"Mấy… mấy người định làm cái gì?" Cục trưởng cục Thuế Kim cùng với thư ký của mình, và mấy lãnh đạo cao tầng đều bị quân sĩ lôi ra khỏi văn phòng, ném xuống phía trước họng pháo của xe tăng.
Trần Hàn đạp một cước lên nắp xe tăng, tiện tay đưa một điếu thuốc lá lên môi, rồi từ trên cao nhìn xuống vị trung niên bụng bự mập mạp trước mắt, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói có người giấu giếm dị đoan ở nơi này, là anh sao?"
Cục trưởng cục Thuế Kim khiếp sợ nói: "Làm sao có thể, mấy người đừng đổ oan uổng cho người khác."
"Chúng ta chỉ yêu cầu mấy người cung cấp danh sách thu nhập từ thuế hàng năm của khu này, vì sao không chịu?" Trần Hàn nhướng mày hỏi.
Cục trưởng cục Thuế Kim lập tức giật mình, gã hiểu được nhóm quân đội trước mắt đã nghe theo cục Khư Bí bên kia ra lệnh. Gã vừa sợ vừa giận, nói: "Đây là tư liệu tuyệt mật, trừ phi có điện hạ trao quyền, nếu không chẳng có một ai được quyền xem xét cả…"
"Xem ra chúng ta cần đổi một vị cục trưởng rồi." Trần Hàn móc móc lỗ tai, cười cười, sau đó ngón tay búng tới.
Sưu!
Một đồng tiền xu bắn ra, chuẩn xúc đục một lỗ trên đầu gối vị cục trưởng cục Thuế Kim này.
Tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo vang lên, Trần Hàn nhìn gã trung niên đang ôm đầu gối kêu rên lăn lộn tại chỗ, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Đúng là thứ vô dụng, vết thương nho nhỏ này chẳng là cái gì so với những thương tích mà thường ngày chúng ta đều gặp phải khi chiến đấu. Chỉ bằng mấy tên phế vật các người cũng xứng ngồi ở chỗ này hưởng lạc?"
Trung niên nọ đổ mồ hôi đầu đầy, vẻ mặt lộ rõ thống khổ: "Mấy người làm vậy là đang phản bội điện hạ..."
"Xem ra dị đoan chính là gã này rồi." Vẻ mặt Trần Hàn vô cùng lạnh nhạt, đồng tiền xu thứ hai bắn ra, tiếng kêu thảm thiết lập tức ngừng lại.
"Mấy người, ai muốn làm tân cục trưởng?" Trần Hàn hướng ánh mắt nhìn sang mấy vị lãnh đạo cao tầng khác.
Mấy người này đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tất cả vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Trần Hàn dứt khoát tự mình chọn một người. Rất nhanh, đối phương đã cảm động đến rơi nước mắt mà đứng lên, sau đó lập tức phân phó cho người bên dưới sửa sang lại đống tư liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Trần Hàn cảm thấy thật nhàm chán. Với gã, loại chuyện này đúng là dễ như trở bàn tay, đối phó với mấy tên giá áo túi cơm chỉ dám đại sát tứ phương trên bàn rượu, bảo gã tự thân xuất mã đúng là đại tài tiểu dụng (không biết trọng nhân tài).
Không bao lâu sau, phần tư liệu thu nhập từ thuế đã được đưa tới tay Hứa Thâm.
Hứa Thâm không xem nhiều, chỉ phân phó Ngụy Ngôn giao cho bộ Tình Báo, sau đó lại lệnh cho bộ Tình Báo tra ra địa điểm của những phú hào trong tư liệu, để quân đội phối hợp tiến đến trao đổi với từng người.
Cả khu Hắc Quang đều dấy lên một hồi chấn động.
Bên ngoài rất nhiều những biệt thự đỉnh cấp thuộc khu phú hào, đều bị chiến xa của quân đội vây quanh.
Đương nhiên, có khá nhiều những vị phú hào vẫn duy trì thân phận thượng vị giả của mình, ý đồ dùng lời lẽ đúng lý hợp tình tranh luận, không muốn phục tùng, nhưng dưới thái độ kiêu ngạo lại còn thô bạo của đám quân sĩ, rất nhanh cả đám đã bị đánh, ngay cả vợ và con gái cũng không may mắn thoát khỏi, thất thân ngay trước mặt đám phú hào ương ngạnh kia.
