Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 274 - Chương 274. Cô Đừng Tự Tìm Đường Chết!!!

Chương 274. Cô Đừng Tự Tìm Đường Chết!!! Chương 274. Cô Đừng Tự Tìm Đường Chết!!!

Không bao lâu sau, quả cầu ánh sáng của Đầu Sói dần dần sáng lên.

"Cậu gọi tôi?" Đầu Sói nhìn về phía số mười, ánh mắt không còn tùy ý giống lúc trước, thay vào đó, bên trong xuất hiện một chút cảnh giác.

"Tôi muốn một khẩu súng ngắm." Hứa Thâm trả lời gọn gàng dứt khoát.

Sắc mặt Đầu Sói khẽ biến, súng ngắm?

Tuy uy lực của món đồ chơi này rất dũng mãnh, nhưng nhiều nhất chỉ có thể uy hiếp đến hình thái thứ hai, còn với quân vương, uy lực của nó làm sao bằng tự mình ra mặt đánh một kích được?

“Chỉ một khẩu thôi sao?" Đầu Sói hỏi.

Từ sau khi gã biết được thân phận quân vương của Hứa Thâm, trong lòng lập tức tràn ngập cảnh giác với hắn…

Một vị quân vương sẽ mua súng ống sao?

Đừng nói đùa, những quân vương kia đều có nhà xưởng của bản thân, tự bọn họ cũng có thể chế tạo súng mà?

"Ừm." Hứa Thâm trả lời.

Sắc mặt Đầu Sói có chút khó coi, gã dứt khoát nói: "Thật có lỗi, tạm thời thiếu hàng."

Đây vốn không phải mua súng, rõ ràng là tới vì gã mà.

"Thiếu hàng?" Hứa Thâm thoáng giật mình, đôi mắt chớp động vài cái, chợt nói: "Anh không muốn giao dịch với tôi?"

Đầu Sói cười khổ, cậu biết vậy là được rồi.

Nhà Trinh Thám cười khúc khích, nói: "Từ sau khi biết cậu là quân vương, Đầu Sói đã bị dọa thành con cún hèn nhát rồi, ha ha."

Đầu Sói ném cho cô một cái nhìn đầy khinh thường, nói: "Không phải cô cũng có súng ngắm sao? Lúc trước tôi từng bán cho cô một khẩu. Hiện giờ trong tay tôi thiếu hàng, cô có thể cho số mười mượn dùng trước không?"

"Tôi cũng muốn, nhưng khẩu súng ấy đã bị tôi chơi hỏng rồi." Nhà Trinh Thám cất giọng trêu chọc, tuy không nhìn thấy người, nhưng qua giọng điệu này vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhún vai đầy ung dung của cô lúc nói ra những lời này.

"À ha…!" Đầu Sói cười lạnh.

"Nếu là súng ngắm thì ở chỗ tôi có." Số hai mở miệng, hiển nhiên gã có chút hứng thú với số mười: "Nghe nói cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của số một, tôi rất muốn biết, cậu là ai."

Hứa Thâm khẽ nhíu mày, không nghĩ tới chuyện hắn hoàn thành nhiệm vụ của số một, lại khiến Đầu Sói nao núng, sợ hãi tới mức không dám giao dịch cùng hắn nữa.

Về phần giao dịch cùng số hai này... Thành thật mà nói, hắn lại có chút nao núng.

Dù sao đối phương cũng là hình thái thứ ba hàng thật giá thật, cũng chính là quân vương chân chính trong miệng bọn họ... .

Lỡ như trong lúc giao dịch, đối phương động chút chân tay, đúng là hắn không thể phát hiện ra.

"Vậy anh là ai?" Hứa Thâm hỏi lại.

"Cậu muốn gặp tôi sao?" Số hai cười cười: "Cũng không phải là không được."

Gã có vẻ cực kỳ tự tin.

Hứa Thâm im lặng một chút, mới nói: "Chờ có cơ hội lại nói sau."

"Vậy cậu có muốn khẩu súng ngắm kia nữa không?" Số hai cũng đoán được câu trả lời của Hứa Thâm.

Suy cho cùng, dù bọn họ là quân vương, cũng không thể dễ dàng bại lộ thân phận của chính mình ở một nơi như thế này.

"Muốn." Hứa Thâm nói: "Vẫn là 500 vạn sao?"

