"Nếu thứ này quý giá như thế, lại nguy hiểm đến vậy, thì vì sao mọi người còn ở trong này nói chuyện với nhau? Chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao? Lỡ như một phương khác nổi lên ý niệm xấu xa… chúng ta biết làm sao bây giờ?" Hứa Thâm hạ giọng dò hỏi.
Cô gái có biệt danh nhà trinh thám thấy Hứa Thâm đã hiểu được những hung hiểm trong đó, mới nói: "Trước kia còn có người bán, nhưng sau này, tất cả bọn họ đều biến mất, hiện giờ chẳng có ai bán nữa rồi, mỗi khi đạt được Linh Bí đều tự mình cất giấu. Tuy thứ này có gắn liền với thứ truyền thuyết thực mê người kia, nhưng muốn tập hợp đầy đủ là chuyện không thể. Tôi nghe nói có viên đang nằm dưới biển khư, có viên lại xuất hiện ở thế giới bên ngoài… Nói cách khác, kể cả khi đạt được toàn bộ Linh Bí trong tay tất cả chúng ta, vẫn không đủ."
"Nhất là Linh Bí xuất hiện ở thế giới bên ngoài, ai dám đi tìm chứ? Nơi đó còn hung hiểm hơn khu vực bên ngoài thành Để, cả tồn tại hình thái thứ ba đi qua cũng không trở về."
Biển khư?
Thế giới bên ngoài?
Hứa Thâm giật mình, lượng tin tức trong lời nói của cô gái có biệt danh nhà trinh thám này, thật lớn.
Hơn nữa đều là những bí ẩn mà hắn chưa bao giờ nghe qua.
Ngay cả trên sách cũng không có ghi lại!
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn không biết mình có nên cẩn thận hỏi thăm một chút hay không? Nhưng căn cứ theo khả năng quan sát và lối tư duy suy luận lúc trước của cô gái này, hắn nói càng nhiều, sẽ càng bại lộ tin tức về bản thân.
"Cô là tồn tại hình thái thứ ba?" Hứa Thâm cân nhắc một hồi mới hỏi.
Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười nói: "Nào có ai trực tiếp như cậu? Nhưng trả lời cậu cũng chẳng sao, người ta chính là hình thái thứ hai giống cậu đó. Theo như tôi quan sát, trong hết thảy những con người ở nơi này, chỉ có số một, số hai, số bốn và số mười một là tồn tại đạt tới hình thái thứ ba thôi!"
Hứa Thâm thầm giật mình, nơi này có tổng cộng 12 người, lại có tới bốn đạt đến hình thái thứ ba?
Lại nói, hình thái thứ ba. . . tuyệt đối là siêu cấp đại nhân vật rồi?
Phải biết rằng, hình thái thứ hai đã có địa vị cực cao, là tồn tại tọa trấn phân cục một phương đó.
"Nếu những gì cô nói là sự thật, những Linh Bí còn lại đã rơi rụng khắp nơi, khó mà tập hợp đầy đủ, thì vì sao số hai vẫn muốn thu mua?" Hứa Thâm hạ giọng hỏi.
"Ai mà biết được? Phỏng chừng anh ta cảm thấy bản thân có thể tập hợp đầy đủ, cũng có lẽ chuyện này đã trở thành một loại chấp niệm nào đó rồi?" Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười cười: "Mặt khác, với chúng ta, khoản tiền này là con số trên trời, nhưng với người ta, có lẽ nó chỉ là một chút tiền trinh thôi. . ."
Hứa Thâm có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Một trăm triệu mà là tiền trinh?
Quả nhiên cuộc sống nghèo túng đã hạn chế sức tưởng tượng của hắn.
"Nói vậy, cô cứ một mực kể ra tin tức của bọn họ, phỏng chừng những người khác cũng rất muốn giết cô?" Hứa Thâm nhìn về phía quả cầu ánh sáng màu da cam kia, dò hỏi.