Bạo loạn, gian sát, tử vong, kêu rên.
Trước kia khu phú hào từng là nơi mà người người hướng tới, thì hiện giờ, nó lại hóa thành nhân gian luyện ngục.
Có một vài hào phú khá thức thời, chủ động lựa chọn đầu hàng phối hợp. Những người này sẽ nhanh chóng được chuyển đến quảng trường Hi Lâm, bên ngoài tổng bộ giáo hội Hắc Quang.
Ngay lúc này, ở bên trong thương hội Lan Đức, đang có một đống người ngồi kín chỗ, dưới lầu có trọng binh của quân đội trông coi, còn có ba vị hình thái thứ hai giám thị.
Vẫn có một nhóm phú hào tính cách quá mức nóng nảy, bản thân trực tiếp phát sinh xung đột cùng quân sĩ, hoặc là vợ và con gái của bọn họ cực kỳ ngạo mạn kiêu căng, mở miệng là đắc tội với đám quân sĩ.
Đây chính là nguyên nhân khiến thảm kịch phát sinh.
Trong quãng thời gian này, giai cấp của toàn khu Hắc Quang đều một lần nữa bị xáo trộn. Hết thảy mọi trật tự đều hóa thành bọt nước, dưới hành động cứng rắn trấn áp của quân đội, trật tự cũ đã bị thô bạo sửa lại, trật tự mới và lãnh tụ mới lại đang dần dần sinh ra.
Trừ khu người giàu, những khu cao cấp với khá nhiều tầng lớp trung lưu hoạt động cũng có thay đổi khá lớn. Trong giai đoạn này, chẳng ai bảo ai, tất cả đều đóng chặt cửa sổ, ở trong nhà lo lắng hãi hùng. Dụng cụ truyền tin bị phá hủy, bọn họ chỉ còn biết ở trong nhà, chờ đợi bạn bè, thầy giáo, đồng nghiệp, ông chủ … các mối quan hệ khác của bản thân đi giải thích tình huống và thế cục hỗn loạn bên ngoài.
Mà cùng lúc ấy, ở trong cục Khư Bí, Hứa Thâm đang đứng đằng sau điều khiển toàn cục.
Hắn biết khi hết thảy mọi thứ đều đang phát sinh biến đổi to lớn, thì ngay trong một hồi biến động này, sẽ có hy sinh, bi thảm, tựa như một tòa lầu thật cao chợt đổ sụp xuống hóa thành phế tích, kiểu gì cũng phải đè chết một vài những sinh mệnh nhỏ nhoi đang ẩn mình sinh sống bên trong.
Mà trước kia, bản thân Hứa Thâm cũng từng là một sinh mệnh nhỏ nhoi trong đó.
Nhưng hiện giờ, hắn đang có ý đồ leo ra bên ngoài khu phế tích thuộc về mình.
Ở bên cạnh quảng trường Hi Lâm, ngoại trừ thương hội Lan Đức và tổng bộ giáo hội Hắc Quang, tòa kiến trúc to lớn còn lại chính là sở Thủ Vệ Thành Bang.
Và ngay tại lúc này, nhóm thân vệ, đám người Lâu Hải Âm cùng với Lâm Hiểu đang ngồi ở bên trong sở Thủ Vệ Thành Bang.
Ở nơi này, cũng có mặt của đội trưởng đội thủ vệ và thần quan, bọn họ đang đứng yên ở hai bên trái phải, lặng lẽ hướng ánh mắt cực kỳ phức tạp mà nhìn sang nhóm thân vệ. Bên cạnh lại có một vị luật quan đang vô cùng cẩn thận tỉ mỉ chuyển một tách cà phê cho Lâu Hải Âm, bên trong có một tầng màu trắng ngà, vẽ hình cỏ bốn lá.
Đây là hương vị mà Lâu Hải Âm chọn lựa.
Cô bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi mỉm cười nói: "Hương vị không tồi, hương vị khá giống với loại cà phê tôi thường uống trong cung Tuyết."
Là hương vị café, hay là hương vị khác?