Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 195 - Chương 195. Nơi Này Vẫn Còn Một Con Khư Cấp A…

Chương 195. Nơi Này Vẫn Còn Một Con Khư Cấp A… Chương 195. Nơi Này Vẫn Còn Một Con Khư Cấp A…

Sự kiện này bùng nổ tại khu Hắc Quang, Liễu Tích Xuyên vốn là cục trưởng của cục Khư Bí đương nhiên phải tác chiến tại hiện trường. Trên thực tế, từ lúc sở Tuần Tra báo tin tức này tới cục Khư Bí, đến ngay sau khi cục Khư Bí xác minh được chuyện này, lão đã có mặt ở đây rồi.

Đương nhiên, tin tức xác minh được đã cho thấy, chiến đấu ở nơi này kết thúc rồi.

"Tôi đã kiểm tra, hai người kia đều là tồn tại hình thái thứ hai. Căn cứ theo binh khí và trang phục tác chiến còn sót lại của bọn họ, hai người này đều không phải đám người chúng ta quen thuộc, phỏng chừng là người từ nội thành tới." Một lão nhân mặc khôi giáp bên cạnh Liễu Tích Xuyên, mở miệng nói.

Lão đúng là Vương Đại Gia, vị lão nhân vẫn tựa vào bức tường bên ngoài sở nghiên cứu khư thú, canh gác.

Xung quanh, ngoài hai người bọn họ, còn hai đội trảm khư giả khác, chính là biên đội số một và biên đội số bốn, đều tiến đến trợ giúp những nhân viên trong này, hoàn tất quá trình kiểm tra và phong tỏa.

"Hình thái thứ hai trong nội thành. . ." Liễu Tích Xuyên nhíu mày thật sâu.

"Cục trưởng, nếu người ở nội thành hao tổn trong này, hẳn là bọn họ sẽ phái người đến đây kiểm tra, thậm chí còn muốn chúng ta chịu trách nhiệm." Lý Mỹ Na bên cạnh trầm giọng nói

"Có phải chúng ta hại chết bọn họ đâu? Vì sao lại bắt chúng ta chịu trách nhiệm?" Một vị đội viên thuộc biên đội số bốn bên cạnh không nhịn được, lập tức mở miệng nói.

"Nói đơn giản thế này, cậu đánh mất một thứ gì đó, biết rõ bản thân không thể nào tìm lại thứ ấy, nhưng luôn có thể tìm được người khác để trút giận." Lý Mỹ Na liếc mắt nhìn người nọ một cái, quả nhiên suy nghĩ trong đầu mấy đội viên trảm khư trẻ tuổi này, quá mức đơn giản.

Cô cũng từng là nhân viên trảm khư, nhưng đã sớm rời khỏi tiền tuyến, lui trở về hậu phương, chính vì phát hiện đám người phụ trách động não này chẳng những có địa vị cao hơn, ưu đãi nhiều hơn, còn an toàn hơn những người phụ trách chiến đấu như bọn họ.

"Tốt xấu gì chúng ta cũng là người làm việc tại thành Để, kiểu gì bọn họ cũng không thể bêu xấu chúng ta được." Người nọ vẫn cố chấp nói.

"Người ta sẽ không quan tâm tới những chuyện đó đâu. Đến lúc ấy, chỉ cần ném cậu tới quản lý một địa phương cực kỳ hỗn loạn, rồi định cho một tội danh trị an không đảm bảo, cũng đủ trừng trị cậu rồi." Lý Mỹ Na hừ lạnh một tiếng.

Người nọ sửng sốt một hồi, không hề hé răng nói nữa.

"Lão Vương, anh thấy thế nào?" Liễu Tích Xuyên nhìn về phía Vương Đại Gia.

Lão Vương hừ nhẹ nói: "Còn có thể thấy thế nào được nữa? Binh đến tướng đỡ, dù sao anh cũng am hiểu mấy chuyện này nhất mà, bọn họ còn có thể chơi đùa được anh sao?"

Liễu Tích Xuyên bất đắc dĩ nói: "Tôi đang hỏi chuyện con khư kia mà."

Lão Vương nhìn nhìn chung quanh, bỗng nhiên đôi mắt khẽ nheo lại, chăm chú quan sát một nơi nào đó giữa hư không.

Bất chợt, lão xoay người, nắm lấy một mảnh bụi đất, trực tiếp ném nó đi, chỉ thấy nắm bụi đất kia vừa bay lên đã rơi xuống dưới.

