"Không kiểm tra đo lường đến, xem ra là một nhóc con giỏi về che giấu." Hà Minh nhìn nhìn dụng cụ trong tay, ngược lại nói với Tô Sương: "Cô có điều tra được không?"
Tô Sương chăm chú nhìn về phía khung cửa sổ trên kiến trúc, nói: "Ở bên cửa sổ lầu hai."
Hứa Thâm nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy con ở bên cửa sổ kia là khư cấp D, nhưng còn hai con khác. . .
"Bên trong cửa lớn có không?" Hứa Thâm thử hỏi.
Hắn không dám xác định, bởi vậy mặc dù biết chắc con khư kia sẽ nghe được nhưng vẫn hỏi. Thêm nữa, chưa chắc nó đã cho rằng hắn nhìn thấy nó.
Hắn chỉ lo lắng Tô Sương xuất hiện sai sót gì đó, khiến bọn họ vừa vào cửa đã bị tập kích.
Tô Sương nhíu mày, lập tức chăm chú nhìn qua cửa lớn, mà cùng lúc đó, dường như con khư ở phía sau cửa kia đã nhận thấy điều gì, nó cũng hướng ánh mắt nhìn qua bên này.
Lông tơ phía sau lưng Hứa Thâm hơi hơi dựng thẳng lên, thoạt nhìn, loại tình huống này rất giống tự Tô Sương đang đối diện cùng con khư kia.
"Không có." Tô Sương khẽ lắc đầu: "Nơi đó chỉ có một chút dấu vết do khư lực lưu lại mà thôi."
"Hì hì, con kia không phải nha, con kia. . . Là con mồi của ta đó." Giọng cười dài của Mai Phù chợt vang lên.
Hứa Thâm nhìn thấy cô đạp đôi chân trần trắng như tuyết mình xuống, hai tay thản nhiên đặt ssau lưng, bắt đầu bước lên bậc thang của phế tích.
Tựa như một cô bé nhà bên vừa ngân nga một khúc hát vừa quay về nhà mình.
Nhưng Hứa Thâm lại nhìn về phía con khư núp ngay đằng sau cửa kia, hình như lúc này nó đã rơi vào trạng thái kích thích, lập tức đứng phắt người lên.
"Hả?" Chu Dã nhướng mày.
Gã có cảm giác, dường như vừa rồi đã có một loại khí tức âm lạnh nào đó bay thoảng qua bên người mình, hơn nữa, dường như cánh cửa lớn phía trước mặt, vừa trở nên hắc ám hơn một chút, giống như có một cái mồm to như chậu máu, đang chờ đợi bọn họ tiến vào.
Là tác dụng tâm lý (còn gọi là cảm giác tâm lý, gần giống như giác quan thứ sáu) sao?
Mà vào lúc này, trong đôi mắt thoáng hiện ra một chút trống rỗng của Hứa Thâm, lại phản chiếu một màn khủng bố.
Mai Phù đi tới trước mặt con khư đang núp đằng sau cửa kia, con khư ấy lại ngang nhiên dám phát động tập kích với Mai Phù. Ngay lập tức ngón tay Mai Phù lại kéo dài ra ngoài, và chỉ trong nháy mắt, ngón tay ấy đã xuyên thủng thân thể con khư kia, móng tay như thanh trường thương đâm thẳng về phía trước, từng ngón đã đóng đinh thân thể con khư kia ở trên mặt đất.
Sau đó, Mai Phù khom lưng, trong ánh mắt hoảng sợ run rẩy của con khư kia, bàn tay còn lại, nhanh chóng tóm lấy máu thịt trên người nó, nắm chặt và bắt đầu gặm cắn.
Đáng tiếc, cô chỉ cắn hai miếng đã phun nó đi, tựa như ghét bỏ vì hương vị kia quá kém.
Ngay sau đó, Mai Phù đưa tay đâm xuyên qua trái tim đối phương, lấy ra một khối máu thịt đậm mùi, bắt đầu há miệng to nhai nuốt, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ mặt sung sướng hưởng thụ.
Một màn tàn khốc này phát sinh ở trước mắt mọi người, nhưng ngoại trừ Hứa Thâm, những người khác đều không có lấy một chút cảm giác nào. Khóe miệng Hứa Thâm hơi hơi rung động, hắn đã biết, Mai Phù chính là một con khư cực kỳ khủng bố.
