Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 859 - Chương 859: Hóa Ra Cô Trốn Ở Đây!

Chương 859: Hóa Ra Cô Trốn Ở Đây!
Chương 859: Hóa Ra Cô Trốn Ở Đây!

Nhưng dựa theo những tòa kiến trúc ven đường, vẫn có thể nhìn ra, dường như từ khá lâu trước kia tiểu trấn này cũng từng một thời gian vô cùng phồn hoa, náo nhiệt.

Thật khó để tưởng tượng ở bên trong một tiểu trấn vùng ngoại ô, lại có nhiều tòa kiến trúc cao ngất mang theo phong cách đặc sắc, cùng với đầy đủ những loại công trình công cộng như bệnh viện, chợ mua bán, trường học… vân vẫn như vậy.

Có điều… hiện giờ toàn bộ đều đã hoang phế cả rồi.

Cùng thời điểm đó, trên một khu đất trống rộng lớn, ở chỗ sâu bên trong tiểu trấn, có đặt một viện phúc lợi. Trong viện mơ hồ có tiếng người mỏng manh truyền đến.

Không bao lâu sau, tiếng chuông vang lên, lập tức có hai, ba bóng dáng thấp bé chạy từ bên trong viện phúc lợi ra ngoài. Bọn chúng vui vẻ chơi đùa trên mặt cỏ, cùng nhau tranh giành cái bàn đu dây duy nhất còn sót lại, nhưng đã sớm rỉ sắt nơi đây.

Bàn đu dây không chịu nổi trọng lượng quá nặng, lại bị hai cậu bé tranh đoạt đồng thời ngồi lên, khiến cho một cô bé khác chỉ có thể đứng bên cạnh, mở to mắt to vô tội nhìn qua.

"Tránh ra, tránh ra!"

Hai cậu bé đều dùng sức đẩy nhau, tranh giành đến mặt đỏ tai hồng.

"Còn tranh cướp như vậy, cả hai em đều không chơi được." Bỗng nhiên một giọng nữ dịu dàng truyền tới.

Rất nhanh, một cô gái mặc áo gió màu đen, đi giày cao gót, chậm rãi bước tới, mái tóc cuộn sóng tùy tiện xõa trên vai, tản ra mị lực tao nhã.

Trong khi cô ta nói chuyện, vụ tranh giành giữa hai cậu bé kia đã phân ra thắng bại.

Đứa bé mập thành công đẩy ngã đứa bé gầy.

Người thắng là cậu bé mập, nghe được lời nói của cô gái nọ, lập tức quay đầu nhìn cô, dường như nhóc con này bị dung mạo của cô ta làm kinh ngạc, nên một lát sau, nó mới lúng ta lúng túng nói: "Em không cần chơi, em chỉ muốn cướp cho Tiểu Ny chơi thôi."

Nói xong, cậu bé lập tức vẫy vẫy tay gọi cô bé đang đứng gần đó: "Tiểu Ny, đến đây, cho bạn ngồi này."

Rồi tự cậu bé đi xuống dưới.

Hành động này làm cho cô gái kia thoáng sửng sốt một chút, lại không khỏi cười sảng khoái, nói: "Không nhìn ra em còn là một tiểu tình chủng [1] nha."

[1]: kẻ si tình.

Cậu bé mập lập tức đỏ mặt, mà cậu bé gầy bên cạnh lại dùng hai tay ôm ngực, vẻ mặt đầy khinh thường.

"Tiểu Phi, bạn mau tới ngồi đi." Cùng lúc ấy, cô bé kia lại tiến lên, lôi kéo cậu bé gầy yếu, nói.

Cậu bé gầy yếu thoáng sửng sốt một chút, chợt đắc ý nhìn về phía cậu bé mập, rồi không chút do dự, lập tức đặt mông ngồi lên bàn đu dây.

Cậu bé mập thấy vậy, giận tới tím mặt, vội vàng dùng sức đẩy cậu bé gầy xuống dưới.

Cô gái kia trông thấy một màn như vậy, không khỏi che miệng nở nụ cười.

"Con đã đến rồi." Lúc này, một giọng nói hiền hòa khác lại truyền đến.

Một bà lão lưng còng, chống gậy từ bên trong viện phúc lợi đi ra, hướng ánh mắt hiền lành nhìn cô gái nọ.

Cô gái xoay người, vừa trông thấy bà lão kia, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Viện trưởng."

