân từ vụ dân nghèo nàn này, cứ thấy tiền là sáng mắt, ai cho nhiều tiền, cậu ta sẽ nương tựa vào đó thôi."

"Hiện giờ chỉ cần chúng ta tung ra bản ghi chép này, xem như cậu ta đã rơi vào tay chúng ta rồi."

Đại Lỵ Lỵ khẽ gật đầu, lại nhớ tới tình huống khi Hứa Thâm đồng ý nhận nhiệm vụ kia. Hắn vừa nghe thấy cô nói thù lao gấp ba đã lập tức chấp thuận, đúng là kẻ thấy tiền sáng mắt, người như vậy cũng dễ dàng gió chiều nào theo chiều ấy nhất, thứ cỏ đầu tường.

Nhưng Hứa Thâm vừa gia nhập hội Truy Quang không lâu, quan hệ giữa hai bên vốn là thuê mướn, chưa nói tới cảm tình, hắn quan tâm tới tiền cũng dễ hiểu, hoàn toàn không phải khuyết điểm.

"Nếu hắn không đáp ứng, trong hội còn tính toán cho hắn chịu chút đau khổ, hiện giờ dễ dàng rồi, bớt việc, cũng không cần tôi ra tay." Trung niên nọ cười cười, nói.

"Đau khổ?" Đại Lỵ Lỵ giật mình.

"Muốn ăn thông hai bên? Nào có chuyện tốt như vậy? Cậu ta nhất định phải làm đưa ra lựa chọn, bằng không làm sao tài nguyên trong hội có thể không công giao ra chứ? Phải biết rằng, trong hội đã có tính toán bồi dưỡng cậu ta đến hình thái thứ hai, trở thành một trong bảy thủ lĩnh tương lai đó." Trung niên nọ lại nói.

Đại Lỵ Lỵ biến sắc, có chút khiếp sợ.

Trong hội lại để ý tới Hứa Thâm như vậy?

Thậm chí, loại mức độ này còn vượt qua cả Viên Viên tỷ. . .

. . .

. . .

Trong cục Khư Bí, Hứa Thâm lại tiếp tục quá trình rèn luyện ngày qua ngày, liên tục, không ngừng nghỉ.

Ba ngày sau, nếu chia ra thành ống, thì phân lượng Tịnh Khư Tề trong cơ thể hắn, đã đạt đến con số 100.

Loại cảm giác bão hòa cũng càng ngày càng mạnh, đã tiếp cận cực hạn rồi.

"100 ống là số liệu tổng hợp lại, nhưng thể chất mỗi cá nhân đều có khác biệt, có người chỉ tiêm chừng 95 ống đã bão hòa nhưng cũng có người sẽ cần nhiều thêm mấy ống. Chờ về sau lại thử thêm chút, khi đạt đến cực hạn, hẳn là lúc tiêm vào Tịnh Khư Tề sẽ có phản ứng tràn ra."

Hiện giờ, coi như Hứa Thâm đã đi đến biên giới cực hạn, nếu chỉ tính toán dựa trên cường độ khư lực, bản thân hắn đã gần với cấp đội trưởng trong thê đội thứ nhất.

Ngày kế.

Hứa Thâm lại tiêm vào, và phát hiện quả nhiên hắn vẫn có thể hấp thu thêm.

Dựa theo loại tình huống này, hắn còn có thể hấp thu thêm 5 ống, mới đạt tới cực hạn.

“Đô đô.” Dụng cụ truyền tin vang lên.

Hứa Thâm đang ở căn tin dùng cơm cùng Mặc Tiểu Tiểu, cả hai đồng thời cầm lấy dụng cụ, chợt liếc nhau, có chút ngoài ý muốn. Hiển nhiên, hơn phân nửa tin tức này chính là nhiệm vụ.

Nhưng… bọn họ vừa chấp hành nhiệm vụ mà? Mới qua được bao lâu đâu?

"Có nhiệm vụ nhỏ, chúng ta qua tập hợp một chút." Giọng nói của Chu Dã vang lên trong dụng cụ truyền tin.

"Mọi người ở thành Để này vẫn thường xuyên nhận nhiều nhiệm vụ như vậy sao?" Mặc Tiểu Tiểu tắt dụng cụ truyền tin, dùng thìa vét đồ ăn vào cùng một chỗ rồi há miệng to nuốt vào, cuối cùng mới than thở.

"Nội thành không thường xuyên như vậy?" Hứa Thâm kinh ngạc.

"Đương nhiên, nội thành có bảo vệ, bình thường rất ít khư có thể chạy tới nội thành, nhưng khư có thể đi vào nội thành, phần lớn đều là khư cấp C, khư cấp B." Mặc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Thậm chí ngẫu nhiên còn có thể có sự kiện khư cấp A, nhưng bình thường loại sự kiện cấp tai nạn này, có vài năm cũng chưa chắc đã gặp được một lần."

"Khư cấp A?" Hứa Thâm có chút hứng thú: "Cô từng thấy chúng rồi?"

"Tôi ư?" Mặc Tiểu Tiểu cúi đầu vét cơm: "Nếu mà tôi gặp nó, thì hiện giờ cậu không được trông thấy tôi đâu."

"Nó đáng sợ như vậy?" Khóe mắt Hứa Thâm hơi hơi giật giật, nhìn Mai Phù đang ngồi bên cạnh, đối phương lập tức nở nụ cười.

Ánh mắt hắn tiếp tục di động, tựa như liếc mắt nhìn về phía đám người đang ngồi xa xa kia một cái.

"Không phải đáng sợ, mà là khủng bố!" Mặc Tiểu Tiểu nói: "Chờ đến khi cậu trải qua sẽ biết. À không, hi vọng cậu vĩnh viễn sẽ không trải qua tình cảnh ấy, tốt nhất là ngay cả cấp B cũng không gặp phải."

Hứa Thâm cực kỳ đồng ý với câu nói này. Tuy hắn rất tò mò, nhưng trong trường hợp bên cạnh mình thật sự bùng nổ loại sự kiện này, khẳng định rằng hắn là người đầu tiên chuồn mất.

Rất nhanh, hai người đã ăn xong, và chạy về ký túc xá.

Không bao lâu sau, Chu Dã và Tô Sương cũng chạy tới.

Lần này khi lại lần nữa trông thấy Tô Sương, ánh mắt Hứa Thâm thoáng biến hóa một chút, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó, tâm trạng có chút phức tạp.

"Mùi trên người cô lại khó ngửi hơn một chút." Mặc Tiểu Tiểu nhìn thấy Tô Sương, nhíu mày nói.

Sắc mặt Tô Sương khẽ biến, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy: "Cô đừng có nói gì cả"

Mặc Tiểu Tiểu bĩu môi, không nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment