Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 57 - Chương 57. Này… Khư Đang Ở Ngay Bên Cạnh Mấy Người Đó!

Chương 57. Này… Khư Đang Ở Ngay Bên Cạnh Mấy Người Đó! Chương 57. Này… Khư Đang Ở Ngay Bên Cạnh Mấy Người Đó!

Hứa Thâm nhìn mọi người trên sân huấn luyện đang ra sức huấn luyện Trảm Khư Thuật, trong lòng lại có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời, nhất là bên cạnh hắn còn có Mai Phù đang cười khanh khách, cũng háo hức ngắm dáng vẻ luyện tập của những người kia. . .

Này… khư đang ở ngay bên cạnh mấy người đó!

Hứa Thâm cũng đi theo mọi người đi vào sân huấn luyện, vẫn như cũ là rút kiếm bổ chém.

"Cậu cũng đang luyện tập loại động tác đâm chọc thô thiển này sao? Không phải nó đã dạy cậu một chút kỹ xảo 'Thái rau' ư? Thứ kia còn hiệu quả hơn loại này." Mai Phù tò mò nói.

Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, vẫn tiếp tục vung kiếm.

Đúng là kỹ xảo thái rau của "Ma ma" có hiệu quả rất cao, nhưng mà tư thế lại chẳng lịch sự chút nào. Nếu thi triển ở trước mặt người khác, phỏng chừng bản thân hắn cũng bị giam giữ mất rồi.

"Xem ra cậu muốn dùng phương thức của 'Bọn họ' để chiến đấu. . ." Mai Phù nhìn trong chốc lát, lại lắc đầu nói: "Tư thế không đúng, chi trước nên nâng cao hơn một chút. Căn cứ theo cấu tạo của các đốt ngón tay, làm như vậy sẽ càng thêm trôi chảy. . ."

Cô bé ở bên cạnh nói liên miên cằn nhằn một hồi, nhưng cũng thường xuyên chỉ điểm Hứa Thâm hai câu.

Hứa Thâm vẫn giữ nguyên sắc mặt chết lặng nhưng tư thế rút kiếm trong tay lại càng lúc càng nhanh. Hắn cực kỳ thong thả, bắt đầu điều chỉnh tư thế của bản thân. . . Dựa theo những lời Mai Phù vừa nói, và ngạc nhiên phát hiện ra, quả nhiên là theo lời cô ấy sẽ nhanh hơn không ít.

"Cậu xem, có phải làm như vậy sẽ đạt được hiệu suất cao hơn rất nhiều không?" Mai Phù cười nói.

Tôi thật sự rất cám ơn cô. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.

Mai Phù nhìn một lát, tựa như cảm thấy chuyện này chẳng hề thú vị, sau khi ngó Đông ngó Tây một hồi, cô ấy lại chạy tới cái ghế bên cạnh huấn luyện viên đầu trọc, thản nhiên ngồi xuống.

Hứa Thâm tranh thủ một khoảng trống trong lúc vung kiếm để nhìn lướt qua, lại thấy huấn luyện viên đầu trọc với vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế quan sát, liếc nhìn toàn trường với nửa con mắt, nhưng lại hoàn toàn làm như không thấy thiếu nữ nhu nhược hồn nhiên bên người. . .

Hắn vội vàng dịch ánh mắt trở về, càng thêm chuyên chú luyện kiếm.

. . .

. . .

Ngày lại ngày trôi qua, đảo mắt một cái Hứa Thâm đã ở lại huấn luyện doanh được nửa tháng.

Mỗi ngày hắn đều huấn luyện rút kiếm bổ chém. Mà trong vòng nửa tháng này, Mai Phù vẫn một mực đi theo bên người hắn, dù Hứa Thâm cứ giả vờ không nhìn thấy cô, thậm chí là không thèm nhìn cô, nhưng chẳng hiểu sao đối phương cứ nhìn chằm chằm vào hắn và không có chút ý định rời đi nào.

Ban ngày, trong giờ huấn luyện, Hứa Thâm sẽ luyện tập còn Mai Phù ngồi ở bên cạnh huấn luyện viên quan sát.

Khi ăn cơm trưa, hắn và đám người Đặng Phong ngồi chung một bàn. Mọi người vui vẻ nói chuyện phiếm, còn Mai Phù lại giống một cô em gái nhà bên, chống hai tay lên má, ở một bên nghe đến say sửa.

Buổi tối cả hai sẽ cùng nhau ngủ.

Hứa Thâm cũng dần dần quen với sự xuất hiện của Mai Phù ở bên cạnh mình. Tạm thời đối phương không lộ ra ác ý, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy… Chung quy lại, hai người bọn họ ở chung cũng coi như bình an vô sự.