"Tiểu thư đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Bà lão nhẹ giọng nói.

Cô gái thoáng giật mình, lại khẽ mỉm cười lắc đầu, nói: "Không có việc gì, tiểu thư sẽ không gặp phải chuyện không may đâu, là con thấy nhớ người, mới trở về thăm thôi."

"Ta đã nghe nói tới chuyện này rồi." Bà lão nhẹ giọng thở dài một câu, nói: "Lần này, tiểu thư gặp phải phiền toái rất lớn, cả tòa thành đều đã thay tên đổi họ."

Cô gái im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "Đây chỉ là tạm thời, tiểu thư sẽ không bị đánh bại, vĩnh viễn cũng không bị đánh bại! Ngài nhất định có thể nghĩ ra biện pháp. Hồi chính biến lần này còn chưa chấm dứt, nhưng tiểu thư sẽ là người vẽ xuống dấu chấm hết cho nó."

Bà lão khẽ gật đầu, chợt nói: "Con tới nơi này cũng được, chỉ sợ nếu đối phương có được thủ đoạn gì đó, như năng lực đọc tâm chẳng hạn, hắn có thể tra khảo được không ít tình báo về tiểu thư từ trên người con. Ở nơi này có tầng phòng ngự mà tiểu thư từng bố trí lúc trước, đối phương không truy tung đến đây được, con cứ ở lại nơi này chờ đợi trước đi."

Cô gái nọ khẽ gật đầu, đang lúc cô ta muốn mở miệng nói chuyện, rất đột ngột, hai người bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một tiếng rít gió từ trên trời tập kích tới.

Là một điểm nhỏ màu đen.

Là … một viên đạn!

Cô gái này đúng là Nạp Sắt Phân Ny. Ngay khi cô ta nhìn thấy viên đạn kia, trong lòng lập tức sửng sốt, bởi vì quỹ tích của viên đạn nọ rất kỳ quái, nó đang từ trên trời giáng xuống nơi đây!

Giống như vẽ nên một đường parabol nào đó.

Theo lẽ thường, không phải viên đạn luôn bay thẳng tắp sao? Và chỉ cần nhìn thẳng theo hướng viên đạn bay tới, có thể nhìn thấy người bắn.

Nhưng đằng sau viên đạn này lại là không trung.

Chỉ ngây người trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Nạp Sắt Phân Ny đã phản ứng lại, bóng dáng lao vụt qua, né tránh quỹ tích viên đạn phóng tới.

Dường như viên đạn này bắn tới từ khoảng cách khá xa, khiến tốc độ bắn suy giảm, nhưng kể cả khi bị tập kích trong cự ly gần, cô ta vẫn có thể phản ứng lại.

Nói gì thì nói, cô ta cũng là hình thái thứ hai, chỉ vẻn vẹn là một cây súng ngắm, làm sao có thể quật ngã được?

Viên đạn đang bay nhanh xuống, nhưng một khắc sau, chuyện quỷ dị đã xảy ra, tại vì viên đạn nọ lại lập tức quẹo sang, đuổi theo Nạp Sắt Phân Ny.

Nạp Sắt Phân Ny biến sắc, cô ta vội vàng nâng tay, đột nhiên rút kiếm chém tới.

"Phốc" một tiếng, viên đạn lại bị chém thành hai nửa!

Lực đạo của một kiếm này rất mạnh, cực kỳ sắc bén.

"Hóa ra là ở đây." Nhưng không đợi Nạp Sắt Phân Ny phục hồi lại tinh thần, một giọng nói lạnh nhạt đã vang lên.

Ngay sau đó, một bóng người đã bước ra từ không trung trên đỉnh đầu hai người.

Đối phương đúng là Hứa Thâm vừa lộ diện từ tầng sâu trong Khư giới.

Tại khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Thâm, sắc mặt Nạp Sắt Phân Ny đại biến, trở thành tái nhợt không chút máu, cả người cô ta đều đang run rẩy, nhưng suy nghĩ căng như dây đàn trong đầu lại khiến cô ta không chút do dự, đã lựa chọn phương án chạy trốn đầu tiên.

"Phốc" một tiếng, một sợi xiềng xích xỏ xuyên qua, đâm thủng bả vai Nạp Sắt Phân Ny, sau đó quấn quanh thân thể cô ta, chỉ trong nháy mắt đã kéo đối phương trở về, dừng ngay trước mặt Hứa Thâm.

Bình Luận (0)
Comment