Cùng lúc ấy, sắc mặt lão Vương thoáng biến đổi, thậm chí còn lộ ra vài phần sợ hãi.

Sắc mặt Liễu Tích Xuyên hơi biến hóa, nói: "Sao vậy?"

Lão Vương nhìn đối phương một cái, bỗng nhiên trực tiếp xoay người nói: "Tôi vừa nhớ ra, nồi canh vừa nấu hồi tối còn chưa tắt lửa, tôi đi về trước đây."

Liễu Tích Xuyên có vẻ tức cười, lập tức nói với những người khác: "Để cho sở Tuần Tra bên kia kiểm tra kết quả trên camera giám sát ở nơi này đi, kiểm tra toàn bộ trong vòng ba tháng trở lại đây. Còn mấy người tản ra điều tra tình huống xung quanh, nhìn xem con khư này. . . đã chết như thế nào."

"Trong vòng ba tháng?" Có người nghi hoặc hỏi.

Liễu Tích Xuyên không tiếp tục nhiều lời, đã đuổi theo bước chân Vương Đại Gia: "Chúng ta cùng đi thôi."

Vương Đại Gia liếc mắt nhìn lão, bước chân càng nhanh hơn.

Lý Mỹ Na nhìn về phía thi thể thiếu nữ trắng như tuyết đang nằm trên mặt đất, từ đáy mắt hiện lên một mảnh kiêng kị và sợ hãi thật sâu, ngay sau đó, cô cũng bước nhanh theo Liễu Tích Xuyên rời đi.

"Đội trưởng. . ."

Những người khác vừa thấy cục trưởng đi rồi, đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Diệp Thủ quan sát sắc mặt biến ảo không ngừng của đội trưởng Sở Bạch, có chút nghi hoặc nói.

Gã rất ít khi bắt gặp đội trưởng trong dáng vẻ mất hồn mất vía kiểu này.

Bởi vì đối phương chính là đội trưởng của biên đội số một.

Nếu biên đội số hai được xưng là đội ngũ trường thọ thì biên đội số một. . . Chính là đội ngũ vương bài!

Mà Sở Bạch là đội trưởng của đội ngũ vương bài, hiển nhiên thân phận địa vị của gã cực kỳ cao, kể cả khi gặp mặt cục trưởng cũng có thể nói chuyện ngang hàng.

Có thể nói, cấp bậc của gã cực kỳ gần với vị Vương Đại Gia kia.

"Không có gì, mọi người cứ kiểm tra trước đi, tôi đi hút một điếu thuốc lá." Sở Bạch phục hồi lại tinh thần nhưng không có nhiều lời.

Ánh mắt phó đội trưởng Triệu Thanh Miên thoáng chớp động, chờ sau khi Sở Bạch rời đi, gã lập tức bước về một hướng khác, xua tay nói: "Tôi đi tiểu một bãi."

. . .

. . .

"Tạm thời đặt khu vực chung quanh đây thành vùng cấm ."

Trong xe, Lý Mỹ Na ngồi trên ghế lái, nhanh chóng điều khiển chiếc xe rời khỏi nơi đây.

Liễu Tích Xuyên ngồi ở ghế sau, sắc mặt hơi hơi biến hóa nhưng không nói gì thêm.

"Tôi khẳng định con khư cấp B này không chết ở trong tay trảm khư giả." Ngón tay đang nắm vô lăng của Lý Mỹ Na thoáng run rẩy một cái: "Nội tạng và trái tim đều bị đào rỗng, mà những bộ phận tổn thất đó, đều là thứ mà khư thích ăn nhất. . ."

Thông qua kính chiếu hậu, có thể nhìn rõ sự sợ hãi trong đáy mắt cô, rốt cuộc Lỹ Mỹ Na cũng không thể che giấu được nữa: "Ngoại trừ bộ phận bị tổn thất, những nơi khác không hề có chút tổn thương nào, nghĩa là… nó hoàn toàn bị kẻ săn mồi kia nghiền áp. Chắc chắn ở gần nơi này. . . vẫn còn một con khư cấp A!"

Lời nói của cô khiến nhiệt độ bên trong xe lập tức giảm xuống không độ.

Chỉ còn âm thanh vù vù của động cơ ô tô phát ra khi hoảng sợ chạy trối chết trên đường…

Nhưng sắc mặt của Liễu Tích Xuyên và lão Vương đang ngồi ở ghế sau, lại không có chút biến hóa hay phản ứng nào.

Một lát sau, lão Vương mới thở dài nói: "Anh tìm thư ký không tồi."

Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu.

Cảm giác của cô ấy rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment