Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 173 - Chương 173. Tìm Khư!

Chương 173. Tìm Khư! Chương 173. Tìm Khư!

Lúc trước, khi Hứa Thâm vẫn thuộc biên chế đội mười bảy, hàng ngày, ngoại trừ huấn luyện, hắn còn chăm chỉ học chữ, mà sau khi học được chữ, cuốn sách đầu tiên hắn lật xem chính là bản đồ khu Hắc Quang, thậm chí là bản đồ cả thành Bạch Nghĩ.

Có chuyện này cũng không lạ.

Hắn vốn là vụ dân, từng đắm mình trong hắc ám biết bao nhiêu năm, và điều khát khao nhất của bọn họ chính là được tự mình nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, được tinh tế cảm nhận diện mạo của thế giới, nơi bản thân mình đang sống.

Bởi vậy, Hứa Thâm có thể đi thẳng một đường, cực kỳ thuận lợi theo dõi đến tận nơi đây, cũng nhờ phần bản đồ đã được hắn nhớ kỹ trong đầu từ trước.

Lúc này, Hứa Thâm đã nhìn thấy Từ Phong bước xuống khỏi chiếc xe vũ trang màu đen kia, bên cạnh xe có một cô gái tuổi thanh xuân đang đứng đợi. Hai người bọn họ nói nói cười cười, còn thân thiết nắm tay nhau, bước tới một gian nhà trọ trước mặt.

Theo Hứa Thâm quan sát, cô gái tuổi thanh xuân kia kém Từ Phong ít nhất cũng phải 20 tuổi, nếu người ta không phải con gái của gã thì chính là tình nhân. Nhưng mặc kệ là trường hợp nào, hắn cũng nắm được tin tức, nơi này chính là một trong những điểm dừng chân của Từ Phong nọ.

Hứa Thâm lập tức xoay người rời đi, tìm được một khách sạn khác, để lại toàn bộ trang bị phá khư và những vật không quá cần thiết bên ngoài.

Lúc này bóng đêm càng sâu, bên ngoài có rất ít người đi đường, chỉ còn lại một vài bóng dáng vụ dân đang tỉ mỉ dọn dẹp rác rưởi và cống thoát nước. Hiển nhiên bọn họ đang tranh thủ làm việc lúc đêm khuya không người, dù sao đối với vụ dân, ban ngày hay ban đêm cũng chẳng khác nhau là mấy.

Về phần làm việc đảo lộn ngày đêm như vậy sẽ không tốt cho thân thể. . . Thật có lỗi, đây vốn không phải chuyện các vị lãnh đạo cần quan tâm.

Đạo Manh tác buộc thân thể bọn họ lại, tiếng chuông “Đinh đinh” rung động, những vụ dân vẫn miệt mài, bước lần theo xiềng xích, dọn dẹp ven đường.

Hứa Thâm túm thật chặt áo khoác, nhanh chóng bước dọc theo con đường trước mặt, hắn cầm trong tay một chiếc gương nhỏ, thường xuyên chiếu vài cái ra chung quanh.

Hắn đang dần dần bước đến vùng ngoại thành không có đèn đường.

Không, phải nói rằng ở nơi này có rất nhiều cột đèn đường, nhưng trên những cây cột đó không hề treo một chiếc đèn nào, hiển nhiên, những chiếc đèn kia đã rơi vào túi tiền của một cá nhân nào đó rồi.

Mà càng đi sâu thêm, khung cảnh hai bên càng trở nên hẻo lánh, thì hàng cột điện ven đường cũng bắt đầu biến mất. Hết thảy đều tối om như hũ nút, lại rơi vào cảnh đêm khuya, người lặng, nhất là ở những tiểu khu dành cho vụ dân ở lại, mấy nơi đó im ắng đến mức không có cả tiếng chó sủa.

Nói là nói như vậy, nhưng thi thoảng, ở một nơi nào đó vẫn truyền đến một vài tiếng khóc của phụ nữ, tựa như gia đình tranh chấp, đang dùng bạo lực giải quyết…

Âm thanh truyền đi cực xa, nhưng chẳng một ai để ý tới.

Thời thế hiện giờ, kể cả người đồng hương, cũng tuân thủ theo nguyên tắc chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình, không thèm ngó tới sương giá trên ngói nhà người khác.

Suy cho cùng, hắc ám và im lặng, đều là thứ khiến con người ta cảm nhận được nỗi sợ hãi một cách sâu sắc nhất.

Hứa Thâm có cảm giác cực kỳ khó chịu, hắn muốn trở lại bên dưới ngọn đèn, trở lại bên trong khách sạn, ngủ, ăn cơm, tu luyện dưới loại ánh sáng mờ nhạt kia.

Tuy tu luyện rất mệt mỏi, nhưng nó sẽ không khiến người ta sợ hãi.

Chỉ là… hắn hiểu, bản thân nhất định phải thích ứng với hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt.

Trong bóng đêm, trên gương mặt hắn hiện lên một tấm mặt nạ ác quỷ, ngũ cảm lập tức tăng lên trên diện rộng, kể cả khi bản thân đang chìm trong bóng tối, cũng có thể nhìn thấy khung cảnh trong phạm vi mấy chục mét xung quanh.

Sự quấy nhiễu của sương mù dày đặc đã giảm đi rất nhiều.

Khứu giác càng thêm nhạy bén. Tuy làm như vậy, hắn cũng cảm nhận được rõ ràng hơn mùi vị khai khai khó ngửi của nước tiểu, mùi vị hôi thối của những đống rác tích tụ lại ven đường …

Cũng may, hắn không chỉ có một mình. . .

Hứa Thâm khẽ liếc nhìn Mai Phù, cô vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn, lúc này cũng đang nhàn nhã bước đi trên đường, trong lòng chợt cảm thấy yên ổn hơn không ít.

Hứa Thâm tập trung khư lực trên khứu giác, tựa như một con chó săn trong bóng đêm, không ngừng xâm nhập vào từng khu vực bốc lên nồng nặc các loại mùi dơ bẩn hư thối.

Hắn không có tiền mua khư cấp C để giải quyết đối phương, chỉ có thể tự mình đi tìm.

Thành Bạch Nghĩ này lớn như vậy, Hứa Thâm tin rằng, hắn sẽ tìm được một con khư cấp C chưa bị người ta xử lý.

Lại nói, trong vòng ba tháng liên tục khép kín, sống trong căng thẳng ấy, hắn đã học được rất nhiều, cũng hiểu được những nơi mà mấy con khư kia rất thích ở lại.

Đó là những khu vực ẩm ướt, âm u, dơ bẩn, hư thối. . . Hoàn cảnh như vậy chính là sào huyệt ấm áp dành cho khư.

Đương nhiên, ngoại trừ những con khư mạnh mẽ, vượt qua những gì Hứa Thâm nhận thức.

Hứa Thâm liên tục tìm kiếm, khứu giác đã được kích hoạt đến mức lớn nhất. Không bao lâu sau, hắn đã ngửi được một thứ hương vị rất quen, tỏa ra từ bên trong một tiểu khu yên lặng nào đó.

Hắn bước vào, rất nhanh đã cảm nhận được thứ mùi hôi thối đó đang trở nên đậm đặc hơn.

Thông qua chiếc gương nhỏ, Hứa Thâm nhìn thấy một cô gái áo trắng đang bay lơ lửng bên ngoài khu nhà lầu kia.

Dường như cô gái áo trắng này đã phát hiện ra Hứa Thâm, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.

Hứa Thâm không chút e ngại, hắn cũng thông qua chiếc gương, chăm chú nhìn đối phương.

Lúc trước, khi hắn nhờ Mặc Tiểu Tiểu đi tìm khư cùng mình, đã từng thử nghiệm chuyện này rồi. Những con khư mà Mặc Tiểu Tiểu không có phản ứng khi chạm mặt, sẽ không hiện hình lên chiếc gương nhỏ.

Bởi vậy Hứa Thâm đưa ra phán đoán, hình bóng mà chiếc gương nhỏ này có thể mơ hồ phản xạ được, tối đa chỉ có cấp C thôi.

Và hình chiếu trong gương của con khư trước mắt này, quá mức rõ ràng.

Có lẽ nó còn chưa phải cấp C.

Cô gái áo trắng phát hiện ra Hứa Thâm đang chăm chú nhìn mình, nét ưu thương cầu xin thương xót trên mặt lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên quỷ dị, lộ ra nụ cười hưng phấn, bỗng nhiên lao thẳng về phía Hứa Thâm.

Bình Luận (0)
Comment