"Hả?"
Theo đám người Hứa Thâm tiến đến, mười mấy con khư kia đều kinh hãi giật mình, chờ tới khi chúng nhìn thấy đội trảm khư thứ năm, vẻ mặt đều lộ ra nao núng, muốn lùi bước, hiển nhiên bọn chúng đã cảm nhận được khư lực mạnh mẽ tỏa ra trên thân năm người này.
"Bốn con Cấp D, còn lại đều là đồ chơi nhỏ. . ." Cô nàng thành thục nhìn lướt qua, khẽ cười nói: "Đúng là với bọn họ thì có chút miễn cưỡng thật.”
"Giải quyết nhanh." Vị trung niên đội trưởng chỉ nói một câu, sau đó lập tức rút kiếm lao ra.
Bóng dáng gã mau lẹ vô cùng, đảo mắt một cái đã vọt tới khư thú, kiếm quang quét qua, ngay lập tức đã có hai con khư thú cấp E bị chém giết.
Thật nhanh. . . Hứa Thâm nhìn thấy một màn này, cảm giác tốc độ của đối phương còn nhanh hơn một đoạn so với bản thân toàn lực bùng nổ.
Đây là cấp đội trưởng của đội ngũ thứ nhất sao?
Cùng lúc đó, bốn người khác cũng giết vào đàn khư.
Ba người Chu Dã nhìn thấy tiếp viện đã đến, đều nhẹ nhàng thở ra, để lộ vẻ mặt may mắn vừa được sống sót sau tai nạn.
Hứa Thâm đứng ở một bên, không có tham chiến, chỉ quan sát phương thức chiến đấu của đội ngũ thứ nhất, lại phát hiện cách bọn họ chiến đấu không khác đám người Tô Sương là mấy, chỉ là tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, công kích và phản ứng càng thêm nhạy bén!
Nhưng mà. . . Dường như tốc độ rút kiếm của hắn, tương đương với đội trưởng. Hứa Thâm quan sát một hồi, đã phát hiện ra điểm này.
Trong hai tháng khi hắn ở lại huấn luyện doanh và một tháng rưỡi khi bắt đầu chuyển chính thức, hắn vẫn luôn luyện tập loại công kích cơ sở nhất, đơn giản nhất này, hiện giờ nó đã lộ ra chỗ tốt của mình, cũng khiến cho Hứa Thâm càng thêm chứng thật được sự đúng đắn trong suy nghĩ của bản thân.
Khi mọi người ở đây đang săn giết khư thú, bỗng nhiên, từ khóe mắt, Hứa Thâm trông thấy một bóng dáng chợt lao ra khỏi vách tường.
Đúng vậy, bóng dáng ấy lao ra khỏi vách tường.
Hứa Thâm ngẩn ra.
Là khư sao?
Hắn nhanh chóng di chuyển tầm mắt của mình, chẳng qua vẻ mặt đầy cảnh giác đang nhìn chiến trường phía trước, nhưng ở khóe mắt lại một mực chú ý tới bóng dáng vừa tới kia.
Hắn phát hiện, người nọ có dáng vẻ của một nam thanh niên nhân loại.
Tứ chi không có bất kỳ dấu hiện nào thuộc về khư cả.
Lúc ấy, thanh niên này vừa lướt qua mọi người đang chiến đấu, bóng dáng tựa như hư ảnh, xuyên qua đám người kia, mặc dù đi ngang qua cũng không thể đụng vào.
Tựa như thanh niên này lật ngược khắp nơi như vậy là muốn tìm cái gì đó, rất nhanh đã chuyển dời đến địa phương khác, tiến vào trong vách tường hang động.
Chờ chiến đấu trước mắt chấm dứt, thanh niên kia lại đi ra khỏi vách tường hang động, vẻ mặt có chút khó coi: "Đáng chết, không có!"
Bên trong hang động, Chu Dã đưa cho vị đội trưởng kia một điếu thuốc lá, sau đó hàn huyên nói lời cảm tạ.
Tô Sương và Tào Phi lại hoàn tất nốt công đoạn của cùng với những thi thể khư thú trên mặt đất, bọn họ lấy ra một cái túi gấp và cất chúng nó vào.