"Có thể cho cậu một chút ưu đãi, 400 vạn đi." Số hai cực kỳ hào phóng nói.

Loại thái độ hào phóng này lại khiến Hứa Thâm nghĩ đến giải thưởng trị giá một trăm triệu mà đối phương đưa ra để mua một viên Linh Bí. Và trên thực tế, cũng bởi giải thưởng mà số hai đưa ra, mới khiến đám thành viên của hội Hỗ Trợ Linh Bí luôn cảnh giác lẫn nhau, đương nhiên, xảy ra loại tình huống này cũng không thể không đề cập tới thứ lực lượng tối cao trong truyền thuyết kia.

Tất cả đều muốn đạt được 27 viên Linh Bí, để nhìn xem lời đồn kia có phải sự thật hay không, chẳng qua độ khó của nhiệm vụ này lại đạt đến cấp bậc "Không có khả năng hoàn thành" .

Dẫu vậy, trên đời này cũng không thiếu kẻ điên…

Mua một khẩu súng, tiết kiệm được một trăm vạn... trong lòng Hứa Thâm âm thầm cảm thán, đối với đám người như hắn, một trăm vạn là khoản tiền phải dùng mạng mới kiếm được, nhưng với đối phương, đó chỉ là một chút ưu đãi thuận miệng nói ra thôi.

"Được." Hứa Thâm đáp lại, giọng nói rất bình thản, tựa như không để ý đến một chút ưu đãi đó.

"Cậu chờ một chút, để tôi đi kiếm cho cậu." Số hai nói xong lập tức offline.

Hứa Thâm nhìn về phía Đầu Sói.

Dường như Đầu Sói cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, gã cười khổ nói: "Số mười à, tôi thật sự không có, thật sự thiếu hàng mà. Gần đây động khư sắp mở ra, nguồn cung cấp khan hiếm, không ít người đều muốn nhập hàng từ chỗ tôi đó."

Hứa Thâm thoáng đảo cặp mắt trắng dã, vốn tưởng rằng số bảy này là kẻ ương ngạnh, ai biết đâu lại là thứ hèn nhát, sợ phiền phức.

"Số mười, cậu mua súng làm gì?" Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám hơi chút tò mò hỏi, có cảm giác bản thân vừa ngửi được mùi vị của bí mật.

"Chơi." Hứa Thâm trả lời vô cùng đơn giản.

Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám bĩu môi. Số mười này học khôn rồi, à không, phải nói là không còn che giấu bản chất gian xảo của mình nữa. Rõ ràng tên nhóc này là quân vương, thế mà lúc trước lại ngụy trang thành một cậu bé bình thường thành thật, quả thực đáng giận mà.

"Khẳng định là cho thuộc hạ rồi, cũng khẳng định là thủ hạ của số mười muốn tiến vào động khư, nhưng mua ở ngay thời điểm mấu chốt này, cậu ấy sợ khiến cho người khác hiềm nghi mới mua một khẩu súng..."

Tuy cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám đã biết Hứa Thâm là quân vương, nhưng thái độ cũng không kính sợ khẩn trương như Đầu Sói số bảy, dù sao cô ấy cũng chẳng cần làm giao dịch gì với Hứa Thâm, trong tình huống không lo bại lộ, sẽ không cần để ý quá mức.

"Vị quân vương mà bản thân không có nhà xưởng súng ống..." Đôi mắt Nhà Trinh Thám xoay chuyển một hồi, sau đó cười dài nói: "Hình như có rất ít vị sở hữu loại đặc điểm này, như vậy xem ra, tôi có thể khoanh vùng thân phận của số mười trong phạm vi nhỏ hơn một chút rồi.”

"Cô đừng tự tìm đường chết." Hứa Thâm cất giọng âm trầm cảnh cáo.

Hắn nói như vậy, ngoại trừ thể hiện thái độ bản thân không thích bị đối phương dò xét, hắn cũng muốn cảnh cáo cô ấy một chút, đừng tự tiện đi thăm dò mấy vị quân vương mà cô vừa phỏng đoán ra thân phận kia, tránh bị đối phương xóa sổ.

Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám nghe được lời nói của Hứa Thâm, không khỏi nở nụ cười, cảm thấy những gì mình phân tích đã đi đúng hướng rồi.

Lúc này, quả cầu ánh sáng của số hai lại sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment