Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 52 - Chương 52. Cậu Có Cảm Giác… Muốn Giết Chết Chúng Tôi Hay Không?

Chương 52. Cậu Có Cảm Giác… Muốn Giết Chết Chúng Tôi Hay Không? Chương 52. Cậu Có Cảm Giác… Muốn Giết Chết Chúng Tôi Hay Không?

Hứa Thâm cảm nhận được ánh mắt kiêng kị của mọi người, trong lòng hắn thầm than một tiếng. Rất nhanh, hắn đã ăn xong rồi đứng dậy nói lời từ biệt cùng mọi người.

Hứa Thâm vừa rời khỏi nhà ăn, lập tức nhìn thấy Triệu Âm Nguyệt đang đứng ngoài cửa chờ đợi.

"Đi thôi."

Trong một gian mật thất tại bộ Văn Chức, Cục Khư Bí.

"Đừng khẩn trương, đây chỉ là một phần kiểm tra khảo sát đơn giản thôi." Triệu Âm Nguyệt đan ngón tay vào nhau rồi đặt chúng lên bàn, chăm chú nhìn vào thiếu niên trước mắt, vẻ mặt hơi mỉm cười, tựa như đang theo dõi con mồi trong bóng tối.

"Ừm." Hứa Thâm có vẻ cực kỳ hợp tác.

"Cảm giác ở chung cùng khư ba tháng là như thế nào?" Triệu Âm Nguyệt vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt Hứa Thâm.

"Cảm giác cũng được." Hứa Thâm trả lời.

"Cũng được?"

"Ách, chính là không có cảm giác gì, bởi vì tôi vốn không biết tồn tại bên người mình chính là khư." Hứa Thâm trả lời.

Triệu Âm Nguyệt nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Cậu ở chung với nó tận ba tháng, chẳng lẽ chưa hề cảm nhận được chút gì? Loại lý do thoái thác này của cậu, thật khó mà khiến người ta tin phục."

"Nhưng sự thật vốn là như thế." Hứa Thâm thở dài.

"Hiện giờ cậu đã mở mắt, sẽ từng bước quen thuộc với thế giới chân thật. Vậy cảm giác khi cậu nhìn thấy chúng tôi là gì?" Triệu Âm Nguyệt lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Hứa Thâm hơi ngơ ngác hỏi: "Cảm giác?"

"Đúng vậy, cậu có cảm giác… muốn giết chết chúng tôi hay không?" Triệu Âm Nguyệt cất giọng mềm mại nói.

Đây thực sự là câu hỏi kiểm tra sao. . . Hứa Thâm lắc đầu nói: "Không có."

"Vậy cậu có từng hoài nghi, kỳ thật con khư bị chém chết kia vốn không phải là khư, mà là… người mẹ chân chính của cậu hay không?" Triệu Âm Nguyệt nheo mắt nói.

Tim Hứa Thâm đập thình thịch, hắn lại lắc đầu nói: "Không có."

"Vậy nếu. . . Tôi nói với cậu, kỳ thật chúng tôi mới là khư, còn cậu là nhân loại, cậu có tin tưởng không?" Triệu Âm Nguyệt lại đặt câu hỏi.

Hứa Thâm có cảm giác mấy câu hỏi của cô gái này càng ngày càng trở nên kỳ quái, hắn lại lắc đầu nói: "Hiện giờ tôi có thể nhìn thấy rồi, và tôi tin tưởng vào những gì hai mắt của mình chứng kiến."

"Đúng là những thứ do cậu nhìn thấy là đúng rồi, nhưng có bao giờ cậu nghĩ tới, có lẽ thứ sai lầm chính là nhận thức của cậu hay không. . . ?" Triệu Âm Nguyệt vừa nhìn chăm chú vào Hứa Thâm vừa tiếp tục đặt câu hỏi.

Hứa Thâm ngẩn ra, rất nhiều suy nghĩ trong đầu lập tức tuôn ra, sau đó hắn lại lắc đầu nói: "Chưa từng nghĩ tới."

"Không hề hoài nghi sao?"

"Không."

"Một chút cũng không có?" Triệu Âm Nguyệt nhướng mày.

Hứa Thâm nhìn biểu cảm trên gương mặt cô ấy, nghĩ ngợi một lát mới nói: "Có một chút, nhưng không nhiều lắm."

Triệu Âm Nguyệt khẽ gật đầu, chợt rút ra một tập văn kiện ở dưới cái bàn rồi nói: "Dưới đây là một vài câu hỏi cơ sở, trong số những lựa chọn kia, cậu có thể chọn nhiều mục cũng có thể chọn một mục."

Hứa Thâm nhìn văn kiện cùng với bút được đối phương đưa tới, bắt đầu đọc từ trên xuống.

Câu hỏi thứ nhất: Cậu thích màu đỏ hay màu đen?

Thứ này cũng được coi là trắc nghiệm hả?

Hứa Thâm nghi hoặc, sau đó tự hỏi một chút, bản thân hắn thì thích màu đen. . . Nhưng vấn đề là nên chọn đen hay đỏ đây?

Cuối cùng hắn vẫn chọn màu đen.

Hắn cảm thấy với loại câu hỏi không rõ ý nghĩa này, mình có thể trả lời đúng sự thật.

Dù sao hắn cũng là người bình thường.

Câu hỏi thứ hai: Nếu trước mặt cậu có bốn người, bị nhốt trên núi tuyết, đói khổ lạnh lẽo, nếu cậu giết một người rồi chia cái xác đó ra, có thể giải cứu cho ba người khác, cậu sẽ làm như thế nào?

Lựa chọn A: Giết chết một người rồi chia xác, cứu sống ba.

Lựa chọn B: Tuyệt đối không thể giết người, thà rằng cứ cùng mọi người cố gắng chống chọi, kiểu gì cũng có hi vọng.

Lựa chọn C: Giết chết chính mình, hy sinh bản thân.

Lựa chọn D: Giết chết tất cả, cho bản thân mình hưởng dụng!

Câu hỏi này có chút tàn khốc . . . Ánh mắt Hứa Thâm nhìn thoáng qua lựa chọn phía dưới cùng một cái, sau đó nhanh chóng dời đi, cuối cùng tích vào lựa chọn C, không cần phải nghi ngờ, lựa chọn C là chính xác.

Câu hỏi thứ ba: Cậu nghe thấy có người phát ra âm thanh the thé ở bên tai cậu, cậu sẽ?

Lựa chọn A: Giết chết, để tạp âm ấy ngừng lại!

Lựa chọn B: Cảnh cáo đối phương, đừng có làm ồn ào, ảnh hưởng tới cậu!

Lựa chọn C: Nhẹ nhàng khuyên bảo đối phương, nếu đối phương không nghe, sẽ lựa chọn rời khỏi nơi đó.

Lựa chọn D: Khiến cho đối phương thừa nhận lượng tạp âm gấp đôi như thế, trả thù lại.

Hứa Thâm đưa mắt nhìn lựa chọn A, nhưng ngòi bút lại tích lên lựa chọn C.

Câu hỏi thứ tư: Nếu cậu làm cách nào cũng không thể ghi nhớ được một thứ gì đó, cậu sẽ?

Lựa chọn A: Táo bạo, rống giận, đập vỡ thứ đó.

Lựa chọn B: Kiên nhẫn lặp đi lặp lại trí nhớ và hồi tưởng.

Lựa chọn C: Khiến cho thứ kia. . . Biến mất.

Lựa chọn D: Chém rơi đầu mình!

Hứa Thâm nhướng mày, ánh mắt hắn dừng lại ở lựa chọn C nhưng ngòi bút lại nhanh chóng di chuyển tích lên lựa chọn B.

Không cần phải nghi ngờ, B mới là lựa chọn bình thường duy nhất.

Trên văn kiện kia có tổng cộng bốn câu hỏi, Hứa Thâm đều đáp xong rồi. Triệu Âm Nguyệt nhìn Hứa Thâm chọn đáp án xong, lập tức kéo tập văn kiện kia về phía mình, đưa mắt nhìn những lựa chọn bên trên, đôi mắt hơi nheo lại một chút.

Cô không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nói với Hứa Thâm: "Tiếp theo sẽ là một số câu hỏi rất đơn giản, cậu có thể thả lỏng mà trả lời."

"Được." Hứa Thâm nhìn vẻ mặt không rõ ý nghĩa của cô ấy, không biết hồi nãy phần trả lời của mình có vấn đề gì không, trong lòng có chút không chắc chắn.

"Cậu có muốn đi dạo phố không?"

"Ách, lúc trước tôi vốn là vụ dân, không đi dạo phố."

"Cho nên tôi mới hỏi cậu, hiện giờ cậu có muốn đi không?"

". . . Không muốn." Hứa Thâm trả lời, nếu đi dạo phố không cẩn thận một chút có thể gặp được khư . . .

"Ngày nào cậu cũng tắm rửa sao?"

Hứa Thâm: "?"

Cô xác định mấy câu hỏi này có mục đích là trắc nghiệm tinh thần?

"Không phải mỗi ngày đều tắm. . ."

Tắm rửa sẽ khiến mùi trên người tiêu tán. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng, nếu những hương vị mỹ thực kia tiêu tán mất, sẽ rất đáng tiếc.

Bình Luận (0)
Comment