Ít nhất cũng là cấp B, mà thậm chí rất có thể là. . Cấp A!
Và đúng là tầng càng sâu trong Khư giới. . . không hề ảnh hưởng tới nơi này. . . Hứa Thâm nhìn thấy qúa trình hai bên đánh nhau, giao chiến, nhưng lại không hề tạo thành một chút ảnh hưởng nào cho cánh cửa hay là mặt đất bên dưới. Mặc dù ngón tay Mai Phù đã xuyên thủng đóng đinh con khư kia trên mặt đất, nhưng lúc cô thu ngón tay lại, mặt đất kia cũng không hề có dấu vết bị xuyên thủng.
Có nghĩa là, thứ ngón tay ấy vừa xỏ xuyên qua chính là mặt đất thuộc tầng càng sâu hơn Khư giới, chứ không phải thứ mà hắn đang nhìn thấy trước mắt mình.
"Nó chạy về hang động rồi!"
Tô Sương nhìn thấy con khư ở cửa sổ lầu hai vừa lắc mình rụt vào bên trong.
Lúc này bọn họ đang bị vây ở Khư giới, khiến cho những thứ kiến trúc thuộc về thế giới hiện thực dần trở nên hư ảo. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ, ngược lại là những vật chất thuộc về Khư giới bắt đầu trở nên chân thật hơn.
Mà nơi kiến trúc trước mắt lại là một khu sào huyệt nằm trong Khư giới, lối vào đằng sau cánh cửa lớn kia lại vừa vặn chính là lối vào của hang động này, chẳng qua lối vào hang động lớn hơn nhiều, bao phủ cả cánh cửa kia ở bên trong.
Kỳ thực con khư đứng ở trên cửa sổ lầu hai hồi nãy, lại đang nằm sấp phía trên hang động, nhìn chằm chằm vào cơ thể bọn họ.
"Đi thôi." Ánh mắt Chu Dã trở nên thâm trầm, gã mang đội đi về phía trước: "Theo sát tôi, chớ tản ra."
Mọi người theo cánh cửa lớn đi vào bên trong, ở trước mặt mấy người bọn họ, đoạn bậc thang ban đầu đã biến thành hư ảo, không thể đạp vào được nữa, và thứ bọn họ chân chính bước lên chính là hang động trước mắt.
Hứa Thâm có chút chần chờ, nhưng vẫn bước qua.
Nơi mà bọn họ phải bước qua, vị trí cánh cửa lớn cũng là lối vào huyệt động kia, chính là chỗ Mai Phù đang hăm hở gặm ăn con khư nọ. . . Ngay lúc mọi người bước qua, Mai Phù có liếc liếc mắt nhìn một cái.
Và mọi người chẳng hề phát hiện ra điều gì, lập tức xuyên thấu qua thân thể hai con khư nọ, tiến vào bên trong hang động.
Ánh sáng bên trong hang động cực kỳ u ám, Hà Minh lấy ra một chiếc đèn pin, anh sáng mạnh từ đèn pin chiếu rọi cả hang động, nhưng tựa như ánh sáng của chiếc đèn pin kia cũng bị Khư giới và hiện thực ảnh hưởng, nó bắt đầu trở nên hư ảo mơ hồ, bởi vậy độ sáng phát ra vô cùng hữu hạn, chỉ có thể miễn cưỡng giúp mọi người thấy được rõ phạm vi chung quanh.
Hứa Thâm vừa bình phục tâm trạng, thấy cảnh này không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ánh sáng cũng bị Khư giới ảnh hưởng, như vậy ngọn lửa thì sao?
Hay là chỉ khư lực, mới có thể chân thật hiện ra trong Khư giới?
Vách tường bên trong hang động vô cùng mấp mô, gập ghềnh. Đoàn người đi được mấy chục mét, trong lòng bỗng trầm xuống. Bọn họ nhìn thấy một vài bộ hài cốt rơi rụng ven đường, có vài bộ trong đó đã chuyển thành xương trắng, hiển nhiên người nọ đã chết đi thật lâu.
"Đây là tiến cống cho khư . . ." Ánh mắt Tào Phi lộ ra vẻ chán ghét.