Ngược lại, huấn luyện viên đầu trọc có tỏ vẻ bất mãn khi một mực chứng kiến Hứa Thâm cứ lặp đi lặp lại huấn luyện rút kiếm mỗi ngày trong suốt nửa tháng qua, nhưng sau khi Hứa Thâm triển lộ năng lực "Thông" của mình, huấn luyện viên đầu trọc lập tức không còn ý kiến nữa, để mặc cho hắn tự khổ luyện theo ý mình.

(Năng lực “Thông” kia là diễn luyện trọn bộ Trảm Khư Kiếm Thuật nha)

"Hôm nay là nội dung huấn luyện thực chiến của mọi người."

Buổi sáng trên sân huấn luyện ngày hôm nay, huấn luyện viên đầu trọc lại đến muộn nửa giờ, mà đi theo phía sau ông ấy, là một chiếc lồng giam, đang được ủy thác vận chuyển tới đây.

Bên dưới lồng giam là xe tải, bánh xe ầm ầm nghiền nát bãi cỏ.

Bên trong lồng giam có một con khư thú nửa người là nhân loại, với dáng vẻ nửa người nửa mãng xà đang nằm úp sấp.

"Sân huấn luyện thứ năm tập hợp. " Huấn luyện viên đầu trọc hô to mệnh lệnh.

Mấy người đám Kỳ Thiên Minh, Hạ Tĩnh Tương, Hứa Thâm, Đặng Phong… thuộc sân huấn luyện thứ năm, đều nhanh chóng tập kết.

Bọn họ hiểu hôm nay chuẩn bị làm thật rồi.

"Từng người đi lên một, hôm nay mấy người đều phải lần lượt chiến đấu với con khư này, coi như kiểm nghiệm thành quả thực chiến, đừng có vừa nhìn thấy khư đã bị dọa cho mềm cả chân!" Huấn luyện viên đầu trọc nói: "Thiên Minh, Tiểu Hạ, ai trong hai người lên trước? Làm gương cho đám người bên dưới đi!"

Kỳ Thiên Minh và Hạ Tĩnh Tương trừng trải qua quá trình quan sát khảo hạch, lúc này có vẻ khá bình tĩnh. Đó là chưa kể đến chuyện bọn họ vốn là đám học viên tới cùng thời điểm với mấy người Triệu Nguyên kia, từng trải qua huấn luyện thực chiến rồi, hiển nhiên đây vốn không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy khư, cho nên bình tĩnh cũng là điều dễ hiểu.

"Tôi lên trước." Hạ Tĩnh Tương bày ra dáng vẻ việc nhân đức không nhường ai, nhưng cô làm như vậy vốn không phải ưa khoe mẽ, chỉ là nếu khiêu chiến lượt sau, thể lực của con khư thú này sẽ giảm xuống, tương đương với hiệu quả huấn luyện của cô cũng giảm xuống.

Kỳ Thiên Minh không tranh đoạt, chỉ lặng lẽ mỉm cười.

"Được." Huấn luyện viên đầu trọc để người ta chuyển cái lồng giam kia vào bên trong tầng phòng hộ của sân huấn luyện thứ sáu, sau đó mới mở lồng giam ra.

"Đi thôi." Hạ Tĩnh Tương hít một hơi thật sâu, mang theo thanh kiếm đi vào sân huấn luyện thứ sáu.

Tất cả đám người mới trên các sân huấn luyện khác, đều tụ tập đi tới, vừa khẩn trương vừa kích động.

Có người mới lần đầu tiên được nhìn thấy khư, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể run rẩy không ngừng.

Cũng có người mới chưa nắm giữ thuần thục thao tác mở đóng Khư Nhãn, chỉ nhìn thấy một cái lồng trống rỗng bị người ta kéo tới, lại không nhìn thấy khư, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Hứa Thâm nhìn thấy, ở phần bụng của con khư này có một vết thương to bằng miệng bát. Nó đã bị thương rồi, lấy lực lượng của Hạ Tĩnh Tương, chém giết con này không khó, chỉ xem cô ấy có thể bảo trì trấn định, sau đó phát huy tất cả lực lượng bản thân hay không thôi.

Đây cũng là mục đích chân chính là bài huấn luyện thực chiến này.

"Một nhóc con yếu ớt như vậy, cũng có thể làm đối tượng huấn luyện sao. . ." Mai Phù ở bên người Hứa Thâm, có chút không thú vị nói.

Khóe miệng Hứa Thâm hơi hơi co rúm lại.

Bình Luận (0)
Comment