Tào Phi nhìn thấy Hứa Thâm đang ngẩn người bên rìa hang động, tức giận kêu hắn tới hỗ trợ.
Hứa Thâm lập tức tiến lên, giúp bọn họ cùng nhau nhặt xác, đồng thời hỏi: "Hà Minh đâu?"
"Đều tại mày!" Tào Phi nghe nói như thế, càng thêm tức giận đến mức chửi ầm lên: "Nếu trong đội chúng ta không có loại người mới như mày, làm sao Hà Minh sẽ xảy ra chuyện chứ? Hiện giờ mày còn hỏi nữa, hỏi cái quái gì? Loại người cái gì cũng không hiểu, chỉ biết hỏi, suốt ngày hỏi!"
Hứa Thâm sửng sốt, sắc mặt lạnh xuống.
"Tào Phi, anh nói đủ rồi!" Tô Sương ở một bên, lập tức lên tiếng khiển trách.
Sắc mặt Tào Phi đỏ lên, phẫn nộ nói: "Vốn là như thế mà!"
Chu Dã đang nói chuyện phiếm cùng đội trưởng đội thứ năm, nghe được tranh cãi ầm ĩ, khẽ nhíu mày, trực tiếp mở miệng quát Tào Phi: "Đủ rồi Tào Phi, cậu đừng nói bậy! Hà Minh gặp chuyện không may thì có liên quan gì tới Hứa Thâm? Cậu ấy là một người mới còn có thể tự bảo vệ mình, đã biểu hiện rất không tệ rồi!"
Vẻ mặt Tào Phi vừa nghẹn vừa giận đến đỏ lên. Thực ra gã cũng biết việc này không liên quan gì tới Hứa Thâm, nhưng nhìn thấy trạng thái của Hà Minh lúc chết, trong lòng gã đầy phẫn nộ. Loại tức giận này không có chỗ phát tiết, nên tức giận mắng Hứa Thâm vài câu có thể khiến đáy lòng hắn thoải mái hơn một chút.
"Hứa Thâm đã cứu tôi. Anh nói chuyện khách khí với cậu ấy một chút!" Tô Sương lên tiếng cảnh cáo Tào Phi.
Cả Tào Phi lẫn Chu Dã đều sửng sốt.
Hứa Thâm cứu Tô Sương?
"Lúc ấy tôi bị một con khư thú cấp D và một con khư thú cấp E bao vây kìm kẹp, cũng may có Hứa Thâm chạy tới. Cậu ấy còn tự tay giết hai con khư thú kia!" Tô Sương vốn định sau khi trở về mới nói ra, nhưng nhìn thấy thái độ ác liệt của Tào Phi với Hứa Thâm, cô không nhịn được nữa, lập tức nói ra chuyện này.
Lại nói, chuyện này nhất định sẽ cho Hứa Thâm một phần công lao, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết.
"Cậu ta? Chém giết khư thú cấp D?" Tào Phi trừng to mắt, hướng cái nhìn không sao tin nổi về phía Hứa Thâm, sau đó lại nhìn về phía Tô Sương, vẻ mặt kia giống như đang nói: Cô đang đùa tôi đấy à?
Tô Sương hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng thấy người ta chỉ là người mới, nhưng một thân khư lực của người ta cũng chẳng kém chúng ta đâu, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu hơi kém cỏi một chút thôi. Anh bớt giận cá chém thớt lên cậu ấy đi!"
Sắc mặt Tào Phi khẽ biến, tự nhiên là gã hiểu được điểm ấy. Ngay lập tức, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thâm đã có chút khác biệt, nhưng phần nhiều hơn vẫn là nghẹn khuất.
Phải biết rằng, loại chuyện này đều sẽ được ghi chép vào tư lịch (nôm na là kinh nghiệm công tác), và gạch đầu dòng thứ nhất trong hồ sơ của Hứa Thâm, sẽ là chiến tích cực kỳ sáng lạn —— chém giết khư thú cấp D!
"Nói như vậy, nếu không có Hứa Thâm, cả cô cũng sẽ gặp chuyện không may?" Chu Dã nhìn về phía Tô Sương.
Cầu đề cử