Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 825 - Chương 825. Dung Hợp!

Chương 825. Dung Hợp! Chương 825. Dung Hợp!

Lúc trước, loại năng lực như vậy từng bị hạn chế, khiến cho Nghĩ Hậu không thể thay đổi quá khứ quá mức xa xăm, nhưng tấm áo choàng màu đỏ tươi kia lại cường hóa cho loại năng lực này, cường hóa đến trình độ có thể biến nó trở thành năng lực khó giải chân chính.

Cũng bởi vậy, không cần biết những vị quân vương khác sở hữu loại năng lực như thế nào, bọn họ đều bị xử lý hết.

Ít nhất là trong nhận thức của Hứa Thâm, hắn còn chưa thể tưởng tượng ra sẽ có loại năng lực gì có thể ngăn cản được.

Về phần tại sao mấy người Tinh Quân, cô gái tóc màu lục kia không bị xử lý, rất có khả năng là bởi vì bọn họ đến từ bên ngoài thành, cho nên "Quá khứ " của bọn họ không ở nơi này.

Có nghĩa là khi Nghĩ Hậu xuyên về quá khứ, cô ta cũng phải đi tìm được bọn họ trước đã.

Mà làm như vậy, sẽ phải tốn thời gian.

Nhưng nếu cho Nghĩ Hậu thời gian, cô ta tuyệt đối đủ khả năng thay đổi cả thế giới!

Chỉ tiếc… Hứa Thâm sẽ không cho cô ta thời gian như vậy.

"Tôi không thể thất bại." Ánh mắt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi trở nên lạnh như băng, nói: "Quá trình tiêu vong của cậu chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không cần biết năng lực của cậu hung tàn như thế nào, thì trong quá khứ, cậu cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Nếu thật sự không được, tôi có thể trở lại thời kỳ cậu vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, rồi bóp chết cậu ngay khi vừa trào đời!"

Nghĩ Hậu màu đỏ tươi thực sự không tin khi Hứa Thâm mới sinh ra, hắn lại có thể ngăn cản một người đến từ tương lai như cô ta.

Nhưng mà… Hứa Thâm vẫn chậm chạp không có tiêu vong, cũng khiến từ đáy lòng cô ta xuất hiện một loại cảm giác bất an.

“Vậy thì bây giờ, ngay tại thời không này, tôi sẽ cho cô tận tình thưởng thức cái gọi là mùi vị của thất bại.” Ánh mắt Hứa Thâm trở nên lạnh lùng.

Ngay một khắc ấy, khư lực toàn thân hắn bạo tăng, chuyển thành trạng thái đậm đặc như một luồng khói đen, cuồn cuộn ngập trời.

Khư lực tụ tập phía trên thanh kiếm trong tay hắn, như pháo hoa màu đen.

"Trảm! !"

Bỗng nhiên Hứa Thâm nâng tay, nhưng không có tiến lên, ngược lại, hắn hung hăng chém xuống hư không bên người mình.

Một kiếm này vừa lướt qua, trong hư không lập tức xuất hiện một tầng gợn sóng màu đen, khư lực ngưng kết thành kiếm khí sôi trào, tựa như đã chặt đứt thời không.

Sắc mặt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đại biến, cô ta vội vàng nói: "Mau tránh ra!"

Nghĩ Hậu bị thương không rõ nguyên nhân, nhưng ngay sau đó, đột nhiên con ngươi trong mắt cô ta co rút lại.

Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, tầng khôi giáp trước ngực cô ta đã nổ tan, một luồng lực lượng xé rách trực tiếp chém ngang eo!

Máu tươi phun trào!

Một màn quỷ dị như thế khiến cho đám đông hình thái thứ hai lúc trước còn đang hoan hô, lập tức trở nên kinh ngạc, khó mà tin nổi vào mắt mình.

Sắc mặt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi chuyển thành vô cùng khó coi, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm.

"Cậu vừa trở thành quân vương, đã có thể thuần thục nắm giữ năng lực của chính mình rồi? !"

"Cô biết về năng lực của tôi là biết được thông qua giao chiến trong tương lai? Hay là thông qua... câu trả lời lúc này?" Hứa Thâm lạnh lùng nhìn cô ta, hoặc có thể nói là nhìn xuống cô ta.

