Địa điểm và nhiệm vụ khảo hạch đã được xác nhận. Đây cũng là lần thứ ba Hứa Thâm trở thành quan sát viên.
Ở trong huấn luyện doanh này, hắn có tới ba lượt cơ hội quan sát, xem như trường hợp đặc biệt duy nhất. Bởi vì bình thường những người khác chỉ được từ một lần đến hai lần mà thôi.
Nhưng trường hợp đặc biệt này lại chẳng mang tới bất cứ chỗ tốt nào hết, ít nhất là với hắn. Với Hứa Thâm ở hiện tại, loại cơ hội quan sát này có ý nghĩa không lớn, hoặc là nói, ý nghĩa duy nhất của nó chính là khiến cho hắn càng thêm quen thuộc với quá trình trảm khư, nhân tiện hiểu biết một chút kiến thức mà thôi.
Lần này cũng không có chuyện ngoài ý muốn, đám người Đặng Phong đã thuận lợi chấm dứt nhiệm vụ trảm khư, chỉ bị một chút vết thương nhẹ, coi như thông qua hoàn hảo.
Theo đám người quen thuộc lục tục rời khỏi huấn luyện doanh, Hứa Thâm cũng càng thêm chuyên chú vào quá trình huấn luyện của bản thân.
Rút kiếm vung chém, đây là lần thứ 49.290!
20 phút sau, Hứa Thâm thầm đếm trong lòng, lần thứ 50.000.
Hắn dừng động tác vung chém, có cảm giác cánh tay mỏi nhừ đau nhức, khư lực trong cơ thể cũng gần cạn kiệt, có một loại cảm giác hư thoát.
Đây là lượng huấn luyện mỗi ngày của hắn.
Hiện giờ, hắn đã thành công tăng lên tốc độ vung kiếm, mỗi lần bổ kiếm không đến một giây đồng hồ, mỗi ngày sẽ huấn luyện 8 giờ.
Từ lúc ban đầu, mỗi ngày hắn sẽ vung chém được 10 ngàn lần, sau đó là 20 ngàn lần, 30 ngàn lần, cho tới bây giờ là 50 ngàn lần.
Tốc độ vung chém của Hứa Thâm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuận tay, gần như đây hành động này đã trở thành một loại bản năng, không cần tự hỏi, cũng có thể rút kiếm vung chém trong nháy mắt.
Tựa như mở to mắt vậy, không cần tự hỏi, tự nhiên sẽ mở.
Hiện giờ, Hứa Thâm đã sớm không cần phải tới sân huấn luyện tu luyện, hắn đạt được huấn luyện viên đặc biệt cho phép, có thể tu luyện ở trong phòng của mình hoặc tới bất cứ nơi nào khác cũng được.
Nguyên nhân chủ yếu của loại cho phép đặc biệt này chính là, với lực lượng của Hứa Thâm, những người khác trên sân huấn luyện vốn không thể trở thành đối tượng bồi luyện của hắn. Hai bên chênh lệch quá xa. Ngược lại khi bồi luyện cùng bọn họ, Hứa Thâm lại cần phải khống chế lực lượng.
Với huấn luyện viên đầu trọc, tình huống này là quá mức lãng phí.
Nói nữa, huấn luyện viên vốn không thèm để ý tới Trảm Khư Thuật, mấu chốt chính là điều khiển khư lực.
Bởi vậy, cứ cách vài ngày một lần, ông ấy sẽ tới gặp, quan sát một chút độ thuần thục điều khiển khư lực của Hứa Thâm.
Mà Hứa Thâm cũng sẽ đúng lúc lộ ra một chút "Tiến bộ".
Sau khi hắn hoàn tất lần thứ 50 ngàn vung kiếm bổ chém, bài huấn luyện của ngày hôm nay chấm dứt. Hứa Thâm đặt kiếm sắt lên bàn, xoay người tiến vào phòng tắm rửa sạch thân thể, rửa sạch lớp mồ hôi nóng hổi toàn thân.
Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, nhìn Mai Phù đi theo và đứng ở trước mặt mình. Hiện giờ hắn đã quen với tình huống cô ấy mang theo dáng vẻ kiêu ngạo, bắt chéo chân và nở nụ cười xấu xa trên mặt, ngồi trước mặt, chăm chú quan sát hắn tắm rửa.
Hứa Thâm tắm rửa xong, cảm giác sự mệt nhọc toàn thân đã thả lỏng đi không ít. Sau đó, hắn tới căn tin ăn xong cơm chiều và trở về ký túc xá như thường lệ. Hắn đã học xong "Bạo", cũng chẳng còn thứ gì để luyện tập nữa.
Dựa theo cách nói của huấn luyện viên, đã đến một bước này, nếu muốn tăng lên thực lực của bản thân, chỉ có dựa vào tích lũy khư lực.
Mà tích lũy khư lực lại cần thông qua Tịnh Khư Tề, cải tạo khí quan trong cơ thể.
Khí quan như một cái ao, còn khư lực là lượng nước trong ao, khí quan bị cảm nhiễm càng nhiều, càng có thể chứa đựng được nhiều khư lực, dẫn tới lực bộc phát sẽ càng mạnh hơn!
Ngay khi khí quan toàn thân đều bị cảm nhiễm, đạt đến cực hạn, lại hướng lên trên nữa chính là hình thái thứ hai.
Về phần phải làm như thế nào mới đạt đến hình thái thứ hai, huấn luyện viên chỉ nói đơn giản là xem cơ duyên.
"Có đói bụng không? Cái cục này có vị không tệ nha." Lúc trước Mai Phù có biến mất một lát, chờ tới khi cô trở về, trên miệng và ngón tay đều lây dính không ít máu tươi màu đen, nhìn qua quỷ dị mà bệnh trạng, nhưng vẻ mặt của cô vẫn như cũ là hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt trong suốt long lanh như hồ nước.
Lúc này theo cánh tay của cô ném tới, một cục mỹ thực rơi xuống phần bằng phẳng trên giường.
Thứ mùi nồng nặc kia khiến Hứa Thâm có cảm giác trong cơ thể hắn vừa dâng lên một chút xao động, nhưng hắn lại nhìn thấy cái cục gì đó kia rõ ràng không hề chạm vào khăn trải giường, và khăn trải giường của hắn cũng không hề bị sức nặng của thứ gì đó kia đè xuống mà biến hình… Tình huống này đã chứng minh, cái cục đó không hề tồn tại ở tầng nông Khư giới và trong hiện thực, mà nó đang xuất hiện ở tầng sâu trong Khư giới.
Bởi vậy Hứa Thâm dứt khoát xoay người, làm như không hề nhìn thấy, càng không dám đi nhặt cái cục mồi nhử kia
Mai Phù ha ha cười cười, sau đó tự mình nhặt nó lên gặm ăn, rất nhanh đã ăn sạch sẽ.
"Cậu cẩn thận quá đó nha. . ." Cô ấy cười tủm tỉm nói.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt một cái, kỳ hạn hai tháng tới rồi.
Hứa Thâm đã tham gia ba lượt quan sát khảo hạch, cũng hoàn thành 5 lần huấn luyện thực chiến tại huấn luyện doanh.
Ở một lần huấn luyện thực chiến cuối cùng chấm dứt, huấn luyện viên đã yêu cầu Hứa Thâm đâm thủng một con mắt của khư thú.
Hứa Thâm làm được, hắn biết kể cả lần này hắn có giả vờ thất bại cũng chẳng thay đổi được điều gì, bởi vì ngày khảo hạch của hắn đã được định ra rồi.
Rất nhanh, Hà Minh đã cùng một thanh niên khác từ bên trong phòng đi ra.
"Đây là người mới từ huấn luyện doanh trực tiếp được điều đến chỗ chúng ta?"
Thanh niên tên là Tào Phi kia liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, trên mặt lộ ra bất mãn rõ ràng: "Nghe nói là khư lực giả trời sinh. Nhưng thế thì đã làm sao? Cậu ta có trưởng thành nhanh đến mấy cũng cần thời gian. Chẳng lẽ đội chúng ta phải trở thành tã lót cho cậu ta?"