Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 163 - Chương 163. Tác Dụng Phụ!

Chương 163. Tác Dụng Phụ! Chương 163. Tác Dụng Phụ!

Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới chân, lại phát hiện vết máu dưới mặt đất có chút ngưng kết khô cạn, sau đó chuyển ánh mắt nhìn qua dụng cụ truyền tin.

Lúc trước, khi hắn phá hư dụng cụ truyền tin của gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề, có lưu ý tới thời gian, đến hiện giờ đã qua được nửa giờ.

Nói vậy tỉ lệ thời gian trong không gian Linh Bí và thế giới bên ngoài là 1:1?

Không, hình như ở trong đó nhanh hơn một chút.

"Không biết khi ta tiến vào thế giới Linh Quang, thân thể sẽ nằm trong trạng thái gì? Xem ra lần sau cần phải tìm một chiếc cameras quay chụp lại xem sao, nhưng giá của cameras trong hiệp hội Chưng Khí đắt lắm. . . Đúng rồi, hình như trong cục có một chiếc công cộng, có thể mượn đến dùng một chút."

Hứa Thâm cúi đầu, hắn lại nghĩ đến khoản tài chính đang được chuẩn bị trong miệng vị trung niên kia, và gần như ngay lập tức, hắn bắt đầu tìm tòi trên bộ thi thể dưới đất, đáng tiếc, lại không tìm được sổ tiết kiệm.

Xem ra gã này không mang theo trên người.

Hứa Thâm lại tìm kiếm khư binh, lần này hắn mò ra được một đôi bao tay.

Đôi bao tay này vốn không được tạo thành từ vải dệt, ngược lại rất giống một loại tổ chức máu thịt vẫn còn nhúc nhích nào đó, mặt ngoài hiện lên một tầng màng máu chứa đầy bọt khí.

Không cần phải nghi ngờ đây chính là khư binh.

Hứa Thâm trực tiếp hấp thu, để cho nó thẩm thấu vào trong bàn tay hắn.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một vài tin tức mơ hồ, cộng thêm tiếng thì thầm trầm thấp.

Tăng phúc. . . Lực lượng. . . Trọng lực. . .

Vài đoạn tin tức này cực kỳ mơ hồ, lại lúc ẩn lúc hiện, nhưng cũng đủ giúp Hứa Thâm có chút lĩnh ngộ về cách sử dụng đôi bao tay này. Hắn rót khư lực vào bên trong, sau đó cầm lấy kiếm, lập tức cảm nhận được thanh kiếm Trảm Khư trong tay, cực kỳ nhẹ nhàng!

Bàn tay vung chém ra ngoài, một tiếng “Hô” truyền tới, gần như có thể nghe được động tĩnh thanh kiếm phá không vang lên!

Hứa Thâm có chút giật mình, khư binh này mang đến biên độ tăng trưởng lực lượng quá lớn.

"Hình như lúc trước đối phương không có sử dụng đôi bao tay này để tăng phúc lực lượng, là khinh địch sao?" Hứa Thâm thầm nhướng mày.

Đúng vào lúc ấy, bỗng nhiên hắn có cảm giác bàn tay mình hơi hơi run lên.

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn vội vàng nhìn xuống đôi bao tay đang nhúc nhích khe khẽ trên tay, sau đó nhanh chóng thu liễm khư lực. Nương theo hành động ấy, đôi bao tay nọ lại chìm vào trong bàn tay. Hắn lập tức tỉ mỉ quan sát tình huống bên dưới, chỉ thấy màu da bàn tay đã trở nên cực kỳ tái nhợt.

"Hình như là vừa rồi máu tươi đã bị nó hấp thu . . ." Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, chẳng lẽ khi sử dụng đôi bao tay này, nó sẽ không ngừng hấp thu máu tươi của mình?

Tác dụng phụ này quá lớn.

"Hình như chiếc mặt nạ do Ly tỷ cho ta không có tác dụng phụ như vậy? Mảnh da màu đen kia không có, kể cả cục máu đen Khư Nhiễm mà cục trưởng tặng cho cũng không có, xem ra giữa những kiện khư binh này có sự khác biệt? Nhưng ngoại trừ chiếc mặt nạ của Ly tỷ, mảnh da màu đen và máu đen, không có hiệu quả mạnh mẽ như đôi bao tay này. . . Chẳng lẽ khư binh mang đến hiệu quả cường đại mới có tác dụng phụ?"