Đối mặt với Nghĩ Hậu màu đỏ tươi có thể nắm giữ thời gian, vẻ mặt của hắn vẫn không hề gợn sóng, ánh mắt ngạo nghễ giống hệt như ánh mắt lúc trước Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đã dùng để quan sát bốn vị quân vương nhóm Tinh Quân.

Nghĩ Hậu màu đỏ tươi không trả lời câu hỏi của Hứa Thâm, cô ta vội vàng ôm lấy Nghĩ Hậu bị thương, cắn chặt hàm răng.

Tình huống kỳ dị chợt xảy ra, thân thể của cô ta cùng Nghĩ Hậu bị thương lại đang thong thả dung hợp lại, máu thịt quấn quanh lẫn nhau.

Loại máu thịt này, vừa giống như dùng sương mù, lại vừa giống như dùng khư lực thuần túy, giao hòa vào nhau.

Rất nhanh, Nghĩ Hậu bị thương đã biến mất, tại chỗ chỉ còn lại một mình Nghĩ Hậu màu đỏ tươi.

Đột nhiên khí thế của cô ta trở nên vô cùng khủng bố, lực uy hiếp càng mạnh hơn lúc trước.

Ngay khi giam cầm vừa mới buông lỏng, cô gái tóc màu lục vốn bị giam cầm kia, lập tức muốn chớp lấy thời cơ, có ý đồ thoát khỏi, nhưng tại một khắc này, giam cầm đã hoàn toàn đọng lại, còn trói buộc cực kỳ chặt chẽ, ngay cả tròng mắt của cô ấy cũng không thể chuyển động được nữa, chỉ có thể khiếp sợ quan sát một màn trước mắt này.

Đây là bộ mặt đích thực của Nghĩ Hậu? Là lực lượng chân chính? !

Nhìn Nghĩ Hậu vừa hợp thể, vẻ mặt Hứa Thâm vẫn không xuất hiện bất cứ biến hóa gì, tựa như hắn đã sớm dự đoán được tình huống này.

Hắn hơi cúi người, nói: "Tôi sẽ cho cô biết, cô không thể thay đổi được quá khứ, bởi vậy, chỉ có thể lướt qua trước mắt tôi, trốn về tương lai...”

Dứt lời, thân thể hắn chợt bắn ra ngoài."

Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đột nhiên xuất thương.

Đôi bên cách xa nhau chừng mấy chục mét, bởi vậy cô ta trực tiếp ném mạnh trường thương trong tay ra ngoài, thế nhưng… trường thương trong tay cô ta mới chỉ dừng lại trong tư thế ném mạnh thôi, vô số khư ảnh trường thương đã xuất hiện, rồi theo đó, bay vụt tới, đánh thẳng về phía Hứa Thâm trong 'Quá khứ' rồi.

Hiển nhiên, sau khi dung hợp với chính mình ở 'Hiện tại', lực lượng của Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đã trở nên càng ngày càng mạnh.

Nhưng một khắc sau.

Bành! !

Kiếm phong trong tay Hứa Thâm hung hăng chém mạnh xuống, giống như cả hư không xung quanh cũng bị cắt nát ra, khư lực bốc lên như diễm mang [1], trực tiếp chém đến nơi nào đó giữa hư không. Nhưng kỳ dị chính là, khi kiếm phong trong tay hắn hạ xuống, nó lại bộc phát ra tiếng kêu sắc nhọn.

[1] : từ này có hai ý nghĩa, một là quầng sáng của ngôi sao, hai là hoa đá.

Cùng lúc đó, con ngươi trong mắt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi chợt co rút lại, cô ta hướng ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn xuống cánh tay cầm thương của mình.

Phần chiến giáp tại nơi đó vừa xuất hiện vết rách, ngay tiếp theo, cánh tay lại “Phốc” một tiếng vỡ toang ra, cổ tay đứt đoạn, chia lìa.

Cô ta phản ứng cực nhanh, bàn tay kia nhanh chóng bắt lấy phần tay vừa đứt, sau đó đặt nó lên miệng vết thương, máu tươi mấp máy, cấp tốc khép lại, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục như bình thường.

Dù bản thân Nghĩ Hậu không phải hệ trọng cấu, và so sánh với hệ trọng cấu, năng lực khép lại của cô ta có chút bình thường.

Nhưng 'Thời gian' lại có thể chữa trị hết thảy.

Bình Luận (0)
Comment