Hứa Thâm hiểu ánh mắt của gã. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Được.”
Trần Thanh Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đạt được kết quả này là tốt nhất. Gã vốn là bang chủ, đã nhường nhịn đến mức độ này, sao có thể lui bước thêm nữa? Nói gì thì nói, gã cũng không thể đánh mất khí thế của bản thân ở trước mặt mọi người được, làm vậy ti tiện quá.
Nhưng nếu tiếp tục tranh cãi với Hứa Thâm, lại không phải kết quả mà gã mong muốn, trừ phi bất đắc dĩ…
Và hiển nhiên tình huống hiện tại còn chưa hỏng bét đến mức độ đó, vẫn còn có thể cứu vãn được.
“Còn muốn bồi thường xe cho hắn sao? Hắn đậu xe ở chỗ của em, là hắn phá vỡ quy tắc của em trước.” Người phụ nữ xinh đẹp có phần không hài lòng.
Trần Thanh Vân hơi trừng mắt nhìn cô ta một cái, sau đó gọi thư ký của mình tới, mở miệng phân phó: “Cô đi an bài một chiếc xe khác tiễn hai người Hứa thống lĩnh trở về.”
“Vâng.” Thư ký nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt Đại Lỵ Lỵ vẫn còn âm trầm, nhưng không còn gì để nói nữa. Cô biết bản thân chỉ có thể âm thầm chịu thiệt mà thôi.
Rất nhanh, chiếc xe khác đã đến, và dưới sự chú ý của mọi người, Hứa Thâm cùng Đại Lỵ Lỵ lên xe rời đi.
“Hừ!” Người phụ nữ xinh đẹp có chút khó chịu, những người xung quanh cũng tản ra, không dám xem náo nhiệt nữa.
“Chỉ là hội Truy Quang mà thôi, sao phải sợ?” Người phụ nữ xinh đẹp có chút không tình nguyện. Cô ta muốn lập uy, nhưng cách Trần Thanh Vân xử lý lại khiến cô ta có cảm giác uy nghiêm của mình bị cưỡng ép đè xuống.
Trần Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Hiện giờ không cần phải xung đột với hội Truy Quang, Mục đích của chúng ta là kiếm tiền, nên chú trọng dĩ hòa vi quý. Thêm nữa, tình huống hiện tại không như ban đầu, giai đoạn đầu là thời kỳ khai hoang, nhất định phải dĩ sát chỉ sát (dùng biện pháp ác liệt đối phó với mọi phản ứng bên ngoài), nhưng tới hiện tại là cầu ổn, em hiểu chưa?”
Là lá gan của anh đã nhỏ đi thì có... Người phụ nữ xinh đẹp nọ vẫn không hài lòng, nhưng không dám nói ra.
...
...
Hai người Hứa Thâm quay trở lại hội Truy Quang.
Mộc Vương tìm được hắn, vội vàng hỏi: “Thế nào, tình huống thế nào?”
“Không đồng ý.” Hứa Thâm lắc đầu.
Mộc Vương cũng đoán được đáp án, chỉ khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, hỏi tiếp: “Không phát sinh xung đột chứ?”
“Không, tôi dùng phương thức hòa bình mà anh nói.” Hứa Thâm nói.
Mộc Vương thở dài: “Đây là tầm quan trọng của các thống lĩnh khác đó. Bây giờ chúng ta mất đi sáu người, bọn họ nghĩ rằng chúng ta không có người để sử dụng, muốn nhân cơ hội này đòi hỏi điều kiện.”
“Cũng chưa chắc.” Hứa Thâm nói: “Có lẽ bọn họ đã tìm được đường ra khác rồi.”
Mộc Vương nhìn Hứa Thâm: “Cậu chuẩn bị xử lý cục diện rối rắm hiện tại này như thế nào?”
“Không vội.” Hứa Thâm bình tĩnh nói: “Cứ nuôi thêm một đoạn thời gian nữa đã?”
“Nuôi thêm?” Mộc Vương hơi giật mình, sắc mặt khẽ biến đổi: “Cậu đừng có làm bậy. Tôi đã nói với cậu rồi, bọn họ có người trong nội thành.”
“Tôi hiểu.” Hứa Thâm không muốn nói nhiều, lập tức đứng dậy: “Tóm lại anh không cần quan tâm những chuyện này, tôi sẽ giải quyết.”