Hứa Thâm suy tư một hồi, nhưng không biết đâu mới là đáp án chính xác, trong lòng thầm nghĩ, nếu có rảnh cần phải tìm cục trưởng hỏi một chút, dù sao ông ấy cũng nói khi có việc, cứ liên hệ với ông ấy mà.

Hứa Thâm không tiếp tục sử dụng đôi bao tay kia nữa, hắn chuẩn bị chờ sau khi xử lý xong thi thể, mới quay trở lại nơi này huấn luyện, tiếp tục chậm rãi thích ứng đến thuần thục, đợi đến thời khắc mấu chốt khi tác chiến, lại sử dụng sau.

"Xem ra chẳng còn chút hy vọng nào về khoản tiền để dành của đối phương rồi. . ."

Hứa Thâm nhìn thi thể đã đóng gói xong, lòng đầy tiếc nuối. Tuy hắn có thể tiêu tiền tìm biện pháp tới nội thành nhìn xem, nhưng khẳng định là tin tức đối phương chết đi sẽ không giấu giếm được. Đến lúc đó, nếu hắn dám xuất hiện tại nhà đối phương, còn trắng trợn tìm kiếm sổ tiết kiệm, có khác gì tự mình chui đầu vào lưới đâu?

Và hơn hai ngàn vạn kia. . . Nhất định là không có rồi.

Càng nghĩ Hứa Thâm càng có chút đau lòng.

“Muốn hủy diệt bộ thi thể này, chỉ có thể tìm khư hỗ trợ." Bỗng nhiên Hứa Thâm lại có cảm giác, những con khư kia chẳng những là quái vật, còn là một loại công cụ khá tiện sử dụng.

Khó trách hội Truy Quang lại bán khư.

"Tốt nhất là đi một chuyến đến khu khác ném xác chôn đồ. . ." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn lập tức niêm phong túi đựng xác, cẩn thận cất nó vào kho.

Cũng may, loại túi đựng xác này vốn là hàng chuyên nghiệp, cực kỳ kín kẽ, không có một chút mùi nào thẩm thấu ra ngoài.

Hắn nhanh chóng lau vết máu trong phòng, rửa sạch hiện trường.

. . .

Ở một nơi khác, giữa đêm đen.

Tại một quán rượu xa hoa, được bố trí trong đoàn tàu từ nội thành đến thành Bạch Nghĩ đang dừng lại ở trạm cuối, có bốn bóng dáng đã tụ tập tại một đại sảnh hoa lệ, có người ngồi trên sô pha, có người ôm kiếm tựa người vào vách tường gần đó, có người đang pha cà phê, từ từ thưởng thức.

"Đáng chết, lâu như vậy còn chưa tới?" Bỗng nhiên cô gái đang ngồi trên sô pha vỗ cái bàn một phát, tựa như đã không thể kiềm chế nổi lửa giận trong lòng.

Cái bàn chợt nứt ra, nước trà bên trên đều đổ cả ra ngoài.

"Vừa rồi tôi có liên lạc với anh ta, hình như đã tắt máy rồi." Một thanh niên khác từ bên ngoài đi vào, có chút bất đắc dĩ nói: “Bình thường anh ta sẽ không ham chơi như vậy. Lần này bên trên ủy thác cho chúng ta kiểm tra động tĩnh dị thường của bia Trấn Khư. Chuyện lớn như vậy, chắc chắn anh ta không dám quên mất đâu."

. . .

"Ai mà biết được? Có lẽ anh ta vừa nghe được cái tên bia Trấn Khư đã bị dọa sợ rồi." Một thiếu nữ ôm kiếm tựa vào vách tường bên cạnh, cười lạnh nói.

"Trong mấy người, có ai biết hướng đi của anh ta không?" Cô gái vừa vỗ bàn, cố gắng nén giận nói.

Cô gái này có gương mặt trái xoan, dáng người nóng bỏng, trên đầu đội một chiếc mũ sĩ quan màu đen.

"Trước khi anh ta rời đi, có nói với tôi, hình như ai đó đã chặt đứt con đường kiếm tiền của anh ta, anh ta muốn đi xử lý. Với loại tính cách của anh ta, hẳn là cách giải quyết có chút thô bạo?" Thanh niên đang thưởng thức cà phê lạnh nhạt nói.

Bình Luận (0)
Comment