"Hì hì, như vậy mới có ý tứ nha. . ." Đột nhiên cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười ha hả, cười đến là sung sướng, thậm chí còn mang theo một chút bệnh trạng khác thường: "Loại trò chơi đóa miêu miêu (ú òa) này chơi rất vui. Nói nữa, muốn giết tôi, cũng phải tìm ra tôi trước đã."
Hứa Thâm không phản bác được.
"Vậy rời khỏi nơi này như thế nào? Lúc bình thường các cô đều ở trong này nói chuyện phiếm sao?" Hứa Thâm khó hiểu. Làm như vậy không khỏi có chút quá mức nhàm chán, hắn cũng không phải một người quá ưa thích tìm người nói chuyện phiếm.
"Nhìn thấy mảnh sương mù xám dưới chân cậu không? Một khi cậu muốn rời đi, chỉ cần không ngừng chăm chú nhìn xuống dưới, tưởng tượng bản thân mình không ngừng lún xuống bên dưới, là có thể rời đi." Cô gái có biệt danh nhà trinh thám nói: "Bình thường chúng tôi cũng không ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm đâu. Nghe số một nói, thế giới Linh Quang này đã kéo dài được hơn một ngàn năm, dường như nó bắt đầu xuất hiện từ khi khư sinh ra, thậm chí còn sớm hơn nữa. Và những người may mắn nhận được Linh Bí, sẽ tề tụ ở trong này. Chúng ta không biết thân phận của nhau, nhưng lại có thể giúp đỡ lẫn nhau, thân phận của chúng ta phân bố ở khắp các nơi, trải rộng trên mỗi một tầng lớp và chức nghiệp. Mỗi khi một người có vấn đề gì khó mà mở miệng được hoặc là gặp phải khó khăn không thể tự mình giải quyết, đều có thể tìm được sự trợ giúp của người khác ở trong này."
"Cho nên, ở nơi này của chúng ta còn có tên là hội Hỗ Trợ Linh Bí." Nói tới đây, cô lại nở nụ cười: "Nhưng cậu phải nhớ kỹ, tuy chúng ta sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không thể bại lộ cho đối phương biết được thân phận chân thật của chúng ta, nếu không thiện ý trợ giúp vô cùng có khả năng sẽ chuyển biến thành ác ý mưu hại. . . Không, không phải vô cùng có khả năng, mà là tất nhiên đó!"
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, hắn có cảm giác, mối quan hệ giữa mình và những người này có chút giống khư.
Không thể nhìn thấy, không thể nhận ra, tuyệt đối không để khiến cho khư biết được, mình có thể cảm nhận được chúng nó, nếu không sẽ khiến chúng nó chăm chú nhìn vào.
"Nhưng dưới tình huống phải che giấu thân phận chính mình, chúng ta sẽ trợ giúp lẫn nhau như thế nào?" Hứa Thâm dò hỏi: "Hơn nữa, bất cứ loại trợ giúp nào cũng được ư?"
"Che giấu như thế nào hả? Vậy phải xem ở bản thân cậu rồi. Cậu có thể báo ra nhu cầu và thù lao của bản thân ở trong này, tựa như thằng hề số mười lúc trước vậy. Yêu cầu của anh ta là chế tạo một khẩu pháo Khư Thần. Anh ta nói bản thân muốn bắn nát một nơi nào đó, hì hì, đáng tiếc, anh ta còn chưa hoàn thành đã chết rồi . . ." Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười nói.
". . ."
Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì.
Đây vốn không phải cái gọi là hội Hỗ Trợ Linh Bí, phải nói là tổ chức Khủng Bố Linh Bí mới đúng.
"Cậu có thể tìm kiếm trợ giúp, cũng có thể hoàn thành yêu cầu trợ giúp của người khác." Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười nói: "Thù lao hoàn toàn có thể thương thảo. Cậu thử chăm chú nhìn linh quang trên quả cầu của người khác một lúc xem, nếu người khác treo yêu cầu nhiệm vụ, cậu có thể nhìn thấy."
"Chăm chú nhìn là được?" Hứa Thâm thử chăm chú nhìn quả cầu ánh sáng màu cam của cô ấy.
Lại chẳng thấy cái gì hiện lên.