Hứa Thâm rời khỏi văn phòng của Mộc Vương, thoáng suy nghĩ một chút, lại gọi cho Chu Viên Viên và hai vị thống lĩnh khác.
Một lần nữa gặp mặt Hứa Thâm, ngoại trừ Chu Viên Viên, rõ ràng là hai người khác có thêm một chút sợ sệt. Dù sao ấn tượng về một màn hắn liên tiếp chém chết sáu vị thống lĩnh ở ngay trước mặt bọn họ kia, thật sự quá sâu sắc.
“Trong các người, năng lực của ai thuộc hệ ảnh tử?” Hứa Thâm hỏi.
Ba người liếc nhau, Chu Viên Viên nói: “Xem như là tôi đi.”
Hứa Thâm khẽ gật đầu: “Vậy tôi muốn nhờ cô đi làm một việc, cần đến nội thành một chuyến.”
“Đến nội thành?” Chu Viên Viên hơi giật mình. Phản ứng rõ ràng có chút mâu thuẫn với nội thành: “Làm chuyện gì?”
“Mấy ngày nữa, bang Bạch Trú bên kia muốn tới nội thành lấy hàng, tôi cần cô trà trộn vào, sau đó đi xem đại nhân vật đứng đằng sau bang Bạch Trú ở nội thành kia là ai, tìm hiểu tình huống của bọn họ một chút.”
Ánh mắt Chu Viên Viên chớp động, nói: “Cậu muốn động thủ với bang Bạch Trú?”
Đúng là cô có chút hiểu biết về nhiều hạng mục trong hội, rất nhanh chóng đã đoán được suy nghĩ của Hứa Thâm.
“Xem tình huống trước đã.” Hứa Thâm mỉm cười, chợt nói: “Cô có khư binh hệ cảm giác không? Nếu không thì vào trong hội chọn một món đi, hẳn là trong di sản của những người khác, có loại này. Cô cứ cầm dùng trước.”
Chu Viên Viên khẽ gật đầu: “Được.”
Hứa Thâm dặn dò xong, liền cho ba người tản đi.
Hai ngày sau.
Bang Bạch Trú đưa tới một chiếc xe sang trọng, nói là bồi thường.
Chiếc xe bị đập phá của Đại Lỵ Lỵ trị giá 30 vạn, trong khi chiếc xe sang trọng được bồi thường kia là 40 vạn, thực sự cao hơn một bậc.
Với mức lương tối thiểu của người dân Thành Để, 40 vạn là một con số cực lớn, đến mức chỉ hơi chút va chạm, làm tổn hại chiếc xe này, khoản chi phí bồi thường cũng đủ khiến một vụ dân làm vất vả cả đời cũng không đền nổi.
Bên kia, bang Bạch Trú cũng nhận được phản hồi từ Hứa Thâm.
Sau khi Trần Thanh Vân biết Hứa Thâm tỏ vẻ vừa lòng nhận lễ vật, gã mới có chút yên tâm.
Mấy ngày sau.
Một đám thành viên nòng cốt của Bang Bạch Trú mặc đồng nhất một loại tây trang màu lam, được Càn Tướng, thủ hạ tâm phúc đắc lực của Trần Thanh Vân suất lĩnh, đến nội thành lấy hàng.
Bọn họ có giấy thông hành nội thành, còn cho thủ vệ nội thành không ít lợi lộc, nên dễ dàng có thể thông quan.
Rất nhiều xe vận chuyển đều tiến vào nội thành, tất cả mọi chiếc đều phải kiểm tra, không cho phép buôn lậu hay lén lút đưa người vào.
Tuy đây là quy củ, nhưng hàng năm bên trong nội thành vẫn xuất hiện một vài nhân viên lưu lạc không có hộ tịch. Lúc ban ngày, những nhân viên lưu lạc này không dám xuất hiện ở trên đường, ai nấy đều trốn Đông trốn Tây chỉ sợ bị bắt gặp. Bởi vì bất cứ người nào để sở Tuần Tra nội thành bắt gặp, đều trực tiếp bị tóm lại, hoặc đánh chết ngay bên đường.
Không bao lâu sau, những xe vận chuyển này lại từ nội thành quay về.
Một bóng dáng trong đó cũng quay về tổng bộ hội Truy Quang.